Làn sương mù này kết nối với trời đất, trông giống như một con thú khổng lồ kinh khủng có thể cắn nuốt chúng sinh bất cứ lúc nào.
Mọi người đồng thời nuốt nước miếng, dốc hết sức tiến vào trạng thái phòng thủ.
Một kích trí mạng sắp tới rồi!
Trong làn sương mù băng tuyết.
Tô Tuyết Nhi thì thầm một câu thần chú, tập hợp sức mạnh của tất cả các thẻ bài lại.
Lúc này, thân hình của cô đã trở nên mơ hồ hơn.
Trong lòng Tô Tuyết Nhi chỉ còn lại duy nhất một ý niệm.
Thời gian không còn nhiều nữa, nhất định phải nắm chặt cơ hội cuối cùng, dốc toàn lực...
Đột nhiên, cơ thể của cô run lên.
Một chiếc lá xanh tươi xuất hiện chính giữa ấn đường của cô.
Chiếc lá này giống như mang theo sinh mệnh lực vô tận, thoáng cái đã khiến cho thân hình mơ hồ của cô trở nên rõ ràng.
Ánh sáng màu ngọc lục bảo như suối tuôn nhấn cô vào trong đó.
Đây là sinh mệnh lực vượt qua tất cả, đây là sức mạnh vô tận mà chúng sinh không thể đạt được!
Tô Tuyết Nhi ngẩn người.
Cô nhận ra sinh mệnh lực của mình vẫn đang thiêu đốt, thế nhưng lại có một luồng sức mạnh tràn đầy sức sống đang thổi sinh mệnh lực mới vào cô.
Luồng sức mạnh này vượt ra rất xa khỏi sự hiểu biết của cô.
Dưới sức mạnh như vậy, tất cả các tỳ vết trong cơ thể của cô đã được loại trừ sạch sẽ.
Cơ thể của cô trở nên thuần khiết hơn, có mối liên hệ sâu sắc hơn với thiên địa, thế giới, pháp tắc và bổn nguyên.
Thậm chí cô có thể cảm nhận được tất cả sự biến động rất nhỏ của thế giới.
“Không đúng, rõ ràng mình sắp chết rồi... Tại sao mình lại tiến thêm một bước, đạt tới trình độ đạo sư phổ thông.” Tô Tuyết Nhi ngạc nhiên nói.
Cô cảm nhận một cách cẩn thận, cuối cùng cũng hơi nhận ra.
Đưa tay lượn một vòng trong hư không, Tô Tuyết Nhi phóng ra một chiếc gương bạc.
Chỉ thấy trong gương, trên ấn đường của mình đã có thêm một mảnh chiếc lá xanh tươi đang chuyển động theo gió.
Tô Tuyết Nhi đột nhiên nhớ lại.
Cô và Cố Thanh Sơn đã gặp một mỹ nữ bằng gỗ ở Vạn Giới Trấn.
Nghe nói đối phương là bạn của sư phụ cô, sau khi ăn cơm cùng nhau, liền đặt chiếc lá này lên ấn đường của cô.
“Là chị ấy...” Tô Tuyết Nhi lẩm bẩm.
Sau một khắc, một chiếc thẻ bài màu tím từ trên người Tô Tuyết Nhi bay lên trời cao rồi vỡ nát.
“Không! Thẻ bài thay thế vận mệnh của ta!”
Tô Tuyết Nhi hoảng sợ kêu lên.
Thế nhưng, cô không còn kịp làm gì nữa.
Một đạo hư ảnh xuất hiện, đưa cô biến mất khỏi nơi này.
Abruzzo.
Lúc này đã là đêm khuya, thế nhưng lễ hội của Abruzzo vẫn chưa kết thúc.
Lễ trưởng thành mừng tuổi mười hai của công chúa Kinh Cức kéo dài suốt ba ngày ba đêm.
Mọi người chè chén say sưa thâu đêm, mặc sức hưởng thụ sự hào phóng của hoàng thất chim Kinh Cức.
Trên đài ngắm cảnh ở tầng cao nhất của khách sạn.
Mỹ nữ bằng gỗ đứng lặng im không nhúc nhích.
Dường như bà đã tách mình ra khỏi sự ồn ào náo nhiệt, tựa như một vị thần lặng lẽ quan sát nhân gian.
Một tên hộ vệ hoàng thất đi lên đài cao, quỳ một chân trên đất, cung kính nói: “Trái tim của vạn cây, linh hồn của cây Thánh Linh Vĩnh Cửu, người chứng kiến của cổ thần vạn giới, bạn thân của bộ tộc Kinh Cức, thưa ngài Tethys cao quý, tôi tới đây để bẩm báo với ngài một câu này.”
Mỹ nữ bằng gỗ không quay đầu lại, đáp: “Nói đi.”
“Thần Hi Chi Quang hỏi ngài, cuộc tìm kiếm của ngài được tiến hành như thế nào rồi?”
Mỹ nữ bằng gỗ Tethys cười: “Không thể không nói, công chúa của các ngươi mặc dù bướng bỉnh, nhưng thiên phú thật sự là kinh người.”
“Ý của ngài là?”
“Ta đã tìm xong...”
Cô ta đột nhiên ngậm miệng lại.
“Thưa ngài?” Hộ vệ hoàng thất nghi hoặc hỏi.
“Đợi một chút, ta phải đi xử lý một chút chuyện riêng trước đã, sau đó ta sẽ nói với ngươi.” Tethys nói.
Cô ta giơ tay lên.
Chỉ thấy một ngọn lửa màu xanh lá cây nhanh chóng lan rộng trên tay, sau đó bao phủ lấy cô ta.
Hộ vệ hoàng thất vội vã lùi về phía sau.
Hắn ta nhìn ngọn lửa màu xanh lá cây đang từ từ lan rộng, cảm thấy mình đứng ở chỗ này chăm chú nhìn đối phương xử lý việc riêng, thật sự có phần không hợp với lễ nghi của dòng tộc Kinh Cức, liền dứt khoát lui xuống đài ngắm cảnh, đợi đối phương giải quyết xong chuyện của mình.
Linh hồn của cây Thánh Linh Vĩnh Cửu, Tethys đứng trong ngọn lửa màu xanh lá cây.
“Quả nhiên là thuật thay thế vận mệnh của Huyết Hải, đây đúng là một loại thuật pháp làm cho người ta chán ghét mà.”
Nhớ lại việc xưa, cô ta không khỏi lắc đầu.
Năm đó Huyết Hải Ma Chủ cũng dùng thuật pháp như vậy với cô ta, cuối cùng chọc cho cô ta nổi trận lôi đình, từ đó về sau, giữa hai người không còn khả năng tiến thêm một bước được nữa.
“Sư phụ là tên ngu xuẩn tự cho là đúng, đồ đệ được dạy ra cũng ngu xuẩn giống vậy.”
Bà Tethys có chút phẫn nộ: “Cũng không nói với người ta một tiếng, liền tùy tiện quyết định thay cho người khác, cho rằng mình như vậy là rất vĩ đại sao?”
Cô ta khẽ nói, vẫn không ngừng động tác trong tay, chuẩn bị một đạo thuật pháp.
Sau sự việc kia, để đề phòng người khác lại đi chịu đựng thay mình cái gì đó, cô ta đã đặc biệt nghiên cứu ra thuật trả lại vận mệnh.
“Bây giờ, ta sẽ lập tức phá vỡ thẻ bài thay thế vận mệnh của cô!”
Thuật pháp khởi động.
Trên mặt của linh hồn cây Thánh Linh Vĩnh Cưuả dần dần lộ ra vẻ đắc ý, ánh mắt của cô ta ném vào trong bầu trời đêm bao la mờ mịt, dường như đã nhìn thấy vận mệnh của hai người trở lại bình thường.
Trong nháy mắt, cô ta đã nhận ra được một ý vị khác.
Nếu không nhờ sự liên hệ giữa thẻ bài vận mệnh và thuật pháp giải trừ, thì cô ta căn bản sẽ không để ý tới, cũng căn bản không phát hiện được tình huống này.
“Quái lạ, sao cậu ta lại ở trong thế giới kia?”
“Laura cũng ở... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy!”
Vẻ mặt của linh hồn của cây Thánh Linh Vĩnh Cửu dần dần trở nên nghiêm túc.
Cô ta đã trải qua sự ra đời và diệt vong của vạn giới, chứng kiến rất nhiều chuyện đời, ngay tức khắc liền nghĩ đến rất nhiều tình huống.
Lúc này, cô ta đã trở nên cảnh giác.
“Đó là thế giới của cô ta, xem ra nếu không kinh động đến cô ta, ta cũng không thể làm gì nhiều.”
Linh hồn của cây Thánh Linh Vĩnh Cửu thấp giọng lẩm bẩm, trong tay lại xuất hiện một đạo thuật pháp.
“Ta cần một giao diện tướng vị (1) tồn tại tạm thời...”
(1) tướng vị (trạng thái ở một vị trí hoặc thời điểm nào đó của một lượng vật lý biến đổi theo hình sin được xác định bằng một trị số)
Trong tay linh hồn của cây Thánh Linh Vĩnh Cửu, ngọn lửa màu xanh lá cây lập tức hóa thành hư ảnh của cô ta, chui vào trong hư không, biến mất không thấy đâu nữa.
Đạo hư ảnh này trực tiếp xuyên qua không gian, một phần thành hai, một đạo xuất hiện trước mặt Tô Tuyết Nhi, một đạo xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn.
Hư ảnh mang theo Tô Tuyết Nhi biến mất khỏi thế giới kia.
Đảo sương mù.
Huyết Hải Ma Chủ đang ở trong thư viện của mình, lẳng lặng cầm một thẻ bài.
Chỉ thấy trên thẻ bài này, có vẽ chân dung của Tô Tuyết Nhi.
Toàn bộ chân dung của cô đang dần dần trở nên u ám, sắp biến mất trên thẻ bài.
Huyết Hải Ma Chủ lộ ra vẻ bất ngờ, lẩm bẩm: “Chẳng qua chỉ là tiếng gọi của chim Kinh Cức, sao lại khó khăn đến mức này?”
Ông ta đưa tay vẫy nhẹ, lập tức có mấy trăm thẻ bài tỏa ra ánh sáng màu máu xuất hiện trong hư không.
“Pháp chú chết thay của Huyết Hải, chuẩn bị.”
Ông ta ra lệnh.
Mấy trăm thẻ bài đó lập tức bốc lên hồng quang màu máu vô tận, xoay quanh thẻ bài chân dung của Tô Tuyết Nhi.
Đột nhiên, Huyết Hải Ma Chủ cảm ứng được gì đó, ông ta chỉ vào hư không nói: “Cho phép mở cửa lối đi.”
Hư không nứt ra thành một lỗ hổng, hư ảnh của Tethys mang theo Tô Tuyết Nhi hiện ra.
“Tethys, chúng ta đã lâu lắm rồi không gặp.” Huyết Hải Ma Chủ lộ ra nụ cười, nói.
“Đây là đồ đệ của ngươi, anh hãy trông chừng con bé cho thật tốt đi.” Tethys lạnh lùng nói.
“Sao vậy? Con bé đã gây ra họa sao?”
“Không, con bé ngu xuẩn như anh vậy, tự cho rằng mình có thể giam cầm bạn trai của mình, sau đó tự mình đi chống đỡ điều gì đó.”
Tethys lạnh như băng nhìn ông ta, xoay người bay vào trong lỗ hổng của hư không, biến mất không thấy đâu nữa.
“Đợi một chút... Tethys!” Huyết Hải Ma Chu lớn tiếng nói.
Thế nhưng đối phương đã sớm đi xa rồi.
Huyết Hải Ma Chủ thở dài một tiếng, chuyển sang nói với Tô Tuyết Nhi: “Đồ đệ yêu quý của ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Tuyết Nhi cũng thở dài.
“Sư phụ, khi đó là do con quá sợ hãi. Bây giờ nghĩ lại, đáng ra phải nói trước với người một tiếng.”
“Chuyện là như vậy...”
Trong giới luật viện vắng vẻ, thầy và trò hai người từ từ nói rõ sự việc.
“Xem ra, chiến tranh toàn diện của chín trăm triệu tầng thế giới sắp sửa bắt đầu rồi.” Huyết Hải Ma Chủ thở dài nói.
“Sư phụ, người muốn tham chiến sao?”
“Đương nhiên, không người nào có thể không quan tâm cả.”
Huyết Hải Ma Chủ chậm rãi đi trở về bên cạnh chỗ ngồi, cầm một bình rượu từ trên bàn lên, rót một chén cho Tô Tuyết Nhi, rồi lại rót cho mình một chén.