Một bộ xương khô quần áo tả tơi xuất hiện trên quân bài.
Bộ xương lo lắng đi lại xung quanh, giống như cảm ứng được gì đó.
Bình thường, xương khô đại diện cho chết chóc, đây là một loại thường thức của quân bài.
Cố Thanh Sơn nhìn thấy chỉ mỉm cười cho qua.
Ban đầu ở thế giới Huyền Không, trên quân bài này cũng từng xuất hiện bộ xương đại diện chết chóc.
Hắn chưa từng tin những thứ này cho nên thấy cũng chẳng để ý.
Cố Thanh Sơn tiện tay chuẩn bị cất quân bài lại.
Đúng lúc này, trên quân bài đoán mệnh lại có biến hóa mới.
Mặt hình của quân bài thay đổi.
Bộ xương kia há to mồm phát ra tiếng gào thét sợ hãi.
Đúng vậy, âm thanh của nó xuyên qua quân bài, vang vọng cả phòng.
Bộ xương trên quân bài bối rối chạy tứ phía nhưng căn bản không cách nào thoát đi được.
Tất cả sự giãy dụa đều vô ích.
Cố Thanh Sơn đột nhiên nhìn thấy chính mình trên quân bài.
Có điều nhìn lại thì hình như không phải hắn thật sự.
Hai mắt biến mất, thay vào đó là hai lỗ đen.
Miệng mọc ra răng nanh bén nhọn, không ngừng chảy ra nước bọt.
Mình gầm thét phóng về phía bộ xương, chỉ một lúc sau đã đẩy bộ xương ngã nhào xuống đất.
Bộ xương định phản kháng thì bị Cố Thanh Sơn đè chặt.
Cố Thanh Sơn mở cái miệng rộng, cắn bộ xương.
“Rắc rắc!”
Tiếng xương vỡ vụn vang lên.
Xương khô bị cắn nát, nuốt xuống.
Cố Thanh Sơn cúi đầu, lại ăn bộ xương khô.
Những tiếng nhai nuốt vang lên.
Sau khi hắn ăn thì bóng tối vô tận bao trùm quân bài.
Cả quân bài biến thành màu đen kịt.
“Kỳ quái, sao mình lại biến thành thế này?” Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm quân bài, thấp giọng lẩm bẩm nói.
Từ lúc có quân bài đến nay hắn chưa từng thấy cảnh tượng kỳ quái như vậy.
Cố Thanh Sơn vẫy quân bài rồi lại phẩy mạnh.
Cho dù hắn làm thế nào, trên quân bài cũng là một màu đen không thay đổi.
“Công tử, lá bài này khiến ta cảm thấy bất an.” Sơn Nữ bất an nói.
Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy như vậy.
Trong lòng Cố Thanh Sơn cũng có một cảm giác mơ hồ, không thể nói rõ ra được.
Không giống trước đây.
Lần này, Cố Thanh Sơn thật sự cảm thấy có gì đó không đúng.
Từ lúc hắn lên thuyền đến nay, linh giác luôn nhắc nhở hắn có chuyện quỷ dị gì đó sắp xảy ra.
Linh giác là dự cảm đặc hữu của tu hành giả.
Linh giác của Tạ Đạo Linh cường đại, thậm chí có thể cảm ứng được hình ảnh trước khi chết của mình.
Cố Thanh Sơn vì linh giác nên tâm thần không tập trung, ngay cả đột phá tu vi cũng phải làm hai lần mới hoàn thành.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Cố Thanh Sơn đứng dậy, đi tới đi lui trong Phong Lan điện.
Chuyện về linh giác này không thể nào sai được.
Nếu như có thể kết hợp với tình hình lá bài này thì sẽ có được tình báo chính xác hơn.
Nhưng hắn là kiếm tu chứ không phải thẻ bài sư.
Mặc dù hắn biết chút tri thức về quân bài, nhưng quân bài xuất hiện biến hóa kỳ quái thì hắn không thể hiểu rõ được sự huyền bí bên trong.
Cố Thanh Sơn đứng đó, rơi vào bối rối.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Lão giả dẫn Cố Thanh Sơn lên boong tàu.
“Sắp đến nơi rồi.” Lão giả nói.
Cố Thanh Sơn hơi mong đợi nhìn xung quanh.
Xung quanh con thuyền lớn là vũ trụ tinh quang chói lọi.
Ở đây đã không còn thuộc về dòng chảy hỗn loạn của hư không, đã sắp đến một thế giới nào đó.
“Chim Kinh Cức ở xung quanh đây sao?”
Cố Thanh Sơn hỏi.
“Chắc đám Chim Kinh Cức vẫn chưa tới đâu, người tham dự nhất định phải đến di tích Cổ Thần trước.”
“Di tích?”
“Đúng vậy.” Lão giả nhìn vẻ mặt Cố Thanh Sơn, khoát tay nói: “Không giống như cậu nghĩ đâu, vô số năm qua, mỗi một hạt cát trong di tích này đều bị người ta nghiên cứu rồi, không thể có nguy hiểm, đương nhiên, cũng sẽ không có thứ gì tốt chờ cậu đâu.”
“Vậy chúng ta tới đó để...”
“Tất cả những người hưởng ứng lời kêu gọi của Chim Kinh Cức đều phải tụ tập ở đó.”
Lão giả giải thích thêm: “Mọi người ở đó chờ Chim Kinh Cức đến.”
“Cho nên tôi tới cũng không muộn lắm.” Cố Thanh Sơn thở phào nói.
“Không, cậu vẫn muộn rồi. Người tới trước sẽ được Chim Kinh Cức đưa vào trong thế giới bảo vật của nó, phải đợi những người trước vào hết rồi, cậu mới vào được.”
Cố Thanh Sơn nhún vai nói: “Muộn một chút cũng không sao.”
Lão giả cười nói: “Hiếm có người nghĩ thoáng được như cậu.”
Hai người đang nói chuyện thì trước con thuyền lớn xuất hiện một dãy cung điện rộng lớn.
Đây là một dãy cung điện cực lớn trắng như tuyết, hùng tráng và lộng lẫy, tạo hình giống như ngà voi.
Nhưng trong tuyết trắng này có một quảng trường gần như không nhìn thấy bờ.
Trên quảng trường nhốn nháo người, căn bản không đếm được hết rốt cuộc là có bao nhiêu người.
“Nhiều người tham dự quá!”
Cố Thanh Sơn nhìn quảng trường nhốn nháo người, cảm thán nói.
“Đương nhiên, nếu không phải quảng trường và cung điện Cổ Thần thì chỉ e không có nơi nào có thể chứa được nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi của các thế giới như vậy.” Lão giả nói.
“Mọi người có thể tự do nghỉ ngơi ở đây sao?”
“Không, không, không.” Lão giả nở nụ cười: “Chỉ trên quảng trường mới có thể nghỉ ngơi miễn phí, những nơi khác đều nằm trong phạm vi kinh doanh của khách sạn Abruzzo.”
“Những cung điện này đều là khách sạn cỡ lớn sao?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.
Đợi đã, cái tên này nghe quen quen.
Cố Thanh Sơn đột nhiên nhớ ra.
Abruzzo, hình như là resort của con gà trống kia.
Nói vậy, đây cũng là nơi của con gà trống kia?
“Cung điện Cố Thần nghe nói có sức hấp dẫn rất lớn, một tập đoàn nổi tiếng đã mua thế giới Siêu Duy này và cải tạo nó thành resort.”
“Khách sạn cao cấp này nổi tiếng gần xa, rất nhiều cường giả và hoàng thất trên các thế giới đều đặt phòng dài hạn ở đây.”
“Vì sao nó được hoan nghênh như vậy?”
“Bởi vì thời gian... Nó ngưng tụ một loại thời gian bổn nguyên chi pháp, chỉ cần tốn chút tiền là có thể trở về một thời đại nào đó.”
“Cậu có thể trở về thời đại nào đó trải qua những ngày tháng nhàn nhã, thời gian khoảng chừng nửa tháng.”
Trên mặt lão giả lộ vẻ hồi tưởng: “Nửa tháng sau cậu trở về sẽ phát hiện thực ra thời gian chỉ mới vừa trôi qua một ngày thôi.”
“Đúng là kỳ diệu.” Cố Thanh Sơn nói.
Lão giả đưa cho Cố Thanh Sơn một cái thẻ vàng lấp lánh.
Cố Thanh Sơn cầm trong tay xem xét.
“79.”
Đây là con số được khắc trên thẻ vàng.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía lão giả.
Lão giả nói: “Lúc đi đón cậu, hiệp hội chúng tôi đã đặt trước một phòng cho cậu… Với tình hình bây giờ tôi đoán đợi khi cậu đến cũng khó mà tìm được nơi nghỉ ngơi.”
“Đa tạ, nếu không phải tạm thời không tìm được cách nào khác, tôi sẽ không làm phiền các ông mãi như vậy đâu.” Cố Thanh Sơn cảm kích nói.
May là có Hiệp hội Thủ hộ giả Tháp Cao, nếu không chắc chắn mình sẽ không thuận lợi như vậy.
“Nói gì thế.” Lão giả khoát tay nói: “Cậu đã cứu đại học giả Moore... Trí tuệ của ngài ấy chính là tài phú quý giá của toàn hiệp hội.”
Cố Thanh Sơn im lặng.
Hắn không hề nghĩ một người mình tiện tay cứu giúp lại có thân phận như vậy.
Lúc này thuyền giảm bớt tốc độ, sắp tới gần dãy cung điện.
Chiếc thuyền lớn đáp sang một bên của dãy cung điện.
Lúc này hắn mới nhận ra di tích Cổ Thần này hùng vĩ cỡ nào.
Chiếc thuyền lớn của Hiệp hội Thủ hộ giả Tháp Cao đã cao hai mươi tầng, nhưng trước cung điện Cổ Thần, nó chỉ như một hạt vừng đứng trước bức tượng lớn.
Thuyền dừng hẳn.
Lão giả trịnh trọng thi lễ với Cố Thanh Sơn: “Nếu là những chuyện nhỏ như hành trình này, cậu có thể phân phó bất cứ lúc nào, tạm biệt.”
“Cảm ơn sự giúp đỡ của Cao Tháp, tạm biệt.” Cố Thanh Sơn ôm quyền nói.
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên rồi đáp xuống quảng trường rộng lớn.
Lão giả đứng ở đầu thuyền nhìn cho tới khi hắn đứng vững trên quảng trường thì mới hạ lệnh lái thuyền đi.
Cố Thanh Sơn đáp xuống quảng trường rộn ràng, nhanh chóng có mấy người tuổi tác tương đương hắn lao đến.
Khí tức trên người họ rất mạnh.
Nhưng Cố Thanh Sơn cảm thấy mình có thể đối phó bọn họ.
Dù sao cũng đều dưới ba mươi tuổi trở xuống, ngoài trừ những tồn tại đặc biệt cực kỳ ít ra thì thực lực của mọi người cũng không chênh nhau bao nhiêu.
Mặc dù Cố Thanh Sơn đến từ thế giới rời rạc nhưng toàn thế giới rời rạc có bao nhiêu người có thể được như hắn, hơn hai mươi tuổi đã đạt đến Phong Thánh cảnh?
“Anh tới tham gia Chim Kinh Cức?” Một người nhìn chằm chằm hắn nói.
“Không, tôi chỉ tới nghỉ dưỡng thôi.”
Cố Thanh Sơn cắt ngang lời đối phương rồi đưa cái thẻ trong tay ra.
Những người này liền hậm hực rời đi.
Trong phòng của khách sạn Abruzzo đều có đánh dấu thân phận.
Bọn họ căn bản không dám dùng sức mạnh.
Đây là khách sạn Abruzzo.
Ra tay với khách hàng của Abruzzo ở đây thì mình ngại sống lâu quá rồi.
Thấy thẻ trong tay hắn, vài người khác vây đến.
“Bằng hữu, phòng của cậu bán không? Chúng ta ở đây sắp phiền chết mất, cần một nơi nghỉ ngơi, nếu cậu bằng lòng...”
“Không, tôi cũng cần nghỉ ngơi.” Cố Thanh Sơn cắt ngang lời đối phương.
Hắn thu liễm khí tức của mình, lẫn vào biển người bước đi thật nhanh.
Những tên chú ý đến hắn lập tức bước theo.
Nhưng tốc độ của Cố Thanh Sơn quá nhanh, đám đông giờ thực sự lại đang phải chen chúc nhau, muốn im lặng đuổi theo hắn dĩ nhiên là không thể.