Cố Thanh Sơn ngạc nhiên chăm chú nhìn lên giao diện thao tác Chiến Thần.
Nếu hệ thống Chiến Thần không đề cập tới chuyện này, hắn cũng quên luôn rồi.
Chỉ thấy một nhóm chữ nhỏ lập lòe không ngừng hiện lên trên giao diện.
[Ngài đã hoàn thành nhiệm vụ danh hiệu Chiến Thần đặc biệt.]
[Ngài đã thu được một danh hiệu.]
[Chú ý, một lần chỉ có thể trang bị một danh hiệu.]
[Danh hiệu đặc biệt: Chiến Thần Tinh Hỏa.]
[Nói rõ: Ngài dùng thực lực yếu hơn chém giết Ma Thần cường đại, chuyện này là hành động vĩ đại không thể tưởng tượng nổi. Ngài nổi tiếng giống như ngôi sao trên bầu trời vậy, mà nhóm địch nhân của ngài đều mong muốn làm thịt ngài. Bọn chúng vô cùng khát vọng dùng đầu lâu của ngài làm đá kê chân, trở thành thành tựu vinh quang của bọn chúng.]
Phần nói rõ này... Có phải hơi có vấn đề hay không.
Cố Thanh Sơn nhìn qua sau đó trong lòng cảm thấy không ổn.
Hàng chữ sau đã hiện lên, hắn tiếp tục nhìn xuống dưới.
[Trang bị danh hiệu: Chiến Thần Tinh Hỏa, ngài sẽ nhận được kỹ năng riêng: Chinh Phục.]
[Chinh Phục: Khi ngài sử dụng kỹ năng này, tất cả địch nhân bị ngài chỉ định đều sẽ vì một lý do chính đáng nào đó mà bắt buộc phải phát động công kích đối với ngài.]
[Giải thích: Kỹ năng này là kỹ năng hệ Thần Bí, kỹ năng nhân quả, không thể giải trừ.]
[Nói rõ: Chinh phục hoặc là bị chinh phục, đó là một vấn đề.]
Cố Thanh Sơn chăm chú nhìn xong thì rơi vào suy tư.
Dựa theo những lời trên thì kỹ năng này không thể giải trừ, nghe qua thật lợi hại.
Chỉ là tại sao lại có thể có kỹ năng như vậy?
Mình chủ động để cho địch nhân lao tới đánh mình? Lẽ nào mình ăn no rỗi việc?
Hắn yên lặng tưởng tượng cách dùng của kỹ năng này trong chiến đấu.
Ừm, quái vật tới cắn mình, mình phát động kỹ năng này, làm cho một con quái vật khác cũng tới cắn mình.
Không phải, không đúng.
Ừ, quái vật đi cắn người ta, mình phát động kỹ năng này, làm cho quái vật không cắn người ta nữa mà chỉ cắn mình thôi.
... Vậy thì có gì tốt?
Cố Thanh Sơn nhìn Laura.
Thấy Cố Thanh Sơn đứng bất động tại chỗ, Laura chỉ cảm thấy kỳ quái.
Cô hỏi: "Này? Chúng ta đứng ở chỗ này làm cái gì? Không đi tìm hiểu xung quanh sao?"
"Đúng vậy, bây giờ chúng ta lập tức đi thu thập một vài tin tức."
Cố Thanh Sơn vừa nói vừa trang bị danh hiệu "Chiến Thần Tinh Hỏa".
... Chỉ tưởng tượng thì cũng chẳng làm được gì, còn không bằng thử một lần, xem thử rốt cuộc kỹ năng này có hiệu quả như thế nào.
Nghĩ xong hắn lặng lẽ phát động kỹ năng dành riêng cho danh hiệu này với Laura.
Bụp!
Không có dấu hiệu báo trước nào, Laura ngay lập tức tát một cái lên mặt Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn ngơ ngẩn.
Laura ngơ ngẩn.
Hai người liếc nhau.
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm Laura: "Em không định giải thích gì sao?"
Laura cuống quít giơ tay lên nói: "Vừa rồi hình như em thấy có con gì đó đậu trên mặt anh, nên không nhịn được muốn đập nó giúp anh."
Con gì đó?
Có con gì đó trên mặt mình mà mình không biết?
Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ nói: "Vậy thì em có đánh trúng nó chưa?"
"Ha ha ha, xin lỗi, em bị hoa mắt, thì ra không có con gì cả."
Laura cũng hiểu được mình không đúng, vội vã nở nụ cười xin lỗi.
Người ta cũng nói xin lỗi rồi, Cố Thanh Sơn còn có thể làm gì nữa?
Huống hồ là do hắn phát động kỹ năng.
Hắn không thể làm gì khác hơn là hậm hực nói: "Không sao cả, lần sau cố nhìn rõ hơn đi."
... Đây thật là một kỹ năng khiến người ta bi thương.
Đúng vậy, đây chính là kỹ năng nhân quả, cũng là kỹ năng hệ Thần Bí chân chính.
Đúng như lời giải thích của kỹ năng đã viết, đối phương có một lý do chính đáng nào đó để phát động công kích đối với Cố Thanh Sơn.
Nhưng kết quả mà kỹ năng này tạo thành lại không phải hy vọng của hắn.
Cố Thanh Sơn yên lặng tháo danh hiệu "Chiến Thần Tinh Hỏa" xuống, quyết định tạm thời niêm phong nó cất vào kho.
Hắn lại thay danh hiệu "Tướng Quân Du Kích" có thể nâng cao tốc độ công kích rồi khóa lại, lúc này mới cảm giác dễ chịu hơn chút.
"Thật ngại quá, bình thường em không xúc động như vậy đâu, vừa rồi hình như hơi không được bình thường." Laura cũng nhận ra hành động vừa mới rồi của mình có phần kỳ quái.
"Không sao."
Cố Thanh Sơn không muốn nhắc lại chuyện vừa mới xảy ra.
Laura hàn gắn quan hệ: "Xem anh đi đường vất vả như vậy, hay là chúng ta cưỡi ngựa đi!"
"Chuyện này thì được đó."
Laura lấy cây sáo gọi vật cưỡi của Đại Quỷ Luyện Ngục ra thổi một cái.
Hắc mã hiện ra trước mặt hai người từ trong hư không.
"Hai vị vội đi hay là tản bộ?" Hắc mã hỏi.
Cố Thanh Sơn khó hiểu hỏi: "Cái thế giới thất lạc này được bình chướng cổ thần bảo vệ, làm sao ngươi đi qua được?"
"Quy tắc chi tiết thứ 3, điều thứ năm của pháp tắc Triệu Hoán." Hắc mã nói.
Nó nhìn Cố Thanh Sơn giống như đang nhìn một tên nhà quê.
Laura giải thích: "Là như vậy, bởi vì đạo cụ và chú triệu hoán đều ở trong thế giới này, cho nên được mặc định là thuật pháp thỉnh cầu nằm trong thế giới này, khác với khách vãng lai đến từ thế giới bên ngoài."
"Nói cách khác, ta bảo ngươi tới thì ngươi mới có thể tới, ta không cho ngươi tới thì bình chướng sẽ tự động coi ngươi là người xâm lăng thế giới, cũng phát ra công kích tương ứng à?" Cố Thanh Sơn hỏi Hắc mã.
"Đúng vậy, đây là pháp tắc Triệu Hoán giữa các thế giới, cũng là quy củ được chúng thần quyết định từ thời đại viễn cổ."
"Được rồi, ta đã hiểu."
Cố Thanh Sơn ôm Laura lên ngựa, nhìn xung quanh.
Phía trước là đồng bằng, không có gì cả.
Thành phố thì ở phía sau bọn họ.
Nơi đây rất hẻo lánh, thế nên Cố Thanh Sơn mới cố ý lựa chọn chỗ này làm điểm dừng chân để chắc chắn hành động được bí mật.
Nhưng bây giờ đánh thì cũng đánh một trận rồi, hoàn toàn không cần bí mật hành tung gì gì nữa.
"Hai vị vội đi hay là tản bộ?" Hắc mã hỏi lại lần nữa.
Cố Thanh Sơn nghiêm túc giải thích lý do: "Không phải tản bộ nhưng có nhiều thời gian. Trên thực tế bọn ta muốn thăm dò cái thế giới chưa được biết tới này, bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm."
Hắc mã gật đầu nói: "Ta đã hiểu."
Nó chạy dọc theo con đường màu xanh thẳm yên tĩnh về phía thành phố.
Một đường không tiếng động, bốn phía vắng vẻ, bước đi của hắc mã vừa nhanh vừa yên tĩnh.
Cố Thanh Sơn thầm khó hiểu nên cố ý nhìn xuống.
Lại chẳng biết từ lúc nào, trên bốn chân hắc mã đã được bọc kỹ đệm dày.
... Cho nên nó chạy nhanh cũng không phát ra một chút âm thanh nào.
"Mục tiêu của ta là vị trí trung tâm thành phố, hai vị có ý kiến nào khác không?" Hắc mã hỏi.
"Không có, cảm ơn." Cố Thanh Sơn nói.
Hắc mã rảo bước nhanh chóng chạy đi, một lúc sau đã lên một đại lộ.
Theo từng bước chân của Hắc mã, các loại phong cảnh kỳ dị lần lượt xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn và Laura.
Lúc này, hai người họ mới biết được phong cảnh thật sự của thế giới này.
Đất đai của thế giới này là một mảng xanh lá cây đậm loang lổ, chỉ có những kiến trúc và đường là màu xanh biển thăm thẳm.
Những kiến trúc văn minh tiêu biểu này giống như những rặng san hô cực lớn, tụ tập nằm ở chung quanh đại lộ.
Chỉ là bên trong những kiến trúc này không có bất kỳ một âm thanh nào truyền ra.
Cố Thanh Sơn thử phóng xuất thần niệm xuyên vào một gian phòng, thì phát hiện hình ảnh bên trong gian phòng vô cùng quỷ dị.
Trong phòng có ba người ngồi ở bàn dường như đang thảo luận chuyện gì đó, người còn lại bưng mấy ly nước đi về phía ba người đó.
Bọn họ vẫn duy trì động tác của riêng mình, biểu tình trên mặt tràn đầy sầu lo, nhìn qua vô cùng bình thường.
Nhưng bọn họ lại không hề nhúc nhích.
Cố Thanh Sơn đợi thêm một lát nữa mới hiểu rõ.
Giống như hai cỗ thi thể lúc trước, những người này đều đã chết.
Chết một cách im hơi lặng tiếng.
Cố Thanh Sơn trực tiếp mở rộng thần niệm xuyên vào tất các các kiến trúc san hô xung quanh.
Bên trong tất cả san hô đều có người.
Những người này hoặc là đang dùng cơm, bước đi, chạy nhanh, nói chuyện với nhau, tất cả đều duy trì động tác lúc còn sống.
Vẻ mặt của bọn họ nhìn rất sống động, hình như không biết mình đã chết.
"Cố Thanh Sơn, vì sao chúng ta không phát hiện ra cái gì cả?" Laura hỏi.
"Ừm, anh cũng không biết, có thể chúng ta còn một đoạn nữa mới tới trung tâm thành phố." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn không có ý định nói ra tình hình thực tế, sợ làm cô bé sợ hãi.
Nhưng lời nói dối có thiện ý này nhanh chóng mất tác dụng.
Hắc mã vẫn duy trì tốc độ chạy nhanh trên đại lộ.
Hai bên đường dần dần xuất hiện một vài người có da màu xanh nhạt.
Những người này càng ngày càng nhiều.
Bọn họ đều duy trì vẻ mặt hành động lúc còn sống… nhưng lại không có sự sống.
“Những người này... Đều đã chết?”
Laura mở to hai mắt hỏi.
Cố Thanh Sơn nhìn những thi thể đang đứng im bất động, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái.