"Ta đoán nơi đó hẳn là còn có rất nhiều nữ sĩ xinh đẹp, phải không?" ‘Gà” trống lớn nói.
"Nếu như ta trẻ lại tầm hai trăm triệu tuổi thì có lẽ còm cảm thấy có hứng thú với các mỹ nữ xinh đẹp, thế nhưng hiện tại ta chỉ mong muốn được hoàn toàn thả lỏng mà thôi." Súng Tiểu Liên nói.
"Ở mấy ngày?"
"Chúng đồng ý cho ta nghỉ phép sáu ngày." Súng Tiểu Liên nói.
"Sáu ngày! Đây quả thực là một kỳ nghỉ dài đấy. Ngươi có cách liên lạc với ta rồi, sau này gặp lại." ‘Gà” trống lớn nhiệt tình nói.
"Gặp lại sau."
Súng Tiểu Liên nhảy vào gian phòng.
"Cửa" chậm rãi đóng lại.
Lão giả tiếp tục mang theo hai vị hành khách còn lại đi về phía trước.
‘Gà” trống lớn vừa đi, đột nhiên hướng về phía Cố Thanh Sơn nói: "Tiểu tử, ta cho ngươi biết, cây súng kia là một tên sắc quỷ thích ra vẻ đạo mạo."
"Hả? Vì sao lại nói vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Dãy núi Bạch Tượng, ha ha ha." ‘Gà” trống lớn cười lạnh.
Lúc này lão giả quay đầu lại.
Ông ta thoáng nhìn Gà trống lớn, để lộ nụ cười hiểu rõ.
"Đúng vậy, dãy núi Bạch Tượng." Lão giả cũng thì thầm.
Nhìn thấy biểu lộ mập mờ của một người một gà, đại khái thì Cố Thanh Sơn cũng đã hiểu được ý của bọn họ.
Ba người lại đi tới trước mặt một cái cửa tiếp theo.
"Vị khách tiếp theo, mục đích của ngươi là Abreuxi, mời tới đây nghỉ ngơi một lát, sau khi tới ta sẽ báo cho ngươi." Lão giả nói.
Ông ta lại tiếp tục nhấn một cái lên "cửa".
"Cửa" theo đó được mở ra.
"Được, làm phiền rồi."
‘Gà” trống lớn ngóc đầu lên, hùng dũng oai vệ đi tới gian phòng.
Nó dường như nhớ tới cái gì đó, đột nhiên quay người hỏi Cố Thanh Sơn: "Tiểu tử, ngươi cảm thấy Abreuxi như thế nào?"
Cố Thanh Sơn nhìn xem cái vẻ mặt kiêu ngạo kia của nó thì liền khen: "Ta cảm thấy ngươi không giống với hai vị khách trước đó, phẩm vị của ngươi tao nhã hơn, càng khiến cho người ta yêu thích hơn."
‘Gà” trống lớn chăm chú nghe xong, dần dần lộ ra nụ cười hài lòng.
"Đúng vậy, Abreuxi, ta sẽ ở đó hơn nửa tháng. Ta đã nhận được sự phê chuẩn để lưu lại đó lâu dài."
"Chúc mừng ngươi, địa phương như vậy rất xứng với ngươi." Cố Thanh Sơn nói.
"Đúng vậy đấy!" ‘Gà” trống lớn lộ ra vẻ cao hứng: "Nơi đó chính là thắng cảnh nghỉ mát mà chỉ có con gà trống chân chính có phẩm vị mới có thể hiểu được."
"Dãy núi Bạch Tượng, chậc chậc chậc."
‘Gà” trống lớn vung cánh lên, ném cho Cố Thanh Sơn một tờ giấy nhỏ.
"Ta thích loại người miệng ngọt như ngươi, nhóc con lanh lợi có thân phận cao quý, đây là cách liên lạc của một người bạn nữ của ta, xem như ta tặng riêng cho ngươi, hi vọng ngươi có thể trở thành bạn tốt với cô ấy."
"Được rồi, ta cần nghỉ ngơi, chúc ngươi đi đường vui vẻ."
"Cũng chúc ngươi đi đường vui vẻ."
‘Gà” trống lớn nghiêng nghiêng đầu, ưu nhã thi lễ một cái.
Nó nhẹ nhàng khép "Cửa" lại.
Lão giả dẫn Cố Thanh Sơn tới một cánh cửa cuối cùng.
"Để ta xem xem thế giới Siêu Duy mà cậu muốn đi..."
Ông ta lật một tờ khác trong quyển sổ, sau đó biểu lộ trên mặt dần dần trở nên cổ quái.
"Ừ, đúng là cái câu lạc bộ ngu ngốc kia..."
Lão giả nhìn quyển sổ, rồi lại nhìn Cố Thanh Sơn một chút.
"Cậu sẽ chờ ở trong đó một giờ" Ông ta nói ra.
Lông mày Cố Thanh Sơn khẽ nhướng lên.
Thời gian mình dừng lại ở thế giới Siêu Duy sao lại ngắn như vậy?
Nghĩ lại thì Tiểu Điệp chẳng qua chỉ là nhờ mình đi gửi một món đồ và nói thêm một câu thôi.
Nói như vậy thì một giờ đúng là đủ rồi.
Cố Thanh Sơn đang nghĩ ngợi thì đột nhiên thấy trên giao diện Chiến Thần có xuất hiện biến hóa.
Một đạo lưu quang xẹt qua giao diện thao tác Chiến Thần, hóa thành mấy chữ lớn màu đỏ máu.
[Phá vỡ sự xiềng xích của vận mệnh, thay đổi lịch sử cố định trước đây. Người chơi Cố Thanh Sơn tiến vào nhiệm vụ vận mệnh.]
[Miêu tả nhiệm vụ: Bất kỳ sinh mạng sống nào trong cuộc đời này cũng rất khó có cơ hội được tiếp cận với thế giới siêu duy. Hiện nay, lúc này đây, ngay ở chỗ này, trong cả cuộc đời này, ngài chính là người có được cơ hội tốt nhất.]
[Mục tiêu nhiệm vụ: Ngài phải nghĩ cách để ở lại câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa."
[Nhiệm vụ thành công, ngài sẽ được biết một bí mật.]
[Nhiệm vụ thất bại, ngài sẽ nhận được danh hiệu mới: Người bỏ lỡ vận mệnh."
Cố Thanh Sơn đọc xong toàn bộ nhiệm vụ vận mệnh thì trong lòng lập tức chuẩn bị đặt câu hỏi.
Chỉ thấy trên giao diện thao tác Chiến Thần đã dành trước hiện ra hai hàng chữ.
[Giải thích rõ: Không được dò hỏi nội dung của bí mật.]
[Giải thích rõ: Không được hỏi công năng của danh hiệu mới, ta chỉ có thể nói cho ngài biết, ngài chắc chắn sẽ không muốn có danh hiệu này đâu.]
Cố Thanh Sơn đành phải từ bỏ việc truy hỏi.
Hắn nhìn về phía lão giả.
Chỉ thấy lão giả vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Lão giả dường nhớ ra cái gì đó, trong ánh mắt có vài phần vui vẻ.
"Hình như ông vừa nhớ ra chuyện thú vị gì đó?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Hả? Thật xin lỗi, ta vừa mới nhớ tới chuyện cũ về Barry què chân." Lão giả xin lỗi nói.
Ông ta nhanh chóng ấn một cái lên trên cánh cửa.
"Cửa" mở ra.
Cố Thanh Sơn không lập tức đi vào.
Tiểu Điệp nhờ Cố Thanh Sơn tặng đồ cho Barry què chân, dùng cái đó để cảm kích ân tình năm đó của hắn ta.
Cố Thanh Sơn cũng có thêm một cái nhiệm vụ vận mệnh, phải nghĩ biện pháp được ở lại chỗ đó.
"Mạo muội hỏi một chút, có thể chia sẻ câu chuyện thú vị đó cùng với ta chứ?"
Cố Thanh Sơn do dự mở miệng nói ra.
Nếu như có thể nhân cơ hội này, để hiểu rõ hơn về cái tên tiểu tử Barry què chân đó vậy thì không thể tốt hơn rồi.
"Cái này có gì mà không được." Lão giả nói.
Trên mặt ông ta lập tức để lộ ra vẻ hoài niệm nói: "Barry què chân trong lần giải cứu một thế giới thì phát hiện ra rằng mình đã quên mang theo binh khí."
"Điều này cũng có thể quên sao?" Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.
"Chính hắn tuyên bố với bên ngoài là đã quên mang theo rồi." Lão giả thần thần bí bí nói, "Nhưng chân tướng sự tình lại rất đáng để bàn bạc. Kỳ thật thì loại chuyện này làm sao có thể giấu diếm đuợc Tháp Cao của chúng ta?"
"Có thể nói rõ chân tướng không?"
Lão giả hạ giọng nói: "Thực ra thì trước khi chiến đấu, Barry đang có mặt tại hiện trường của một buổi hòa nhạc nào đó. Lúc đó hắn đã quá mức hòa nhập với bầu không khí ở đó, vô cùng hưng phấn, trong cơn kích động liền ném binh khí lên lôi đài."
"Về sau, khi Barry đi cứu một thế giới, trong một khắc khi trận chiến sắp khai hỏa, đối mặt với vô số yêu ma quỷ quái, thì lúc này hắn mới phát hiện binh khí của mình đã không thấy đâu nữa."
Lão giả lắc đầu nói: "Thân là một gã cường giả tuyệt đỉnh, thì hắn xứng với cái danh hiệu ngu ngốc hơn."
Cố Thanh Sơn chẳng thể ngờ được rằng Barry què chân lại là một người như thế.
Loại người này... Chỉ sợ ngay cả chính hắn ta cũng không biết được là mình sẽ làm cái gì nữa.
Người bên ngoài thì lại càng khó có thể suy đoán được hành vi của hắn ta.
Cố Thanh Sơn đã bắt đầu cảm nhận được độ khó của việc này.
"Cảm ơn ông đã chia sẻ." Hắn nói với lão giả.
"Không có gì, chỉ là một chút chuyện bát quát nhỏ mà thôi." Lão giả cười nói.
"Vậy ta đi nghỉ đây."
"Được, đến nơi ta sẽ gọi cậu."
"Cảm ơn."
Hai người chào tạm biệt nhau.
Cố Thanh Sơn tiến vào phòng mình rồi đóng "cửa" lại.
Gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa có một vài chuyện còn vượt qua cả dự đoán ban đầu, hắn cần một không gian yên lặng để từ từ bình tĩnh lại.
Hắn ngắm nhìn bốn phía.
Cả cái gian phòng không có một cái gì cả.
Không gian khép kín, ngay cả thứ cơ bản nhất như một chiếc bàn cũng không có chứ đừng nói tới một chiếc đèn.
Đây là một căn phòng trống trơn.
Cố Thanh Sơn ngơ ngẩn.
Lẽ ra một tổ chức như Hiệp Hội Thủ Hộ Giả Tháp Cao sẽ không đến nỗi cung cấp đồ đạc đơn sơ như vậy chứ.
Đang nghĩ ngợi thì chợt có một ngọn nến được thắp sáng lên từ trong bóng tối.
Ngọn nến lơ lửng giữa không trung rồi trôi dạt tới trước mặt Cố Thanh Sơn.
Một giọng nữ dịu dàng vang lên trong phòng.
[Chào mừng ngài, vị khách tôn quý.]
[Chủng tộc của ngài là: Nhân loại.]
[Dựa theo quy luật hồi ức nguyên bản để khiến ngài có được một không gian thoải mái nhất.]
Âm thanh biến mất.
Một hơi, hai hơi thở, ba hơi thở.
Âm thanh nữ đó lại xuất hiện lần nữa.
[Đã phát hiện ra hoàn cảnh khiến ngài cảm thấy thoải mái nhất như sau:]
[Thứ nhất: Quán bar Cầu Vồng.]
[Thứ hai: Tầng hai, phòng đầu tiên phía đông của một biệt thự trong núi ở vùng ngoại thành Liên Bang.]
[Thứ ba: Phong Lan điện của Bách Hoa tông.]
[Thứ tư: Phòng 2203, tầng 22, cao ốc Cứu Tể ở quảng trường Đệ Ngũ trong khu ổ chuột của Liên Bang Tự Do.]
[Mời quý khách lựa chọn hoàn cảnh hợp lý để cam đoan rằng lần này đi sẽ thấy thoải mái, dễ chịu.]
Cố Thanh Sơn đứng yên tại chỗ nghĩ một lúc.
"Quảng trường Đệ Ngũ." Cố Thanh Sơn thử nói.
[Được, đã xác nhận hoàn cảnh, hành trình lần này và các phương tiện kèm theo chuyến đi sẽ do Hiệp Hội Thủ Hộ Giả Tháp Cao cung cấp. Chúc ngài có một chuyến đi vui vẻ.]