[Phân tích kiểm trắc đưa ra kết luận: Từ lúc ác quỷ xuất hiện đến nay, đây là con yếu nhất.]
Nữ thần Công Chính ra lệnh: [Toàn bộ xuất kích, xử lý nó.]
[Chiến đấu vì Nữ thần!]
Tất cả robot chiến đấu cơ động đều phát ra những tiếng hưởng ứng đinh tai nhức óc.
Tiếng động cơ ầm ầm nổ vang trời.
Đám robot bắt đầu công kích.
Ác ma phát ra tiếng gầm thép cuồng loạn nghênh đón đám robot xông tới.
Trận đấu lại một lần nữa bắt đầu!
Cùng thời khắc đó.
Cách nơi này ba con đường có một quán cafe.
Hai người đàn ông ăn mặc thoải mái đang nhàn nhã uống trà chiều.
Một người nghe thấy âm thanh đánh nhau ồn oài bên ngoài liền đặt tách cafe trong tay xuống.
“Đánh rất kịch liệt.” Hắn ta bình luận.
“Chỉ đánh nhau nhỏ lẻ thôi.” Một người khác bưng một ly hồng trà, vểnh chân lên trước ghế bên cạnh.
Gã híp mắt trông cực kỳ hưởng thụ.
Xung quanh bọn họ không có bất kỳ âm thanh gì.
Cả quán cafe hoàn toàn yên tĩnh.
Bọn họ ngồi đây, vừa uống trà vừa bàn luận trận chiến bên ngoài.
“Chúng ta không cần đi giúp đỡ con ác quỷ kia sao?” Người uống cafe hỏi.
“Ngươi cảm thấy mình rất mạnh?” Người uống hồng trà liếc mắt nhìn hắn ta.
“Ít nhất đối phó với mấy cục nhọt kim loại này vẫn rất thoải mái.”
“Không đi, nhiệm vụ của chúng ta là thu thập tình báo, xác định thực lực thật sự của thế giới này chứ không phải bảo hộ ác quỷ.”
“Nhưng dù nói thế nào chúng ta cũng có quan hệ liên minh. Giờ nó đang đánh sống đánh chết còn chúng ta thì ngồi uống trà cũng không hay cho lắm.”
“Không sao đâu.” Người uống hồng trà nói: “Thế giới chỉ có một, ác quỷ muốn dung hợp, chúng ta cũng muốn dung hợp, vậy rốt cuộc ai sẽ dung hợp? Đó cũng là một vấn đề lớn đấy.”
“Vấn đề này không giải quyết, Thần Duệ chúng ta tùy tiện ra tay, cũng không hay cho lắm.”
Người kia liền hiểu ra.
“Đúng, dù sao số lượng Thần Duệ chúng ta thưa thớt, xông pha chiến đấu gì đó cứ để đám ác quỷ lên đi. Dù sao bọn chúng cũng thích đánh đấm mà.”
Người uống hồng trà lại nói: “Mà, thế giới Nhân gian cũng có vài thứ thú vị đấy.”
Gã đưa tay ra lấy từ bàn bên cạnh một quang não cá nhân trong người một thi thể tươi mới.
Phóng mắt nhìn sang, cả quán cafe đều là thi thể.
Bọn họ đã giết tất cả mọi người.
“Đây là cái gì?” Người uống cafe nhìn chăm chú quang não, hỏi.
“Quang não, một phát minh của nhân loại, mỗi người đều có một cái.”
Người uống hồng trà loay hoay quang não.
Quang não tự động sáng lên.
“Thứ này có thể làm được cái gì?”
“Ta cũng không rõ ràng, hình như có thể giúp nhân loại xử lý một chút việc vặt vãnh.”
“Thứ nhỏ thế này thì có thể làm được gì?” Người uống cafe không tin.
Tiếng ồn ào bên ngoài biến mất.
Vẻ mặt hai người cùng khẽ động.
“Quả nhiên một con ác ma thôi vẫn quá miễn cưỡng, không thể đối phó được mấy chục robot sắt thép.”
“Chờ một chút, ngươi nhìn đi, bọn chúng đang làm gì vậy?”
Trong một vùng phế tích, mấy robot đang khống chế con ác quỷ đang thoi thóp kia.
Bọn chúng vác ác quỷ bay lên không trung rồi đi xa.
“Đi, chúng ta theo sau xem thử.” Người uống hồng trà nói.
Cùng thời khắc đó, ở trung tâm chỉ huy tác chiến nào đó cách hai người hơn tám ngàn dặm.
Trương Anh Hào luôn im lặng chú ý hai Thần Duệ trên quang não cho đến khi bọn hắn chuẩn bị rời đi.
“Giết.” Hắn phun ra một chữ.
Giọng nữ thần Công Chính vang lên: [Pháo siêu quỹ đạo đang trong thời gian chuẩn bị.]
[3.]
[2.]
[1.]
[Trúng mục tiêu]
“Xem xét tình hình chiến đấu.” Trương Anh Hào nói.
Trên màn sáng.
Quán cafe đã không còn tồn tại.
Mặt đất chỉ còn lại một cái hố to cực sâu.
Chỉ một lát sau, hai bóng dáng bay ra từ trong hố sâu.
“Có chuyện gì vậy? Rõ ràng ta đã ngăn cách tất cả khí tức, sao bọn chúng có thể tìm được chúng ta?” Người uống cafe kỳ quái nói.
Ly cafe trong tay hắn ta vẫn còn bốc hơi, thậm chí còn không đổ ra ngoài lấy một giọt.
“Thú vị, thật thú vị. Trong chuyện này chắc chắn có một điểm rất mấu chốt mà chúng ta vẫn chưa nắm giữ được.” Người uống hồng trà nói.
Trong tay gã vẫn còn cầm quang não kia.
Người uống cafe ngẩng đầu lên bầu trời.
Đám robot chẳng biết đã bay đi đâu.
“Làm sao bây giờ?” Hắn ta hỏi.
“Đi lòng vòng, tìm hiểu rõ hơn cuộc sống của nhân loại.”
“Việc này có ý nghĩa sao?”
“Đương nhiên, chúng ta phải hiểu về thế giới này trước thì sau này mới có thể dễ dàng thống trị bọn họ.” Người uống hồng trà nói.
Gã nhắc nhở: “Sau này ngươi không thể giết người như vậy nữa, bọn chúng đều là con dân của chúng ta đấy!”
“Đáng tiếc thật, thú vui luôn rất ngắn ngủi!” Người uống cafe tiếc nuối nói.
Người uống hồng trà cũng có chút tiếc nuối, thở dài nói: “Chúng ta cần bọn chúng, dù sao số lượng Thần Duệ cũng quá ít, mà trong lục đạo chỉ có nhân loại là có thể thông hôn với chúng ta, sinh con cho chúng ta.”
“Cũng giống như vậy, chúng ta không thể phá hoại thế giới này quá mức... dù sao nó cũng thuộc về chúng ta.”
Gã cẩn thận cất quang não lại, bước ra con đường không người bên ngoài.
Người uống cafe đi theo sau lưng gã.
Trương Anh Hào tắt màn sáng.
Giọng nữ thần Công Chính truyền đến: [Vị trí của bọn họ tiếp tục được xác định từ di chuyển của quang não.]
“Được, vất vả rồi.” Trương Anh Hào nói.
Anh ta đưa cho tổng thống một điếu xì gà, lại lấy một điếu ra hiệu với Valrhona.
“Cảm ơn, tôi hút cái này.” Valrhona đưa anh ta nhìn điếu thuốc nữ trên tay.
Trương Anh Hào tự châm điếu xì gà cho mình, hít sâu một hơi.
Anh ta chửi bới: “Vùng đất trồng xì gà này đã bị ba mươi con ác quỷ hủy diệt, thật đáng chết.”
“Cậu cảm thấy như thế nào?” Tổng thống hỏi anh ta.
“Cho đến giờ đều là tin tức tốt.” Trương Anh Hào nói.
“Đã có hơn ba ngàn con ác quỷ xuất hiện. Trong lúc chúng ta nói chuyện chúng đang lần lượt đổ bộ xuống đây. Một phần mười thành thị đã bị phá hủy, cậu cảm thấy đây là chuyện tốt?” Valrhona hỏi.
“Tình huống tệ hơn là, robot có thể chiến thắng số ít ác quỷ, nhưng cho tới giờ khắc này chưa hề đánh bại được Thần Duệ nào.” Tổng thống bổ sung.
Trương Anh Hào hút thuốc, chầm chậm nói: “Chiến tranh vốn là như vậy, lấy tuyệt vọng để mở màn, nhưng mọi người đừng vì thế mà tức giận, mặt sẽ nổi mụn đấy.”
Valrhona không nói nói, đưa tay sờ gương mặt trắng nõn bóng toáng của mình.
Tổng thống lại nói: “Tôi muốn biết cái mà cậu gọi là tin tốt.”
“Được, theo tình báo, ít nhất chúng ta có hai tin tức tốt.” Trương Anh Hào nói.
“Tin tức tốt gì?”
“Thứ nhất, bọn chúng không hiểu gì về khoa học kỹ thuật.”
Tổng thống và Valrhona nghĩ nghĩ, cùng gật đầu.
Vừa rồi quang não trên tay Thần Duệ kia bị kích hoạt mà Thần Duệ không hề biết gì về việc này.
Trương Anh Hào nhả ra một ngụm khói thuốc, ánh mắt thâm thúy nói: “Thứ hai, mục đích của bọn chúng là lấy được thế giới này, chứ không phải là hủy diệt nó.”
Cả một thành phố đều đã hóa thành đống đổ nát.
Đám ác quỷ đi lang thang khắp nơi, tìm kiếm con người.
Một khi phát hiện ra mục tiêu, bọn chúng sẽ bắt đối phương phải đưa ra lựa chọn giữa cái chết và việc chuyển hóa thành ác quỷ.
Trái ngược lại với ác quỷ mà nói, Thần duệ thì có hơi chậm lụt hơn.
Xét về thực lực, bọn họ rất mạnh.
Nhưng mà trong việc bắt nô lệ, bọn họ tuy đã đào tạo một số thủ hạ loài người, giúp đỡ vận chuyển nô lệ, nhưng so với ác quỷ, tốc độ vẫn còn khá chậm.
Mâu thuẫn dần dần tích lũy.
Cho đến giờ khắc này.
Một góc nào đó trên quảng trường đổ nát rộng lớn.
Hàng nghìn con ác quỷ đang vây lấy Thần duệ.
Chỉ nhìn thấy kim quang chợt lóe.
Một quả cầu kim loại tròn vo xoay một vòng trong đám ác quỷ, sau đó lại bay trở về.
Cho đến lúc này, trong đám ác quỷ mới phát ra từng đợt ánh sáng chói mắt.
Vô số tia sáng mạnh mẽ bắn ra bốn phía, cắt đám ác quỷ thành từng vụn thịt vương vãi khắp nơi.
Tiếng gào thét khóc lóc khi trầm khi bổng nối tiếp nhau.
Đám ác quỷ nổi giận đùng đùng đó nhanh chóng lui về mấy bước, không dám xông lên tấn công lần nữa.
Chính vào lúc nãy, quả cầu kim loại đã thi triển một lần tấn công kín kẽ.
Chiêu tấn công này, đám ác quỷ chưa từng thấy bao giờ, chúng hoàn toàn không có cách chống lại.
Quả cầu kim loại đó yên lặng lượn lờ trên không.
Một nam tử khoác áo choàng màu trắng, toàn thân đều mang áo giáp đưa tay ra, nắm quả cầu kim loại trong tay.
Hắn nhìn về đám ác quỷ chi chit kia, thở dài nói: “Đám ác quỷ các ngươi, thật khiến người khác hao tâm tổn trí.”
Sau lưng của nam tử, là hai mươi mấy Thần duệ.
Số Thần duệ này là quân chủ lực của Thiên giới lần này.
Mỗi một người bọn họ ít nhất đều sở hữu một thần kỹ, từ khi gia nhập chiến đấu trong Nhân Gian giới, chưa từng bị thương bao giờ.
Nhưng mà giờ phút này, trên người mỗi một Thần duệ, đều chịu ít nhiều vết thương.
Điều may mắn là, không ai bỏ mạng.
Đối với Thần duệ mà nói, mỗi một cái chết của đồng bào đều là chuyện lớn kinh thiên động địa.
Số lượng của bọn họ thật sự quá ít ỏi.
Trong đám ác quỷ rục rịch hành động đó, một con quái vật loài người toàn thân mang hơi thở hàn băng màu xanh nhạt đi ra từ trong đám đông.
Ở dưới chân nó, băng tuyết dần dần lan rộng khắp bốn phương tám hương.