"Cực khổ sẽ có kết quả, cố gắng sẽ được hồi báo, khổ tận mới có thể đến cam lai, đây cũng phù hợp với quy tắc luật nhân quả của chư giới."
"Nếu như không có gian khổ cố gắng hơn gấp mấy chục lần so với người khác, thì món quà được ban thưởng này sẽ không phát huy bất kì tác dụng gì."
"Món quà ban thưởng như vậy, ngươi có bằng lòng đón nhận không?"
"Ta bằng lòng.” Cố Thanh Sơn không chút do dự đáp.
Bóng Cự Nhân kia nghe thế, khẽ gật đầu.
“Dựa vào khát vọng được lớn mạnh lên của ngươi, bọn ta ngưng tụ ra dạng kết quả này —— "
Hình bóng Cự Nhân giơ tay lên.
Chỉ thấy toàn bộ ánh sáng vây quanh trên đầu Cố Thanh Sơn, tất cả đều như nước chảy, hội tụ trong lòng bản tay của hình bóng Cự Nhân.
Ánh sáng mãnh liệt rất nhanh biến thành một pho tượng phát ra vô số âm thanh nhỏ vụn.
Cố Thanh Sơn tập trung nhìn lại, thì thấy pho tượng kia có một bộ thân thể, nhưng trên người lại có bốn cái đầu, mặt xoay về bốn phương tám hướng xung quanh.
Trên bốn cái đầu này, lại mọc lên bốn cái đầu khác, mặt vẫn xoay về bốn phương tám hướng như trước.
Cảnh tượng như vậy liên tục kéo dài bảy tầng, mãi đến đỉnh pho tượng, mới hiện ra một cái đầu đơn độc.
Kiểu pho tượng như thế này, thoạt nhìn làm người ta hơi sợ hãi, nhưng nếu cẩn thận quan sát kỹ, lại khiến người ta cảm thấy một loại cảm ngộ khó hiểu nào đó.
Hình bóng Cự Nhân bưng lấy pho tượng, mở miệng nói chuyện.
"Trọng Vạn giới, có phép tắc căn bản của nó."
"Vì cân bằng chư giới, nhằm ức chế những sinh mệnh có thân thể quá mức cường đại khi đã đạt đến một mức độ nào đó, sâu thẳm trong linh hồn của sinh mệnh sẽ phải chịu một loại quy tắc.”
"Loại quy tắc này là: Linh hồn không thể phân tâm quá nhiều —— khi ngươi phân tâm càng nhiều, thì trong một lĩnh vực nào đó khả năng mạnh hơn của ngươi sẽ càng thấp."
Cố Thanh Sơn nghe bóng Cự Nhân giải thích, không nhịn được gật đầu.
Hắn nhớ tới Thế giới Huyền Không, nhớ tới "Đao Kiếm Song Tuyệt" Thiên Sơn Dạ kia.
Vì đao thuật và kiếm thuật đều luyện tốt, Thiên Sơn Dạ thậm chí dùng thuật Phân Hồn, chia linh hồn của y ra thành hai phần.
Nhưng di chứng của chuyện này chính là, giống Lam Tụ của đế quốc Thiên Lam, lúc nào cũng phải chịu đau đớn phân chia linh hồn.
Chịu loại đau đớn như vậy, nhưng chỉ có thể khiến người ta nhiều thêm một loại kiêm tu, đồng thời từ việc cường độ linh hồn giảm xuống, thần hồn yếu đi rất dễ bị người khác công kích.
Cho nên, lúc Cố Thanh Sơn ở Thế giới Huyền Không chưa từng nghĩ đến việc giành thuật Phân Hồn.
Hình bóng Cự Nhân nói tiếp:
"Hiện giờ, ta dùng sức mạnh của chúng thần can thiệp vào luật nhân quả, tạo thành Chìa Khóa Giải Phóng Linh Hồn."
"Món bảo vật này, sẽ hoàn toàn giải phóng quy tắc hạn chế tầng nằm ẩn sâu trong linh hồn ngươi."
"Từ nay về sau, ngoại trừ kiếm thuật ra, ngươi có thể tu tập tất cả kỹ năng, đi tất cả những con đường, đồng thời không phải chịu sự hạn chế của pháp tắc vạn giới, ở mỗi lĩnh vực đều có thể trở thành tồn tại nổi bật."
"Nếu ngươi cố gắng bỏ ra đủ mồ hôi và xương máu, ngươi sẽ trở thành người đa tài đa nghệ nhất nắm trong tay quyền hành Chiến Thần.”
Bóng Cự Nhân nói xong, bèn ném pho tượng kia về phía Cố Thanh Sơn.
Pho tượng rơi vào trên đầu Cố Thanh Sơn, lập tức hóa thành luồng sáng chói lóa vô tận, chìm vào mi tâm của hắn.
—— ầm!
Cố Thanh Sơn rõ ràng đứng thẳng giữa không trung, lại cảm giác được toàn thân mình đều đang chấn động mãnh liệt.
Từ nơi sâu thẳm, chỗ sâu của thần hồn như được giải phóng.
Lập tức, loại biến hóa này của hắn, bị mảnh đất trời này phát hiện.
Giữa đất trời sinh ra một luồng dao động mãnh liệt ——
Thậm chí trong hàng tỉ thế giới, chấn động vô tận đều nhất nhất sinh ra.
Bọn chúng vượt qua giới hạn thời không, trực tiếp xuất hiện ở Thế giới được cất giấu của Triste, cùng chấn động mà thế giới này sinh ra hợp hai thành một, hội tụ lại thành một nguồn lực công kích khổng lồ.
Loại lực lượng này vô hình vô chất, thậm chí vạn vật thế gian cũng không thể ngăn cản nó.
—— thậm chí chỉ cần nó muốn, thế giới cũng sẽ hóa thành tro tàn ở trước mặt nó!
Lực lượng vô hình đụng mạnh vào thân thể của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy mình bị sức mạnh mênh mông vĩ đại ấy bao trùm hoàn toàn.
Sức mạnh khổng lồ này đang từ thân thể của hắn dần dần tiến vào thần hồn của hắn, mà toàn thân hắn cứng đờ, ngay cả cử động một ngón tay cũng làm không được.
Lúc này, hình bóng Cự Nhân nói chuyện.
"Đừng lo lắng, phép tắc tầng sâu thế giới đã cảm ứng được sự thay đổi của ngươi."
"Phép tắc của chín trăm triệu tầng thế giới đang ngưng tụ, toàn lực ức chế linh hồn của ngươi giải phóng, nhưng linh hồn của ngươi giải phóng nhận được sự cho phép của chúng thần sáng thế, cho nên ngươi có thể vượt qua cửa ải này."
Theo hình bóng Cự Nhân, hư ảnh Chìa Khóa Giải Phóng Linh Hồn hiện ra, bao phủ trên người của Cố Thanh Sơn.
Hư ảnh của pho tượng có vô số cái đầu trực tiếp tiêu tán.
Chỉ trong chớp mắt, nó đã hoàn toàn ngăn cản sức mạnh vĩ đại mênh mông đụng vào người Cố Thanh Sơn và sức mạnh kia cũng tiêu tán theo đó.
Cố Thanh Sơn đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Cố Thanh Sơn im lặng đứng đấy không cử động.
Hắn luôn cảm thấy mình có chỗ nào đó là lạ, như trên người bỗng nhiều ra thêm thứ gì đó, nhưng hình như những thứ này vốn chính là của hắn.
—— một loại gông cùm xiềng xích nào đó sâu trong linh hồn đã được giải phóng rồi.
Cố Thanh Sơn không suy nghĩ gì, cả người cảm thấy bình tĩnh sâu sắc.
Hắn cảm thấy suy nghĩ của mình không còn nằm trong cực hạn ở thức hải trong đầu nữa, mà đang lan tràn về phía hư không vô tận.
Loại hư không này cũng không phải là hư không về mặt ý nghĩa không gian, mà là loại đột nhiên giải phóng mang đến ảo giác về mặt linh hồn.
Trên trời cao.
Bóng Cự Nhân mở miệng nói chuyện lần nữa: "Hi vọng món quà ban thưởng lần này có thể giúp đỡ ngươi, người nắm trong tay quyền hành Chiến Thần."
"Hi vọng ngươi có thể làm tốt hơn nữa trong tương lai, dù sao, tận thế của chín trăm triệu tầng thế giới hiện đang tới gần."
Cố Thanh Sơn ôm quyền thi lễ, đáp: "Ta biết."
Hình bóng Cự Nhân không nói gì nữa, nhưng Cố Thanh Sơn cảm thấy hình như y đang nở nụ cười.
Bóng Cự Nhân dần dần trở nên mơ hồ, như biến ảo một trận, hòa vào sắc trời, tan biến trên bầu trời.
Cố Thanh Sơn đứng một mình trên biển mây, bỗng có chút ngơ ngẩn.
Đối với mỗi một chức nghiệp giả mà nói, từ khi bọn họ bắt đầu tu hành, thì đã được dạy một đạo lý.
Chỉ có sở trường về một loại kỹ nghệ, mới có thể đạt được thành lựu khổng lồ, phân tâm quá nhiều thì sẽ có kết cục biến thành bình thường.
Sự giam cầm của chức nghiệp cũng tuân theo quy tắc như vậy, thế cho nên ngay cả người thông minh tuyệt thế như Bách Hoa Tiên Tử cũng chỉ đọc lướt qua trong từng lĩnh vực, mà sẽ không đi sâu nghiên cứu quá nhiều.
Dù Tạ Đạo Linh có được rất nhiều Thần Kỹ, nhưng cuối cùng, nàng vẫn là một người tu hành pháp thuật.
Lợi hại nhất của nàng, cũng là pháp thuật.
Hiện giờ, lại có một cơ hội bày ở trước mặt Cố Thanh Sơn.
Hình bóng chúng thần lưu lại nói cho hắn biết, hắn có thể tiến sâu tu hành trong mỗi một lĩnh vực, đồng thời loại tu hành này sẽ không ảnh hưởng đến sự tiến bộ của hắn ở các lĩnh vực khác.
Dù như thế Cố Thanh Sơn vẫn còn hơi nửa tin nửa ngờ.
Bỗng nhiên, trên giao diện Chiến Thần, ba hàng chữ nhỏ xíu không ngừng nhấp nháy.
[Chúng thần giải phóng linh hồn của ngài.]
[Ngài không hề bị phép tắc căn bản của thế giới giam cầm.]
[Ngài có thể xem lướt qua rất nhiều lĩnh vực, đồng thời cũng có thể thu hoạch được thành tựu rất cao.]
Ba hàng chữ nhỏ rất nhanh biến mất.
Lại có mấy hàng chữ nhỏ khác nhanh chóng xuất hiện.
[Bắt đầu từ bây giờ, ngài sẽ không bị hạn chế tu tập các loại kỹ nghệ.]
[Ngài đã nắm giữ kỹ năng Cung Tiễn tương ứng.]
[Bởi vì vứt bỏ kỹ năng Cung Tiễn chính là lúc ngài lột xác thành Kiếm Tiên, phép tắc Thiên Địa đã chứng kiến sự thay đổi này, cho nên phần lớn kỹ năng Cung Tiễn của ngài hiện giờ đã mất đi.]
[Thứ duy nhất còn lại của kỹ năng Cung Tiễn là: Loạn Vũ (trung cấp).]
[Loạn Vũ (trung cấp): tính kỹ năng trưởng thành, trong khoảng thời gian ngắn liên tục bắn ra mười mũi tên, dùng đường cung tiễn không thể đoán trước được công kích đối phương.]
Cố Thanh Sơn kinh ngạc nhìn chăm chú lên giao diện Chiến Thần.
Đi trên con đường kiếm thuật, mình còn có thể tu tập kỹ năng Cung Tiễn?
Thật sự… Có thể ư?
Hắn vỗ túi Trữ Vật, lấy ra một cây cung.
Đây là một cây trường cung tự nhiên đơn giản, được Cố Thanh Sơn cầm trong tay, lại giống như không tồn tại.
Không ai có thể cảm nhận được cây cung này, cũng không cách nào phát hiện được sát khí gì phát ra từ cây cung này.
Đây là cung Dạ Vũ.
Ngày xưa khi xâm nhập vào trong lòng địch, lúc nguy cấp, Thiên Cực Thánh nữ Ninh Nguyệt Thiền đã tặng cho hắn.
Cố Thanh Sơn hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại bắt đầu cảm nhận.
Hình như… mình nhớ được…
Hắn không nghĩ tiếp nữa, mà đeo ống tên lên lưng.
Yên tĩnh một hơi.
Hắn bỗng nhiên giương cung.