Ả ta đang đánh giá mình.
Ả ta vẫn luôn đánh giá mình.
Tethys bỗng nhiên cười một tiếng: "Không cần phải khách khí, ta nhìn Laura lớn lên, mỗi khi nó bướng bỉnh thì tất cả mọi người đều rất đau đầu."
"Nếu thế, ngài có thể tìm được cô ấy không?" Trieste hỏi.
"Tạm thời vẫn chưa, có điều chỉ còn mỗi khu Quý Tân là ta chưa lục soát, vấn đề chính là một khi điều tra Quý Tân khu, pháp thuật của ta có thể sẽ quấy rầy đến một vài người có thân phận tôn quý."
Tethys dường như hơi bối rối, tiếp tục nói: "Có một số kẻ quyền cao chức trọng tính tình rất nóng nảy, đây cũng là nguyên nhân ta không muốn tuỳ tiện đi điều tra khu Quý Tân."
Trieste nghe xong, lâm vào trầm tư.
Ả ta không thể không bỏ qua các chuyện khác mà nghiêm túc cân nhắc vấn đề này.
Bởi vì đối với chim Kinh Cức mà nói, việc tổ chức điều tra khách quý ở trên yến hội là một chuyện vô cùng, vô cùng, vô cùng thất lễ.
Nhưng pháp thuật lục soát của Linh hồn cây Thánh Linh Vĩnh Cửu là mạnh nhất trong toàn bộ Abruzzo.
Muốn tìm được công chúa Laura, nhất định phải dựa vào Tethys, cũng nhất định phải điều tra khu Quý Tân.
Đây là chuyện quan trọng nhất hiện nay.
Trieste nghĩ tới nghĩ lui, sau đó thở dài, nói: "Không sao, ngài cứ điều tra, để ta đi giải quyết vấn đề này, ta sẽ không để cho mọi người cảm thấy chúng ta thất lễ."
"Vậy thì đành nhờ cô vậy." Tethys nói.
Trieste gật gật đầu, tao nhã thi lễ rồi xoay người rời đi.
Trên đài cao, chỉ còn lại một mình Tethys đứng trong bóng đêm.
Đợi một hồi lâu, mãi đến tận sau khi khẳng định rằng Trieste đã đi xa, Tethys mới nhẹ nhàng nói mấy câu gì đó về phía hư không.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Cuối cùng, không gian khẽ động, Gà trống lớn xuất hiện ở trên đài cao.
"Ta đã thử qua rồi."
Ông ta vừa há miệng ra đã bị Tethys bịt mỏ lại.
"Chúng ta chuyển sang nơi khác nói chuyện!"
Tethys đè tay trên cánh của Gà trống lớn, hai người liền biến mất.
Trong phòng khách của Hoàng thất.
Nơi này không có một ai.
Thân ảnh của Gà trống lớn và Tethys đột nhiên xuất hiện ở đây.
"A? Thằng lỏi họ Cố đâu?" Gà trống lớn kỳ quái nói.
"Ta bảo cậu ta đi làm một chuyện thay ta, trước tiên không nhắc tới cậu ta nữa, về phía ngươi ra sao rồi?"
Gà trống lớn nói: "Ta đã thử qua, toàn bộ Abruzzo đang nằm ở trong một vòng vây kỳ diệu, bất kỳ người nào truyền tin tức ra ngoài đều sẽ bị không gian đập tan, nhưng người truyền tin tức lại không biết gì cả."
Tethys hỏi: "Nói cách khác, dù nơi này xảy ra bất cứ chuyện gì, thì mọi người cũng đều không thể truyền tin tức ra ngoài?"
"Đúng vậy."
Gà trống lớn vỗ hai cánh, có vẻ hơi nghi ngờ: "Sao Vương quốc Kinh Cức lại làm như vậy? Không nên nha..."
"Chuyện truyền tin tức là không có biện pháp nào sao? Ta biết ngươi chính là người lành nghề trên phương diện này." Tethys nhìn chăm chú vào Gà trống lớn, tiếp tục truy vấn.
Gà trống nghe nàng nói như vậy, không nhịn được mà ưỡn ngực, ngạo nghễ nói: "Không sai, ta là người trong nghề truyền tin tức, nếu ngài có tin tức gì muốn truyền ra ngoài, toàn bộ Abruzzo chỉ có ta mới có thể cống hiến sức lực cho ngài thôi."
"Ngươi có biện pháp gì?" Tethys hỏi.
"Xem đây!"
Gà trống lớn nhịn đau, rút một cái lông vũ thật dài trên thân ra.
"Lông vũ của ta có đặc tính xuyên qua tất cả chướng ngại vật, nếu ngài có tin tức khẩn cấp gì đó muốn phát ra ngoài, xin sử dụng lông vũ của ta!"
Ông ta nâng cái lông vũ thật dài này, quỳ một chân trên đất, hiến tặng cho Tethys.
"Chỉ cần rót vào lông vũ chuyện mà ngài đang suy nghĩ trong lòng, sau đó đọc thầm tên của người kia là được." Gà trống nói.
"Sẽ không bị chặn lại chứ?"
"Cam đoan không." Gà trống vỗ ngực.
Tethys liền tiếp nhận lông vũ, nhanh chóng rót vào một vài tin tức.
Cô kêu tên của một người.
Lông vũ lập tức không thấy tăm hơi.
Tethys nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ trong chốc lát.
Ở bên trong cảm nhận của cô, toàn bộ Abruzzo không có bất kỳ điều gì dị thường, cũng không có bất kỳ người nào phát hiện ra cái lông chim kia đã bay ra khỏi thế giới này.
"Nó có thể tìm tới người kia chứ?" Tethys mở mắt ra, hỏi.
"Đúng vậy, xin ngài yên tâm! Nó sẽ tự đi tìm người kia." Gà trống lớn kiêu ngạo nói.
"Tuyệt đối sẽ không bị bất kỳ vật gì chặn đường chứ?"
"Cam đoan không, hơn nữa cũng tuyệt đối sẽ không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện ra."
Tethys suy tư một lát, tán thán: "Thật lợi hại!"
"Đương nhiên, dùng lông vũ của ta truyền tin tức, chẳng những tốc độ nhanh mà mức độ bảo mật cũng là cao nhất, ngài nhất định có thể yên tâm."
Gà trống lớn đang muốn tiếp tục nói phét, bỗng nhiên nhận ra bầu không khí có gì đó sai sai.
Vừa nghiêng đầu đã thấy Tethys lẳng lặng đánh giá mình.
Ánh mắt của đối phương có chút kỳ quái, khiến trong lòng nó nổi lên một loại cảm giác lạnh lẽo.
"Nữ sĩ, ngài làm sao thế?" Gà trống hỏi.
Loại cảm giác xấu này... Chẳng lẽ ngài ấy lại muốn ăn gà?
Gà trống không nhịn được thầm nghĩ.
Tethys lại vươn tay, khẽ vuốt vuốt mặt của ông ta, nói: "Ta có một sự tình vô cùng quan trọng, cần ngươi dũng cảm đứng ra..."
Được nàng vuốt ve, Gà trống giống như được chích một bình tiết canh gà 500ml, lập tức kêu lớn: "Nữ sĩ, ta xông pha khói lửa vì ngài, tuyệt không chối từ."
"Thật sao?"
"Tuyệt không hai lời."
"Rất tốt, ta có sự việc vô cùng khẩn cấp muốn thông báo cho toàn bộ các cường giả có thể tín nhiệm bên trong chín trăm triệu tầng thế giới."
"Cho nên ý của ngài là..."
"Ngươi... có thể cống hiến lông vũ toàn thân được không?"
"Toàn... toàn thân!?"
Bên kia.
Thế giới cất giấu của Trieste.
Cố Thanh Sơn mang theo Laura, cưỡi Hắc mã chạy như bay.
Dựa vào cước lực của Luyện Ngục Chi Dực, bọn họ vượt qua qua từng ngọn núi tuyết, cuối cùng đã đến trước ngọn núi băng cao nhất được những dãi núi vây quanh ở giữa.
Đây là một ngọn núi băng rất đặc biệt.
Bởi vì nó hoàn toàn trong suốt, có thể nhìn thấu những gì bên trong lớp băng từ bên ngoài.
Những viên đá màu xanh nhạt cùng dòng nước chảy, những bọt khí li ti trôi nổi bên trong núi băng, mà lớp băng bên ngoài núi lại phản chiếu hình ảnh của mây trời, hai cảnh tượng kì dị này đan xen với nhau, hệt như mộng ảo vậy.
"Thật đẹp, em thích ngọn núi băng này nhất." Laura vỗ tay nói.
"Chúng ta đi."
"Đi."
Bọn họ đang muốn cử động thân mình, Hắc mã đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt của nó nhìn chằm chằm vào trong núi băng.
Cố Thanh Sơn cùng Laura không hề có phản ứng gì đối với chuyện này
Bởi vì bọn họ cũng rơi vào tình trạng không thể thốt lên lời.
Chỉ thấy một bóng đen to lớn xuất hiện ở trong núi băng.
Bóng đen này phải rộng mấy chục mét, dài gần trăm mét, thong dong xuất hiện từ bên dưới núi băng, rồi bơi lên đỉnh núi.
Tuy là lớp băng gần như trong suốt, nhưng dòng nước trong đó chảy xiết, ánh sáng của đá cục với bọt khí hoà chung lại, khiến cho bóng dáng khổng lồ đó trở nên mơ hồ.
Mặc dù vậy, cách một lớp băng quan sát thân hình to lớn mơ hồ kia, vẫn khiến cho người ta cảm thấy run sợ.
Chỉ cần nhìn con vật khổng lồ đó, trong nội tâm không khỏi xuất hiện cảm giác muốn vái lạy.
Đây là vì sự đối nghịch của tầng lớp sinh mệnh quá lớn, nên mới nảy sinh ảo giác như vậy.
Cố Thanh Sơn thử để Thần Niệm dò vào lớp băng, muốn nhìn rõ xem bóng đen kia rốt cuộc là quái vật gì.
Nhưng Thần Niệm của hắn mới vừa chạm tới núi băng, đã bị lớp băng ở tầng ngoài cùng cản lại.
Dường như có một sức mạnh kỳ dị nào đó đã bao phủ cả ngọn núi băng nguy nga này.
Cố Thanh Sơn nhìn lên đỉnh núi.
Một toà kiến trúc oai phong uy nghiêm được dựng trên đỉnh núi.
Đó chính là Thần Điện?
Hắn không nhịn được nghĩ nhiệm vụ mà Mồi Lửa phân cho.
[Trong khu vực núi bằng bên ngoài băng nguyên, có một tòa Thần Điện hùng vĩ.]
[Thời viễn cổ, khi cổ thần còn ở thế giới này, đã dựng lên Thần Điện như vậy, để thưởng thức chúng sinh mà mình tạo ra]
[Cậu cần phải đến được nơi đó, hoàn thành việc quan lễ của cổ thần.]
Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư.
Bóng đen vừa rồi, có lẽ là sinh mạng mà chúng thần viễn cổ tạo ra.
Trải qua năm tháng dài đằng đẵng, loại vật này vẫn còn sống, e rằng cũng là sự tồn tại không dễ gì đối phó.
Hai người một ngựa ngừng thở, lẳng lặng đứng tại chỗ.
Đến tận khi quái vật kia đã đi xa, bọn họ mới thả lỏng.
"Đó là cái gì?" Laura hỏi nhỏ.
"Anh cũng không biết, có lẽ là sinh vật nào đó của thế giới này" Cố Thanh Sơn đáp.
Một ý nghĩ đáng sợ chợt loé lên trong lòng.
Cái gì?
Vừa rồi mình đã nghĩ tới điều gì?
Cố Thanh Sơn thử tiếp tục nghĩ, nhưng lại ngỡ ngàng phát hiện mình không thể nắm bắt được ý nghĩ đó.
Nhưng cũng không phải nó không để lại dấu vết gì.
Người Cố Thanh Sơn chợt run lên, run lập cập, tựa như bị cảm giác ớn lạnh nào đó xâm nhập.
Laura ngửa đầu nhìn đỉnh núi cao chót vót chìm vào trong mây, kháng cự nói: "Cao quá, em không muốn đi lên đó."
Sau khi thấy con vật kia, cô không còn thấy ngọn núi băng này đẹp đẽ đến nhường nào nữa.
"Anh cũng không muốn đi lên" Cố Thanh Sơn thở dài nói, "Nhưng chúng ta phải đi."
Laura không nói được câu nào.
Đúng vậy, đã đi đến bước này, nửa đường lùi bước thì còn ra thể thống gì.