"Em sẽ thành Chiến Thần Vận Mệnh của bản thân."
Cố Thanh Sơn vươn tay, nhẹ nhàng sờ đầu Laura.
Laura hỏi: "Anh cảm thấy anh là thần?"
"Trước vận mệnh và ước mơ của anh, thì đúng như vậy. Anh chính là thần của bọn chúng."
"Cố Thanh Sơn! Anh muốn em chọn con đường này?"
"Không! Laura! Ý kiến của anh không quan trọng. Con đường của mỗi người đều do mình quyết định... Nghĩ kỹ, hạ quyết tâm, đồng thời không hối hận. Đây chính là chuyện nhất định phải làm của người trưởng thành"
Laura rơi vào trầm mặc.
Rất lâu sau.
Cô bé thở dài, thoải mái nói: "Hóa ra sau khi trưởng thành luôn sống gian khổ như thế."
Cố Thanh Sơn cười khẽ.
Bởi vì đối thoại thế này đã từng xảy ra giữa hai người.
Lúc ấy, bọn họ một đường vượt quan trảm tướng, đến đỉnh núi đóng băng các vị thần, nhìn qua tầng băng thấy được thi thể của thần linh.
Coi như bây giờ nhớ lại, cảnh tượng kia cũng rất quỷ dị và kinh khủng.
Mà Laura là một cô bé bảy tuổi, lại nhất định phải vượt qua chứng sợ độ cao, vượt qua sợ hãi quái vật, đi cùng mình lên đỉnh núi, đi đối mặt với vô số người nhập ma.
Lúc ấy, Laura từng hỏi một câu tương tự.
Nhưng hôm nay, dường như cô bé dùng giọng nói khẳng định.
Cô bé đã lựa chọn.
Cố Thanh Sơn nhịn không được hồi ức lại chuyện xảy ra gần đây.
Quả thật, đi qua đoạn đường này quá khó khăn.
Trong lòng hắn hơi cảm thán.
Dường như Laura cũng nhớ lại từng cảnh tượng hai người sống chung với nhau.
Lần thứ nhất hai người đối mặt, mình đã bị Cố Thanh Sơn phun rượu đầy mặt.
Sau đó quen nhau.
Đi vào thế giới của Trieste, trải qua các loại tuyệt cảnh và khó khăn, từng bước thăm dò bí mật của thế giới. Nghĩ hết tất cả biện pháp, cuối cùng tiêu diệt hai trăm triệu người nhập ma, mười vạn ma quỷ và tiêu diệt Trật Tự Ma Vương.
Laura dần dần đỏ mắt.
Những hình ảnh chiến đầu cùng một chỗ này, phảng phất có thể chạm tay đến, phảng phất chỉ cần mình vừa quay đầu lại là có thể chạm vào.
Nhưng bây giờ Cố Thanh Sơn muốn đi.
Nàng không thể giữ lại hắn ở nơi này.
Hắn có rất nhiều chuyện phải làm. Hắn có ý nghĩ và ý chí của mình.
"Em không biết nói chia tay với anh ra sao, đúng là nghìn câu vạn lời."
Laura cúi đầu, nhẹ nhàng nói.
Cố Thanh Sơn cười nói: "Không có chuyện gì, anh cũng không phải rời khỏi chín trăm triệu thế giới tầng... Anh ở trong đại sảnh bên ngoài, đại khái sẽ đứng chung một chỗ với Bally và Tiểu Miêu, chờ đợi nữ vương bệ hạ em tiếp kiến."
Lúc này, Yilia đẩy cửa bước vào.
"Bệ hạ! Đã chuẩn bị xong, một tiếng sau bắt đầu." Nàng nói.
Trong tay mấy tên hộ vệ sau lưng nàng nâng quốc bào, vương miện, quyền trượng và một đôi giày cao gót.
Cố Thanh Sơn không nói tiếp nữa.
Hắn nhìn Laura một chút, chuẩn bị ra ngoài.
"A!"
Laura kêu một câu theo bản năng, lại cố nín miệng lại.
Chẳng biết tại sao, Cố Thanh Sơn có chút không nỡ...
Thời gian sóng vai chiến đấu, cuối cùng sẽ khiến người ta kìm lòng không được nhớ kỹ vĩnh viễn.
Nhìn một cô bé như thế, Cố Thanh Sơn phảng phất nhìn thấy mình khi xưa.
Dựa theo lẽ thường, lấy tuổi tác của Laura.cần phải được cha mẹ chăm sóc, vui vẻ hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng bây giờ, cô bé chỉ là một cô nhi không còn người thân.
Cô bé đã trở thành nữ vương sắp chủ trì chuyện của một nước.
Trong năm tháng sau này, cô bé sẽ gặp được rất nhiều khó khăn trước đây chưa từng gặp.
Cô bé phải một mình đối mặt với tất cả gian khổ.
Nhưng không ai có thể giúp cô bé.
Từ trước đến nay, vương giả đều cô độc.
Tất cả đều phải do cô bé quyết định.
Đây là con đường trưởng thành phải trải qua.
Cố Thanh Sơn giữ nụ cười, khẽ nói: "Laura! Anh đi trước, lát nữa gặp ở đại sảnh."
Hắn khoát tay với Laura, rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
Laura không nói một câu.
Các hộ vệ nữ nhẹ nhàng bước đến, bắt đầu trang điểm cho Laura.
Chỉ có một giờ, hơi vội nên phải tăng tốc độ.
Sau giây lát.
Một hộ vệ nữ khẽ nói:
"Mời ngẩng đầu, bệ hạ của thần, nếu không thì vương miện sẽ rơi xuống."
Huyết Hải Ma Chủ ngồi bên cạnh đài phun nước của khách sạn Abruzzo.
Ông ta ném một ít đồ ăn vụn vào ao nước, cho cá bơi trong nước ăn.
"Như vậy! Ta cáo từ trước."
Ông ta phủi mảnh vụn dính trên tay, rồi nói với mọi người.
Mèo Con nhắc nhở: "Bây giờ ngài đi à? Nữ vương Kinh Cức sắp khen ngợi và ban thưởng? rồi, ngài không cần sao?"
"Chẳng qua là chút thủ đoạn thu mua lòng người mà thôi." Huyết Hải Ma Chủ lắc đầu nói: "Nghe nói nữ vương thế hệ này chưa trưởng thành. Chẳng lẽ người như tôi lại phải đi hành lễ với một con nhóc."
Ông ta chợt nhớ đến cái gì, bèn quay đầu nhìn chằm chằm vào Thiết Quyền Barry.
"Ông nhìn gì vậy?"
Thiết Quyết Barry bị ông ta nhìn khắp người nên không được tự nhiên.
Huyết Hải Ma Chủ nói với vẻ tràn ngập ý tứ không tên: "Ồ! Tôi quên mất. Cậu cũng cần vài thứ để gán nợ. Barry đáng thương, nghèo đến mức thế giới Siêu Duy của mình cũng sắp phải thế chấp."
Barry nắm chặt nắm đấm.
Tai của hắn ta vang lên âm thanh tầng tầng lớp lớp… Các cường giả xung quanh gần như cùng giây phút đó đều truyền âm cho y.
"Đánh ông ta đi?"
"Thừa dịp bây giờ, chúng ta đánh ông ta một trận?"
"Barry, tôi và anh nhất định phải ra tay."
"Barry! Tên khốn này cần phải bị đánh một trận."
"Anh phát tín hiệu đi, chúng ta cùng xông lên."
"Huyết Hải cần một bài học."
"Bây giờ không đánh ông ta thì sau này khó có cơ hội như vậy. Barry lão đại."
...
Barry trầm tư một giây.
Cuối cùng hắn ta vẫn cười khổ một tiếng, nói: "Tôi bảo này Huyết Hải. Ông không thể thử để mọi người yêu mến hay sao?"
Khi hắn ta nói ra câu này thì các cường giả xung quanh đều thở dài.
Xem ra là không thể đánh.
Một cường giả khác lắc đầu: "Barry! Anh đừng ngây thơ nữa. Dù tận thế đến thì Huyết Hải cũng giữ bản tính này."
"Xin lỗi! Các người có phải tính sai chuyện gì không?" Huyết Hải Ma Chủ nghiêm mặt nói: "Tại sao tôi phải khiến các ngươi thích? Xin nhớ kỹ, Huyết Hải tôi chính là một người có nguyên tắc...
Ông ta đang nói, thì thấy một hộ vệ Kinh Cức bước nhanh tới, đưa tới trước mặt ông ta một danh sách.
"Đây là cái gì?" Huyết Hải Ma Chủ ngạc nhiên hỏi.
""Vật ở trang chín mươi mốt là bảo vật nữ vương ban thưởng cho ngài. Mời ngài xem một chút, xem xem có ý kiến gì không?" Hộ vệ Kinh Cức cung kính nói.
Trang chín mươi mốt...
Huyết Hải Ma Chủ kìm lòng không được nên lật ra nhìn lướt qua.
Chỉ trông thấy một hình ảnh nổi trên giấy, hiện ra hình ảnh của một thẻ bài.
Đây là một thẻ bài kỳ lạ.
Máu tươi ở mép thẻ bài sôi sùng sục. Mặt sau là vực sâu u ám màu đỏ tươi.
Mặt ngoài thẻ bài vẽ chân dung của một mỹ nhân.
Đây là một vị mỹ nhân tuyệt sắc, quả là đẹp đến cực hạn.
Nàng nhắm mắt lại, phảng phất vạn vật trên thế gian đều không đáng để nàng nhìn một chút.
Mặc dù như thế, nhưng cả người lại tỏa ra sức mị hoặc vô tận.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thẻ bài này. Có lẽ không ai dám tim một tấm thẻ bài lại khiến cảm xúc con người lay động như vậy.
Huyết Hải Ma Chủ nhìn hình ảnh ghi chép trên thẻ bài.cả người trầm mặc một hơi.
"Đúng vậy! Ta biết nàng."
Ông ta lẩm bẩm. Bởi vì kích động nên giọng nói trở nên hơi khàn.
Đây là một trong ba thẻ bài thần bí nhất của bộ bài biển Máu.
Một khi kích phát thẻ bài này, thì tất cả thẻ bài tiêu hao hết trong chiến đấu lại ngưng tụ thành hình từ biển Máu, trở lại tay của thẻ bài sư.
Có thẻ bài này thì tương đương với tay của một người cầm hai bộ thẻ bài chiến đấu.
Huyết Hải Ma Chủ bùi ngùi thở dài, trả lại danh sách cho hộ vệ Kinh Cức.
"Được rồi! Ta đã thấy."
"Ngài có ý kiến gì không?" Hộ vệ Kinh Cức hỏi.
"... Không có." Huyết Hải Ma Chủ trả lời.
"Vậy thì tốt! Xin lỗi vì quấy rầy. Ta xin cáo lui."
Hộ vệ Kinh Cức thi lễ một cái rồi xoay người bước đi.
Y dựa theo thứ tự trên danh sách đi tìm vị cường giả đỉnh cao kế tiếp.
Huyết Hải Ma Chủ đứng tại chỗ, sửng sốt một hồi.
"Barry! Tôi có một vấn đề." Ông ta nói.
"Cái gì?" Barry hỏi.