"Công tử, tỉnh lại đi." Một giọng nữ truyền tới.
Cố Thanh Sơn mở to mắt.
Xung quanh hắn lúc này vẫn là căn nhà nhỏ bé ở khu ổ chuột khi hắn còn là thiếu niên.
Sơn Nữ ngồi ở cạnh giường lo lắng nhìn hắn.
"Thật xin lỗi, không chú ý liền ngủ quên mất, Ta đã ngủ bao lâu rồi?"
"Một ngày một đêm."
"Lâu vậy sao?"
Cố Thanh Sơn giật mình nói.
"Là do ngài quá mệt mỏi thôi, hiện tại công tử thấy sao rồi? " Sơn Nữ hỏi.
Cố Thanh Sơn kiểm tra kỹ lại trạng thái của chính mình.
Tinh thần sung mãn, mệt mỏi trong người đều đã được quét sạch.
Trải qua một giấc ngủ say, cuối cùng hắn cũng đã phục hồi lại được rất tốt.
Hiện tại, cả người hắn đã trở về trạng thái sung mãn nhất.
"Không tệ, lần nghỉ ngơi này rât thoải mái, nhưng mà ta lại thấy có hơi đói bụng."
Cố Thanh Sơn nói xong liền đứng dậy duỗi lưng một cái.
"Cô muốn ăn chút gì không?" Hắn hỏi Sơn Nữ.
Sơn Nữ đã được thử qua tay nghề của Cố Thanh Sơn, lúc này nghe thấy hắn nói vậy thì liền nở một nụ cười.
"Cười cái gì vậy?"
"Ta nghe nói trong thế giới loài người, thì nữ giới chính là người chịu trách nhiệm nấu nướng ở nhà, mà nam giới chính là người chịu trách nhiệm làm việc bên ngoài."
"Thời đại thay đổi rồi, hiện tại nam nhân cũng có thể tự mình chăm sóc cho bản thân."
"Vậy được rồi, công tử, ta cảm thấy món súp hôm qua cũng không tệ."
"Vậy chúng ta sẽ ăn súp vậy. Còn muốn ăn cái gì nữa?"
Cố Thanh Sơn nói xong liền vỗ vỗ túi Trữ Vật, đặt một phần linh thực ở trước mặt Sơn Nữ.
Sơn Nữ thử một miếng linh thực, sau đó lập tức không nhịn được mà nói: "Thật là thơm."
Đây là linh thực mà Tần Tiểu Lâu đã sớm chuẩn bị từ trước.
Linh thực của Tần Tiểu Lâu ăn cũng không tệ, hơn nữa trong việc chưng cất rượu nếu hắn ta với Cố Thanh Sơn mà ở chung một chỗ thì quả thật là không bao giờ hết chuyện để nói.
Cố Thanh Sơn nhớ tới Tần Tiểu Lâu liền không nhịn được nở nục cười nói: "Đương nhiên rồi, linh thực này người bình thường không thể nào làm được đâu."
Sơn Nữ không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Cái này không phải do công tử làm sao?"
"Là do sư huynh của ta làm đấy."
"Hèn chi..." Sơn Nữ chợt nói: "Nói như vậy thì hai người cùng nhau học ở một trường về nấu ăn sao?"
"... Vậy thì cũng không phải."
"Cô ăn trước đi, ta đi rửa tay rồi làm súp."
Cố Thanh Sơn nói xong liền bắt đầu bận rộn với công việc.
"Đại khái thì còn bao lâu nữa chúng ta mới tới câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa kia?" Sơn Nữ vừa ăn vừa hỏi.
Hương vị của linh thực này cũng coi như không tệ.
Sơn Nữ cảm thấy rằng việc mình lựa chọn đi theo công tử quả là đúng đắn mà.
Cố Thanh Sơn còn chưa đáp lời, liền có một âm thanh nói trước: "Chuyến đi này kéo dài năm ngày, sau năm ngày sẽ tới câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa."
Cố Thanh Sơn nghe mà ngơ ngẩn.
Năm ngày.
Đối với hắn thì đây thực sự không phải là một khoảng thời gian ngắn.
Quan trọng hơn cả là
Sau khi bước vào chuyến hành trình tới thế giới Siêu Duy, dòng chảy thời gian của hắn đã trở nên hoàn toàn giống nhau.
Hắn ở chỗ này bao lâu, thì ở thế giới thực cũng mất từng đó thời gian.
Kể từ lúc này, cái thế giới thực kia có lẽ cũng đã không thể gọi là thế giới thực được nữa rồi.
Bởi vì chín trăm triệu thế giới hay hàng tỉ thế giới cũng đều vô cùng chân thật.
Hệ thống của Cố Thanh Sơn gọi thế giới nguyên bản là Mộ Phần Thế Giới, nhưng hết lần này tới lần khác nó đều không trả lời vì sao lại gọi như vậy.
Nghĩ đến đây, Cố Thanh Sơn có chút lo lắng: "Thời gian lần này chúng ta đi có hơi dài, hy vọng thế giới nguyên bản của chúng ta sẽ không có xảy ra hỗn loạn gì."
Năm ngày sau mới tới câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa, sau khi tới đó hắn còn phải nghĩ cách làm sao để được ở lại đó nữa.
Thật không biết lúc nào mới có thể trở về.
Sơn Nữ an ủi: "Công tử yên tâm đi, sau khi hai thế giới này dung hợp lại, năng lực của chúng sinh cũng sẽ được tăng cường lên, tất cả rồi cũng sẽ đi theo quỹ đạo chính cả thôi."
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lúc rồi cũng dần dần yên lòng lại.
"Cô nói rất đúng, có lẽ khi chúng ta trở về đã có người đã có người đột phá đến Nguyên Anh rồi cũng nên."
- ------------------------------------------
Năm ngày thoáng cái đã trôi qua.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Quấy rầy, sắp tới điểm đến của cậu rồi." Thanh âm của lão giả truyền từ bên ngoài vào.
"Được." Cố Thanh Sơn lên tiếng.
Sơn Nữ hóa thành kiếm, Cố Thanh Sơn liền thu nó vào thức hải.
Hắn đứng lên đi ra phía trước rồi đẩy cửa.
Chỉ thấy lão giả đã đứng chờ sẵn ở ngoài cửa.
"Cậu có thấy hài lòng khi sử dụng căn phòng của chúng ta không?"
"Vô cùng hài lòng, đã rất lâu rồi ta không được thoải mái như vậy." Cố Thanh Sơn nghiêm túc nói cảm ơn.
Thấy hắn nói như vậy, lão giả liền để lộ ra vẻ tươi cười: "Vậy là tốt rồi."
Lão giả dẫn Cố Thanh Sơn đi về phía boong thuyền.
Cố Thanh Sơn chú thấy mấy gian phòng khác đều đã mở cửa, bên trong trống trơn, không có cái gì cả.
"Ba vị khách khác đều đã xuống thuyền rồi sao?"
"Điểm đến của họ cũng không xa lắm, chỉ có cái nơi bị phá bởi Barry què chân kia là bọn ta phải hao tổn một phen sức lực mới có thể đến đó được."
"Được, ta đang muốn đi tìm hắn ta."
"Hoa ra là ngài muốn gặp hắn ta sao?" Lão giả quay đầu lại nhìn Cố Thanh Sơn, thần sắc đầy vẻ ngạc nhiên.
Cố Thanh Sơn gật đầu xác định.
Quan hệ của mình với thủ hộ giả Tháp Cao không tệ, nói chuyện này ra thì cũng chẳng sao cả.
Chính mình cũng không biết Barry què chân.
Có lẽ sau khi lão giả biết thì còn có thể cho mình một vài ý kiến có ích.
Qủa nhiên, lão giả suy nghĩ một chút, hỏi: “Trước kia ngài có biết Barry không?"
"Không biết."
Cố Thanh Sơn tiến lên một bước rồi giải thích: "Barry từng giúp đỡ một người, người kia không có cách nào có thể tự mình tới đây được nên nhờ ta đi tìm Barry để nói lời cảm ơn trước mặt hắn ta."
Lão giả gật gật đầu, quả nhiên chỉ cho hắn: "Barry này, tuy rằng có vài điểm ngu xuẩn nhưng mọi người đều cam tâm tình nguyện kết giao với hắn."
"Vì sao?"
"Bởi vì trong suốt từng ấy năm, hắn vẫn luôn dùng hành động để chứng minh cho người khác rằng hắn là một người có thể khiến cho người khác phải sợ hãi và khâm phục."
"Sợ hãi, khâm phục?"
Cố Thanh Sơn cảnh giác hỏi.
Cái từ này giải thích rõ là đối phương thường xuyên làm ra một vài chuyện mà không ai có thể đoán trước được."
Nếu thật là như vậy thì việc hắn muốn nói chuyện bình thường với Barry e rằng cũng có chút khó khăn.
"Hắn ta đã làm cái gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Lão giả nói: "Hắn từng bắt một Ma Thần cấp cao, sau đó tốn hai trăm năm để khuyên Ma Thần cải tà quay chính, giúp người làm niềm vui."
"Hai trăm năm? Thật lợi hại. Ma Thần bị cảm hóa rồi sao?"
"Không, Ma Thần tự sát."
Đang nói thì hai người cũng đã tới boong thuyền.
Cố Thanh Sơn nhìn ra phía ngoài thuyền.
Chỉ thấy bốn phía đều hỗn độn không rõ, thỉnh thoảng còn có một vài cảnh tượng kỳ quái hiếm có lóe lên.
Đó chính là từng thế giới chân thật đang tồn tại, bởi vì thuyền lướt sát qua bên cạnh nó, cho nên có thể nhìn trộm được những chuyện đang phát sinh ở đó trong một khoảng thời gian ngắn.
Cố Thanh Sơn nhìn thấy một pho tượng cực lớn được đúc bằng hoàng kim, đứng vững ở trong trung tâm thành thị.
Cảnh tượng này thoáng cái liền lướt qua.
Một lát sau.
Tốc độ của thuyền dần dần chậm lại.
Những gợn sóng vô hình bập bềnh đập vào mũi thuyền.
Cố Thanh Sơn lại được nhìn thấy pho tượng hoàng kim cao vút trong mây một lần nữa.
Nhưng khi hắn đang muốn quan sát pho tượng hoàng kim thì thuyền cũng đã rời khỏi thế giới đó.
Cho dù tốc độ thuyền đã chậm lại nhưng dù sao nó cũng là một sự tồn tại có thể đi xuyên thẳng qua hàng trăm triệu thế giới.
Cố Thanh Sơn chỉ có thể nhìn được đại khái pho tượng hoàng kim đó thôi.
Hắn nghĩ đến cái pho tượng hoàng kim đó, cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.
"Kỳ quái..."
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Trong lúc đang suy nghĩ, tốc độ thuyền lại nhanh chóng giảm xuống, lại có thêm một đợt sóng đạp vào mũi thuyền.
Lại một thế giới khác xuất hiện ở trước mắt Cố Thanh Sơn.
Hắn vẫn thấy được pho tượng hoàng kim như trước.
Liên tục trải qua mấy thế giới đều có thể nhìn thấy được pho tượng hoàng kim này thì quả thực quá kỳ quái.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía pho tượng kia.
Lúc này thuyền không lập tức rời đi nữa, cho nên Cố Thanh Sươn có thể cẩn thận đánh gía pho tượng này.
Pho tượng này trông rất sống động, thần sắc toát ra từ nhân vật có thể khiến người ta nhanh chóng cảm nhận được dù chỉ là nhìn thoáng qua.
Đây là pho tượng của một nam tử Nhân tộc.
Trên pho tượng Hoàng kim là một người đàn ông trưởng thành.
Hắn ta ngậm một điếu thuốc, tay phải cầm bình rượu, đội một cái mũ rộng vành trên đầu.
Người đàn ông hơi híp hai mắt tựa hồ như đang quan sát ai đó, ánh mắt hắn ta lộ ra vẻ khinh thường.
Cố Thanh Sơn nhìn pho tượng, cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ nào không đúng.
Người đàn ông đeo một đôi găng tay da màu đen, phần thân trên mặc một chiếc áo khoác da hở, để lộ ra hình xăm ở ngực.