Chỉ dựa vào xác thịt mà có thể xuyên qua hàng trăm tỷ thế giới.
Cần phải có sức mạnh thế nào mới có thể làm được điều này?
Đang suy nghĩ, chỉ thấy bên trong câu lạc trống rỗng, toàn bộ đèn đều tắt hết.
Người đàn ông cuối cùng từ trong câu lạc bộ bước ra ngoài.
Hắn ta mặc một chiếc áo da, miệng ngậm thuốc, đầu đội mũ cao bồi màu đen, nhìn giống như tượng vàng vậy.
Hắn ta chính là Barry què.
Cố Thanh Sơn không kìm được nhìn nửa người dưới của hắn ta.
—— Là một chiếc quần jean rách rưới.
Nhìn cũng không quá tệ.
Barry què vô cùng cảnh giác, hắn ta dừng bước từ phía xa.
"Mèo nhỏ, đây là ai?" Hắn ta hỏi.
"Em không biết, dù sao cũng không phải người đến đòi nợ." Mèo nhỏ cúi đầu, vừa viết vừa đáp.
Không phải đến đòi nợ.
Nghe xong những lời này, Barry liền trầm tĩnh lại, cả người khôi phục dáng vẻ lười biếng.
"Hắn quyến rũ mày à?" Hắn ta tùy ý hỏi.
"Đừng nói những lời thối rữa này với em, em còn chưa viết xong chương ngày hôm nay đâu." Mèo nhỏ vẫn vùi đầu múa bút thành văn.
"Mày cứ vừa viết vừa nói cho anh biết đi?" Barry bất mãn nói.
Cái đuôi đang ngoe nguẩy của mèo nhỏ liền dừng lại.
Cô để bút xuống, nhìn Barry: "Em không viết thì tiền nhuận bút hàng tháng từ đâu ra? Không có tiền thì em với anh lấy gì ăn?"
Barry cứng cổ nói: "Chúng ta có thể ăn quái vật vũ trụ."
"Lại ăn tạp sao?" Mèo nhỏ cười lạnh nói, "Lần trước em bị đau bụng ba ngày còn anh bị bốn ngày, chẳng lẽ anh còn chưa nếm trải đủ cảm giác đấy à?"
Barry không thể làm gì khác hơn là nhả khói thuốc ra, phẫn nộ quay đầu đi chỗ khác.
Cố Thanh Sơn: "..."
Sự huyền bí của thế giới Siêu Duy trong lòng hắn sụp đổ trong nháy mắt.
Nhìn những khẩu hiệu quảng cáo ở trên tường bên ngoài có thể thấy.
Hai anh em nhà này đang nợ rất nhiều tiền.
Hiện tại thậm chí ngay cả việc ăn cơm cũng là vấn đề đối với họ.
Barry không trêu chọc em gái mình nữa, hắn ta chuyển sang nói với Cố Thanh Sơn: "Tên oắt con xa lạ này... cậu đến chỗ chúng tôi làm gì?"
"Xin hỏi anh là Barry sao? Barry què?" Cố Thanh Sơn xác nhận nói.
"Tất nhiên, không thể giả được." Barry nói.
Cố Thanh Sơn lấy một bông hoa trong suốt từ trong túi trữ vật ra.
"Tiểu Điệp nhờ tôi đưa bông hoa này cho anh." Cố Thanh Sơn nói.
Barry giật mình nhìn bông hoa.
Ánh mắt của hắn ta dừng lại trên bông hoa, dường như đang suy ngẫm.
"Tiểu Điệp, tôi nhớ ra rồi, chính là cô bé hay khóc nhè đó."
Barry lẩm bẩm nói.
"Năm đó thế giới mà cô ấy sống hoàn toàn bị hủy diệt, tôi không đến kịp nên chỉ cứu sống được một mình cô bé ấy."
Barry tiện tay ném điếu thuốc đi, hắn ta vươn hai tay trịnh trọng nhận hoa.
Hiếm khi mới thấy hắn ta nghiêm túc như thế này.
Hắn ta đưa bông hoa lên mũi khẽ ngửi.
Bông hoa biến thành một cô gái mặc quần xanh, trên lưng có sáu đôi cánh, tay cầm gậy phát sáng.
Cô gái này rất mảnh mai lớn chừng bàn tay người trưởng thành.
Cô chỉ gậy phát sáng về phía Barry, miệng lẩm lẩm một đoạn thần chú huyền ảo.
Cố Thanh Sơn nghe xong, lập tức nhận ra đây là ngôn ngữ của yêu tinh.
Phiên dịch ra có nghĩa là: "Nguyện cho tất cả những điều xấu đều bị yêu thuật của dòng nước lũ cuốn trôi."
Cô gái quần xanh thi triển xong pháp thuật liền cười với Barry rồi biến mất.
Barry dường như được tăng thêm sinh lực.
Hắn ta nhắm mắt lại, cảm nhận một lúc.
"Quả nhiên là hàng thật." Hắn ta kinh ngạc lẩm bẩm nói.
Mèo nhỏ vốn dĩ ngồi một bên chăm chú sáng tác đã sớm ngẩng đầu lên, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này mà không hề chớp mắt.
Cô không tin hỏi: "Thật sự là bông hoa yêu tinh trong suốt đó sao?"
"Là thật, anh cảm giác chân tốt hơn nhiều rồi, lời nguyền của tám nghìn Thần Ma đang tiêu tán, qua mấy ngày nữa anh có thể đối phó với nó." Barry đá đá chân, nét mặt cũng có chút kinh ngạc.
Dường như hắn ta cũng không dám tin.
Bỗng nhiên, hắn ta đánh một quyền vào không trung.
Đây là một quyền không chút tiếng động nào.
Nhưng Cố Thanh Sơn lại thấy toàn bộ hư không tách thành ra làm đôi tựa như bức màn che đang dần vén sang hai bên vậy.
Trên thực tế, đây giống như là thần linh dùng sức mạnh vững chắc không cách nào miêu tả được để tách rời đại dương mênh mông.
Hư không hướng về hai bên, ánh sáng và bóng tối của vô số thế giới xen kẽ chồng chéo lên nhau, từng tầng từng tầng một xuất hiện trên đỉnh đầu ba người.
Một quyền này phá vỡ giới hạn của chiều không gian, khiến vô số thế giới hiện ra trong hư không.
"Đó là thế giới Lục Long." Mèo nhỏ chỉ vào hình ảnh của một thế giới nói.
"Còn có địa ngục Ám Hỏa." Barry chỉ hình ảnh một thế giới khác vừa xuất hiện.
"Mau nhìn kìa, là cảng Thiên Thần! Không ngờ anh lại có thể mở ra cảng Thiên Thần một lần nữa!" Mèo nhỏ kêu lên.
"Vẫn chưa hết đâu, đó là khu Tranh Bá giữa người thông minh và kẻ ngu đần." Barry chỉ vào hư ảnh của một thế giới nói.
Mèo nhỏ òa khóc.
"Anh, anh lại có thể chiến đấu ở khu Tranh Bá rồi!"
"Cuối cùng anh cũng hồi phục rồi!"
"Đúng vậy, thật không ngờ rằng Tiểu Điệp lại có thể tìm cho anh một bông hoa yêu tinh trong suốt." Barry cũng xúc động nói.
"Em tìm nhiều năm như vậy cũng không tìm được thế giới yêu tinh, cô ấy chỉ là một cô bé tại sao lại có thể làm được." Mèo nhỏ tò mò hỏi.
"Thực ra Tiểu Điệp là Quyển trục sư, là người đứng đầu trong số các Thiên Tuyển giả, nói không chừng có lẽ có kỳ ngộ gì đó cũng nên." Barry nhếch miệng cười nói.
Hắn ta nhìn Cố Thanh Sơn, chân thành nói: "Cảm ơn cậu đã đưa món đồ quý giá này đến đây."
"Không cần khách sáo, đây là việc mà tôi đã nhận lời với Tiểu Điệp." Cố Thanh Sơn nói.
Có giao diện Chiến Thần nên đương nhiên hắn biết bông hoa này là thứ gì.
Đây là thứ rất hiếm thấy.
Nhưng từ đầu tới cuối, Cố Thanh Sơn chỉ giữ hoa, sau khi thấy Barry thì lấy ra đưa cho hắn ta.
Barry tò mò hỏi: "Tiểu Điệp bảo anh mang tới đây, vậy cô ấy đâu? Tại sao cô ấy lại không đích thân đến tìm tôi?"
Cố Thanh Sơn không biết trả lời thế nào, nói tránh đi: "À, đúng rồi, cô ấy còn nhờ tôi nhắn với anh một câu."
Barry chăm chú lắng nghe.
"Cô ấy nói, hy vọng mọi chuyện của anh đều suôn sẻ."
Cố Thanh Sơn nói xong câu đó, trên người đột nhiên nhảy ra hơn mười quyển trục.
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của ba người, tất cả quyển trục tập hợp cùng một chỗ tạo thành bức tranh chân dung lớn.
Đó là một cô gái rất đáng yêu đang ngồi ăn kẹo trên xích đu.
Dường như cô gái nhỏ cảm giác được điều gì đó, từ trên xích đu đứng lên nhìn ngó xung quanh.
Nhưng cô lại không nhìn thấy gì cả.
Cô gái nhỏ không nén nổi lo lắng.
"Làm thế nào để ứng đối được loại thuật pháp này?" Barry quay đầu hỏi Mèo nhỏ.
"Phải cho cô ấy một chút chỉ dẫn, cô ấy mới có thể phá vỡ được chiều không gian đó." Mèo nhỏ nói nhanh như gió.
"Hiểu rồi!"
Barry đưa tay bắn thử về phía bức tranh.
Dường như có gì đó bị Barry phá vỡ.
Sau một khắc, cô gái nhỏ liền nhìn thấy Barry và Mèo nhỏ.
Cô lập tức vui vẻ cười rộ lên, vẫy tay chào hai người.
"Chú Barry, chị Mèo nhỏ, đã lâu không gặp!" Cô gái nhỏ nói.
"A, quả thật là năng lực quyển trục xuất sắc, Tiểu Điệp lớn nhanh thật đó, chẳng trách có thể ngắt được bông hoa hiếm thấy như vậy." Mèo nhỏ khoanh tay bình luận.
Barry cũng gật đầu.
Từ cảnh tượng này có thể thấy được thực lực của đối phương đã lợi hại hơn nhiều, dường như có thể bắt kịp thời kỳ hoàng kim của hắn ta rồi.
"Chú Barry, cảm ơn chú năm đó đã cứu mạng cháu." Tiểu Điệp nghiêm túc nói.
"Không cần khách khí." Barry giơ tay lên nói: "Ta chỉ tiện tay cứu cháu thôi, ngược lại ta phải cám ơn cháu vì cháu đã tìm cho ta một bông hoa yêu tinh trong suốt."
Tiểu Điệp không nói gì thêm, chỉ không ngừng nhìn Barry.
Barry cười trêu ghẹo nói: "Đã nhiều năm như vậy, tại sao cháu vẫn dùng diện mạo năm đó đến gặp ta? Khiến ta cũng không biết diện mạo hiện giờ của cháu như thế nào nữa"
"Bây giờ cháu rất xấu." Tiểu Điệp cúi đầu nói.
Barry đã nhận ra có điểm không bình thường.
Giọng hắn ta nhẹ nhàng hơn, hỏi: "Có phải có người bắt nạt cháu không? Mau nói với chú Barry, chú sẽ đi làm thịt kẻ đó."
"Không phải." Tiểu Điệp vội vã cười nói: "Chỉ là cháu mới sinh em bé, hiện tại cơ thể vẫn đang trong thời gian hồi phục, bây giờ nhìn cháu rất xấu xí nên không dám ra ngoài gặp người khác."
Barry đột nhiên hiểu ra.
Phụ nữ ở thế giới loài người trong thời kì sinh đẻ quả thực sẽ gặp phải vấn đề như vậy.
Hắn ta và Mèo nhỏ nhìn nhau rồi cùng cười ha ha.
"Cô gái nhỏ trưởng thành rồi, đã có con của mình rồi."
"Đúng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh."
Cả hai người đều đang cảm thấy rất vui vẻ.
Tiểu Điệp nhân cơ hội này lén nhìn Cố Thanh Sơn, ánh mắt mang theo sự khẩn cầu.
Cố Thanh Sơn nhìn xong liền hiểu.
Hắn nhẹ nhàng gật đầu.
Tiểu Điệp thấy thế, mỉm cười với hắn.
"Cho dù là hiện tại hay tương lai, xin đừng nói ra sự thật."
"Được."
"Cảm ơn."
Đây là đoạn đối thoại không tiếng động giữa hai người.
Cố Thanh Sơn đồng ý với Tiểu Điệp, nhưng trong lòng lại gợn sóng.