“Mẫu... thân...” Giới Ma phát ra một tiếng gọi dài.
Khuôn mặt nữ nhân lộ ra vẻ ấm áp: “Đói rồi sao?”
“Đói lắm...”
“Mọi chuyện đã kết thúc, mẫu thân đưa con đi tìm thế giới tiếp theo. Con có thể tiếp tục ăn cho đến khi no thì thôi.”
“Tuyệt... quá...”
Giọng nói của Giới Ma, nghe có mấy phần vui vẻ.
...
Một luồng sức mạnh dịu dàng và bền bỉ đẩy Cố Thanh Sơn nhanh chóng bay đi, xuyên qua vô số dòng chảy hỗn loạn của hư không.
Có một số thời điểm, lại đột nhiên xuất hiện cảm giác như đâm vỡ một mảnh thủy tinh mỏng.
Lẽ nào đây chính là xuyên qua một tầng thế giới?
Cố Thanh Sơn thầm nghĩ.
Khoảng cách dài đằng đẵng này, đã vượt qua khoảng cách đi đến thế giới mà thi thể khổng lồ trăm nghìn năm ở.
“Thật sự là... một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.”
Hắn cảm thán nói.
Trong hư không, có rất nhiều cảnh tượng vụt qua trước mắt hắn.
Vô số chúng sinh đủ các thể loại tùy ý ẩn hiện trong dòng chảy hỗn loạn của hư không.
Một đám sinh vật hình người toàn thân tỏa ra ánh sáng, tay cầm cung tên không ngừng bắn vào một điểm trong hư không. Điểm hư không đó không có gì hết, nhưng liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Bay qua vùng không gian này, Cố Thanh Sơn lại nhìn thấy một loạt hoa tươi mọc hai chân. Bọn chúng vây quanh một cái đầu lâu khổng lồ, vui vẻ nhảy múa tập thể, nhìn giống như một nghi lễ nào đó.
Hình ảnh lại lướt qua.
Một giây nào đó, Cố Thanh Sơn đâm vào một thứ gì đó mềm mại, bị bắn ngược về.
“A!!!!!!” Lập tức có một giọng nữ sắc nhọn chửi bới: “Đồ lưu manh! Thằng cha lỗ mãng!”
Sức mạnh bao lấy Cố Thanh Sơn vòng quanh, rời khỏi chỗ đó với một tốc độ cực nhanh.
Bắt đầu từ lúc này, tốc độ bay của Cố Thanh Sơn dần dần trở nên nhanh hơn.
Hắn không nhịn được mà lắc đầu.
Hàng tỷ thế giới, hàng tỷ nền văn minh, ai có thể nói rõ vừa rồi mình đã đâm phải thứ gì chứ?
Hắn tiếp tục bay về một hướng nào đó.
Có một lúc, hắn thậm chí còn nhìn thấy Nữ đế Thiên Ma đã từng liên thủ giết địch với mình.
Đó là một thiếu nữ áo đen, đẹp khuynh quốc khuynh thành. Nàng ta được tầng tầng Thiên Ma Nữ vây quanh đi về phía trước.
Các nàng cùng nhau hát những những khúc ca rõ ràng và tươi sáng, bay về phía không gian đang tỏa ra hào quang rực rỡ.
Thiếu nữ áo đen đang ca hát, trong lòng hình như cảm nhận được. Nàng ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trên hư không.
Ánh mắt của nàng ta bắt gặp Cố Thanh Sơn.
“Là ngươi!” Thiếu nữ áo đen kinh ngạc nói.
Cố Thanh Sơn không kịp chào hỏi. Hắn tựa như một vệt tàn ảnh, cắt phá hư không, bay đến điểm cuối ở rất xa.
Thiếu nữ áo đen đang định xuất phát đuổi theo, nhưng đối phương đã đi xa mất rồi.
Nhanh quá!
Tốc độ nhanh như vậy, cho dù mình có toàn lực đuổi theo, thậm chí sử dụng bí pháp thì cũng không kịp.
Nhất định đối phương đã dùng một thứ gì đó rất đặc biệt.
Thiếu nữ áo đen ngẩn người.
“Ngươi vẫn còn nợ ta một thế giới đó!” Thiếu nữ áo đen đột nhiên hét lớn.
Ở rất xa, có một tiếng trả lời vọng tới: “Sau này trả cô ô ô...”
Bay lượn, tiếp tục bay lượn.
Trong chuyến bay dài đằng đẵng ấy, Cố Thanh Sơn cẩn thận quan sát tình huống xung quanh.
Có quá nhiều cảnh tượng lạ lùng, khiến cho người nhìn thấy hoa mắt.
Có một lần, phía trước đột nhiên xuất hiện đầu của một con dã thú đang rực cháy, trên người dã thú kia tản ra khí thế hung ác mà Cố Thanh Sơn chưa từng thấy.
Nó nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn, cho đến khi hai bên gần va vào nhau, nó mới không tình nguyện nhường đường.
Cố Thanh Sơn có thể xác định, lúc mới đầu nó đã chuẩn bị xông đến.
Thật không biết được chân ma có tên “Tiểu Điệp” kia, rốt cuộc đã dùng cách gì, khiến cho những quái vật hung dữ trong dòng chảy hỗn loạn của thời không này phải thối lui.
Chuyến bay rất dài, vẫn đang tiếp tục.
Trên giao diện làm việc của Chiến Thần, bỗng nhiên nhảy ra một hàng chữ nhỏ phát sáng.
[Ngài đã cách xa phần mộ của thế giới.]
[Ngài đã cách xa những thế giới rời rạc.]
[Ngài đang ở tầng thứ 6343234 trong Biểu Tầng Thế Giới.]
[Dòng thời gian của ngài đã được chỉnh hợp và thống nhất.]
[Bắt đầu từ bây giờ, thời gian tiêu hao của ngài đều giống nhau dù ở bất kì không gian nào.]
Cố Thanh Sơn hỏi: "Cũng tức là, tôi trải qua một giờ trong thế giới này, thì thế giới hiện thực cũng là một giờ, đúng không?"
[Đúng là như vậy.]
"Phần mộ của thế giới là chỉ cái gì?" Cố Thanh Sơn hỏi lại.
[Chính là thế giới hiện thực mà ngài nói.]
“Tại sao lại gọi như vậy?”
Hệ thống lại quay về trạng thái yên lặng, không đáp lại Cố Thanh Sơn nữa.
Cố Thanh Sơn chỉ đành bỏ qua.
Hắn tiếp tục bay về hướng thế giới chưa xác định được kia.
Thời gian trở nên dài đằng đẵng.
Có lúc, bóng tối của vũ trụ vây lấy hắn. Nhưng sau một khoảng thời gian bay lượn, Cố Thanh Sơn sẽ lại cảm thấy như mình đã đâm vỡ thứ gì đó. Khi vũ trụ biến mất, hắn cũng sẽ tiến vào một không gian mới, sau đó dòng chảy hỗn loạn của thời không lại xuất hiện. Cũng có khi thứ xuất hiện không phải dòng chảy kia, mà là một vũ trụ tối đen.
Loại biến hoá này không có quy luật, vô cùng hỗn loạn, không thể dự đoán trước.
Ngay trong những lúc ấy, Cố Thanh Sơn biết rằng mình lại tiến vào một tầng thế giới khác.
Không biết qua bao lâu, Cố Thanh Sơn bị một mảnh hư không ngăn trở.
Mảnh hư không đó rất kiên cố, Cố Thanh Sơn không cách nào đâm qua nó giống như trước.
Hắn lẳng lặng trôi nổi trong khoảng hư không u tối đó.
Cuộn giấy ở trên đỉnh đầu hắn biến mất, một cuộn khác lại bay ra ngoài, mở ra giữa không trung.
Trên cuộn giấy này vẽ một cái la bàn.
Kim trên la bàn xoay tít mấy vòng, cuối cùng chỉ về một hướng nghiêng nào đó.
Phương hướng được xác định.
Ngay sau đó, lại có một cuộn giấy khác mở ra, trên đó vẽ một đôi cánh màu hồng tuyệt đẹp.
Cuộn giấy biến mất, đôi cánh toả ra ánh sáng màu hồng gắn vào lưng Cố Thanh Sơn.
"Chúng ta phải đi rồi." Đôi cánh thấp giọng nói rồi xoè ra bắt đầu đập vỗ.
Theo động tác vỗ cánh của nó, từng tầng ánh sáng màu hồng toả ra cả vùng hư không, khiến cho người đeo lên đôi cánh này lộ ra một loại mị lực đáng yêu khó có thể nói nên lời.
Nhưng đó là trước kia.
Cố Thanh Sơn nhìn đôi cánh sau lưng, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó kì kì.
"Ngươi có thể đổi màu không?" Hắn không nhịn được hỏi một câu.
"Đổi màu?" Đôi cánh ngừng lại một hồi, nghi hoặc hỏi.
"Đúng, biến thành màu đen hoặc bất kỳ một loại màu nào khác."
Đôi cánh từ chối nói: "Không được! Màu sắc này của ta là hàng cực quý được bảo tồn đó, ba trăm triệu tầng thế giới mới có một đôi, sau khi đeo lên có thể tăng thêm độ hảo cảm của người khác giới, siêu cấp hiếm hoi đó có biết không!"
"..." Cố Thanh Sơn im lặng.
Theo hướng chỉ của kim la bàn, đôi cánh đưa Cố Thanh Sơn bay lên phía trên.
Đôi cánh màu hồng này dường như có một loại sức mạnh không tầm thường. Rõ ràng mình bay cũng không nhanh, nhưng mỗi lần vỗ cánh, Cố Thanh Sơn đều cảm giác mình đã xuyên qua tầng không gian không thể đo lường.
Đây là một loại cảm giác khó nói nên lời.
Trong lòng Cố Thanh Sơn rục rịch, vỗ vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một đĩa bát quái.
Đĩa bát quái định vị hư không.
Lúc này trên đĩa bát quái, vẽ đường kẻ của tám hướng.
Các tu sĩ của thế giới Huyền Không, đã dùng nó để ghi lại toạ độ của các thế giới khác bên ngoài hư không.
Tương truyền ở thời xa xưa, thế giới Huyền Không từng lấy được một đĩa bát quái cùng một quyển sách ở trong hư không. Quyển sách kia ghi chép cách sử dụng trận pháp, cũng giải thích mười đường kẻ được đánh dấu trên đĩa, ứng với mười hướng của thế giới.
Nhưng bất luận các tu sĩ của thế giới Huyền Không thử nghiệm thế nào, nhiều nhất cũng chỉ có thể định vị toạ độ của thế giới thông qua tám hướng. Còn lại hai toạ độ, bọn họ căn bản không biết dùng.
Dần dà, đĩa bát quái định vị hư không chỉ có tám đường kẻ của tám hướng. Còn về hai phương hướng kia, đã bị tu sĩ của thế giới Huyền Không bỏ qua. Chỉ có một vài pháp sư đại trận, mới đi nghiên cứu hai hướng đó.
Cố Thanh Sơn nhìn đĩa bát quái định vị phương hướng trong tay, nín thở.
Đôi cánh màu hồng xoè ra, vỗ từng cái chậm rãi.
Tay Cố Thanh Sơn nhanh như chớp, liên tục đánh vào đĩa bát quái.
Trên đĩa bát quái phát ra linh quang.
Chỉ một thoáng, một toạ độ đã được ghi chép xong.
Đôi cánh kia tiếp tục vỗ.
Trong lúc Cố Thanh Sơn tiến về phía trước, lại ghi thêm một toạ độ mới nữa.
Hắn nhìn đĩa bát quái.
Thường ngày sẽ chỉ xuất hiện tám đường linh tuyến trên đĩa bát quái, nhưng bây giờ lại xuất hiện mười đường kẻ.
"Mười phương thế giới..." Cố Thanh Sơn thấp giọng lẩm bẩm.
Mười phương thế giới!!!
Đây là phương hướng chưa từng được biết đến.
Đây là trải nghiệm Cố Thanh Sơn chưa từng có.
Hắn căn bản không biết con đường phía trước có cái gì, cũng không biết tiếp theo sẽ gặp phải điều gì.
Đôi cánh màu hồng lại vỗ, Cố Thanh Sơn lại đi qua một toạ độ khác được ghi chép trong đĩa bát quái.