Một tu sĩ Huyền Linh cảnh cười nói: “Vương Hồng Đao đúng là tinh quái, còn muốn dựa vào chúng ta cơ à? Trên thực tế ông ta chỉ là con rối cho chúng ta, còn tặng quà gì chứ.”
Một tu sĩ Huyền Linh cảnh khác cũng nói: “Đúng vậy, toàn bộ những thứ của ông ta sẽ sớm trở thành của Phong chủ ngay thôi. Bây giờ dâng tặng quà cũng chỉ có thể xem là giao đồ cho Phong chủ sớm hơn một chút.”
“Thôi bỏ đi, mau trình lên cho ta xem là thứ gì.” La Sát Nữ khoát tay ra lệnh.
“Vâng.”
Diệp Ánh My vỗ vào túi trữ vật, lấy một cái rương lớn ra, cách không dâng lên trên.
Cái rương nọ lập tức nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt La Sát Nữ.
Đây là một cái rương giữ đồ thường gặp, có thể cắt đứt thần niệm theo dõi, tính bảo mật cao, có thể bảo vệ hoàn toàn đồ vật đựng bên trong, không để cho ai biết nó đựng cái gì.
“Phong chủ, xin hãy để thuộc hạ kiểm tra cái hòm trước, để phòng có bẫy.” Một tu sĩ Huyền Linh cảnh nói.
Có tu sĩ Huyền Linh cảnh đích thân kiểm tra, thì dù Vương Hồng Đao giấu thứ gì trong rương, ông ta cũng không thể ám sát được La Sát Nữ.
Bất kì loại bẫy rập nào cũng không thể qua mặt được các tu sĩ Huyền Linh cảnh.
La Sát Nữ suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Tên tu sĩ Huyền Linh cảnh kia liền chạm vào cái hòm, vuốt một cái. Phù văn phong ấn trên hòm tức khắc biến mất.
Phù văn phong ấn đánh dấu trên hòm cho thấy rằng cái hòm chưa từng bị mở ra. Đây là một phương pháp kiểm chứng vật nhận được, xem cái rương trên đường vận chuyển có bị mở ra, làm mất phù văn hay không.
Tu sĩ Huyền Linh cảnh bắt quyết, vỗ mạnh vào rương. Luồng linh lực mạnh mẽ tràn vào bên trong.
Nếu trong rương là vật sống như thích khách, linh lực phản lại sẽ khiến tu sĩ Huyền Linh cảnh phát hiện ra gã ngay lập tức.
Nếu như có các loại bẫy rập và thuật pháp, thì khi tiếp xúc với lượng linh lực lớn như vừa rồi cũng sẽ sớm bị kích hoạt.
Nhưng cái rương vẫn lẳng lặng nằm ở đó như cũ, không hề có bất kì sự thay đổi nào.
Xem ra không có vấn đề gì cả.
Mọi người càng im lặng.
Tu sĩ kiểm tra rương cười nói: “Nhất định là Vương Hồng Đao muốn nhờ tông phái chúng ta che chở cho ông ta rồi. Ông ta có ăn gan hùm cũng không dám giở trò trước mặt chúng ta đâu, nếu không chúng ta chỉ cần tùy tiện pái một người ra là có thể lấy mạng ông ta rồi.”
“Vương Hồng Đao chỉ là kẻ yếu ớt, ta nghĩ không ra ông ta có thể dùng đến loại bẫy rập nào đây. Vả lại, cũng không có bẫy rập nào có thể qua mắt được tu sĩ Huyền Linh cảnh chúng ta.” Một tu sĩ Huyền Linh cảnh khác lắc đầu nói.
Tất cả những kẻ đứng xung quanh đều nói phải, phải.
“Cẩn thận vẫn hơn, xin hãy để thuộc hạ mở cái rương này ra.” Tu sĩ vừa kiểm tra rương nói.
“Mở ra đi.” La Sát Nữ nói.
Nàng ta đã nhìn thấy gần như tất cả những thứ tốt nhất trên thế gian này. Vậy nên, nàng ta thực chất cũng không chờ mong Vương Hồng Đao có thể tặng mình bảo bối gì.
Tu sĩ Huyền Linh cảnh kia liền mở rương ra.
Bên trong đó, một cái đĩa bát quái lơ lửng giữa không trung, không ngừng run khẽ. Xung quanh nó là hàng loạt những trận pháp đảm bảo cho nó có thể duy trì vận hành.
“Là đĩa bát quái sao?” Tất cả mọi người cùng kêu lên.
Sao lại kì quái như vậy.
Nếu như là đĩa bát quái có tính công kích, thì vừa nãy cũng phải bị kích hoạt rồi chứ.
Nhưng cái đĩa bát quái này rõ ràng đã được kích hoạt, mà lại không hề gây ra bất kì pháp thuật công kích nào.
Đó là loại đĩa bát quái gì vậy?
Các tu sĩ nghĩ một lúc, cũng bắt đầu bình tĩnh lại.
Bất kể là trận pháp gì, cũng không thể giết chết một tu sĩ Huyền Linh cảnh mà ngay cả Thái Hư cảnh cũng không thể giết chết.
“Đó là cái gì?” La Sát Nữ mở miệng hỏi.
Bất chợt, một cao thủ về trận pháp la hoảng lên: “Là trận pháp Phá Không cỡ nhỏ!”
Trận pháp Phá Không là do vị trận pháp sư năm xưa phát minh ra, là một phương pháp phá không để thoát khỏi thế giới này.
Tất cả những tu sĩ sử dụng trận pháp Phá Không này để rời khỏi thế giới, chưa từng có ai trở về cả.
Lời còn chưa dứt, đĩa bát quái đã được kích hoạt hoàn toàn.
Ngay sau đó, kể cả bốn vị tu sĩ Huyền Linh cảnh lẫn Diệp Ánh My đang đứng xung quanh cái rương đều biến mất.
La Sát Nữ hoảng hốt, chỉ kịp lấy ra một thứ, sau đó cũng ngay lập tức biến mất theo.
Bên trong rương quả thật là một trận pháp Truyền Tống cỡ nhỏ tự động kích hoạt, nó đã phá không mang mấy tu sĩ cường đại đi mất. Kể từ năm đó khi vị trận pháp sư kia phát minh ra trận pháp Phá Không, đây có thể nói là là lần phá không truyền tống đột ngột và nhanh gọn nhất.
Trong lúc xuyên qua không gian, La Sát Nữ dùng hết sức phát động vật đang cầm trong tay.
Ánh sáng chói mắt lập tức hiện lên.
Nàng ta thoát khỏi sự bao phủ của trận pháp truyền tống, xuyên đến một nơi khác trong hư không.
Không ngờ ở thời khắc cuối cùng, nàng ta lại có thể phản ứng kịp thời!
Nhưng nhìn hướng nàng ta rời đi lại là một không gian xa xôi khác, có thể thấy trở lại thế giới Huyền Không này hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng.
Ở bên kia, tại đảo nổi của Quảng Dương môn.
“Công tử, như vậy thì ứng cử viên La Sát kia đã mất tư cách cạnh tranh với ngài rồi.” Sơn Nữ cười nói.
“Đây chỉ là chút phiền phức nhỏ lẻ mà ta tặng cho người nọ thôi, không chừng kẻ đó vẫn có thể quay trở lại.” Cố Thanh Sơn đáp.
“Nhưng khả năng thoát được khỏi trận pháp Phá Không cũng không hề lớn.” Sơn Nữ quả quyết.
Cố Thanh Sơn lắc đầu: “Kẻ này từng bị ta dùng trận pháp tiêu diệt một lần, nếu để thua đến tận lần thứ hai trước cùng một cái bẫy, thì thật không xứng làm đối thủ của ta. Mà quan trọng nhất, không nói đến chuyện thực lực, thì người này chính là đối thủ mà ta cần phải cẩn thận đối phó.”
Sơn Nữ nghe xong thì hiểu được ngay.
Cố Thanh Sơn lại bắt đầu im lặng suy nghĩ.
Bản thân hắn có Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí, mà đối phương thì có Vạn Vật Đồng Điệu Huyền Bí.
Ở thời khắc hủy diệt cuối cùng của thế giới này, cả hai loại bí thuật này đều có hiệu quả rất lớn.
Nếu như La Sát Nữ có thể trở lại, vậy thì tất nhiên có thể sử dụng Vạn Vật Đồng Điệu Huyền Bí để so với hắn xem ai sống được lâu hơn.
Lúc này, Sơn Nữ cũng nhận ra.
“Công tử, có vẻ như đối phương có lợi thế hơn ngài một chút.” Nàng lo lắng nói.
“Tại sao cô nghĩ vậy?”
“Bởi vì người nọ chỉ cần hóa thành vật vô sinh, không cần quan tâm thế giới hủy diệt như thế nào. Mà công tử, bất kể ngài biến thành vật hữu sinh nào, đều phải tự bảo vệ mạng sống của mình trước đã.”
Đúng vậy.
La Sát Nữ không cần làm gì nhiều, thậm chí nàng ta chỉ cần hóa thành một tảng đá, tìm đại một chỗ nằm xuống, đợi qua thời điểm thế giới hủy diệt là được.
Mà bất kể Cố Thanh Sơn dùng cách gì, thì hắn cũng phải trực tiếp đón nhận sự hủy diệt của thế giới.
“Chuyện này cũng không hẳn.” Cố Thanh Sơn lại nói. Hắn trầm ngâm suy nghĩ: “Ta chưa từng nhìn thấy cảnh thế giới bị hủy diệt, chưa kể còn có cả sự tồn tại kinh khủng như Giới Ma. Ta đoán, kẻ đó cũng không biết trong tình huống như thế này rốt cuộc sẽ có chuyện gì xảy ra.”
Cố Thanh Sơn nói, rồi lại khoát tay với Sơn Nữ: “Chúng ta đi thôi, cần phải tìm ít đồ.”
“Vâng.”
Bóng dáng Cố Thanh Sơn biến thành một vệt sáng, bay vút lên, lượn khắp hòn đảo nổi nho nhỏ này.
Sơn Nữ bám sát theo sau hắn.
Khi đi ngang qua đình viện, Cố Thanh Sơn phất ống tay áo, bắt lấy một con bướm.
Khi đi qua dòng suối, Cố Thanh Sơn cúi xuống vớt một con cá đang bơi lên.
Lúc nhảy lên cây to, hắn bắt lấy một con sâu xanh đang bò trên lá.
Ở một vách đá cheo leo, một con linh hầu đuôi lửa bị hắn cạo hết sạch lông, cẩn thận cất vào.
Trong khi bay lượn trên bầu trời, Cố Thanh Sơn lại lấy thêm một sợi lông vũ của một con chim đang bay.
Hắn mang theo Sơn Nữ đảo quanh khắp mọi ngóc ngách của hòn đảo nổi.
Tài nguyên của thế giới này đã rất cạn kiệt, cho nên các tu sĩ đều rất chú ý đến việc ăn uống và sinh sản của các loài linh thú. Đây là nguồn thức ăn, là điều cơ bản nhất đảm bảo cho sự sinh tồn, nhất định không thể xảy ra vấn đề gì được.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Cố Thanh Sơn góp nhặt lông của đủ mấy trăm loại sinh vật, có khi bắt luôn cả những loài vật còn sống. Thậm chí, hắn còn mở ngọc bội của Vương Hồng Đao ra, cũng là loại túi trữ vật thông dụng của thế giới này, chọn ra một cái chân nai ở trong đó.
Chân của con nai này có lẽ đã được Vương Hồng Đao cất giữ, đã được chế biến cẩn thận, quả thật là mỹ vị thế gian.
Cuối cùng, Cố Thanh Sơn đi tới nơi tận cùng của hòn đảo nổi, bổ sung linh thạch đầy đủ cho các trận pháp.
Sơn Nữ im lặng đi theo, mãi cho đến cuối cùng.
Thấy Cố Thanh Sơn cẩn thận bổ sung linh thạch cho từng trận pháp, rốt cuộc Sơn Nữ không nhịn được nữa, lên tiếng: “Công tử, ngài đã thu thập hàng trăm sinh vật trên hòn đảo này rồi, nhưng ngài đâu thể dùng hết nhiều như vậy chứ?”