“Ở ngoài bầu trời này, nhất định yêu quái còn đang chuẩn bị những thứ khác, đợi các tu sĩ tự chui đầu vào lưới.” Cố Thanh Sơn chậm rãi nói, ngọc giản bị hắn thả lại vào trong túi trữ vật.
Hắn lại lấy một ngọc giản mới ra, tiếp tục lĩnh ngộ trận pháp.
Đây chính là phán đoán của hắn.
Ngoài cái này ra, không còn bất cứ cách lí giải nào về kết cục “Tất cả mọi người trên thế giới này sẽ chết.”
Cố Thanh Sơn càng sốt ruột hơn.
Thế giới này quá nguy hiểm.
Giới Ma biết hết toàn bộ các cuộc đối thoại và hành động của tu sĩ, nó chỉ đang giả bộ ngủ say mà thôi. Nó muốn khiến cho càng nhiều người phá không rời đi càng tốt.
Nhất định có thứ gì kinh khủng hơn đang đợi bọn họ ở ngoài thế giới này.
Bây giờ Cố Thanh Sơn muốn lĩnh ngộ được trận pháp ngay lập tức, sau đó phá giải đĩa bát quái của Tề Diễm, chế tạo một đĩa bát quái khác.
Hắn không muốn để lãng phí dù chỉ là một phút.
Ba cô gái thấy động tác của hắn nhanh hơn, tuy rằng trong lòng vẫn rất hiếu kì, nhưng cũng biết bây giờ không nên quấy rầy hắn nữa.
Kể từ khi quen biết Cố Thanh Sơn, tất cả những chuyện hắn làm đã khiến mọi người đều vô thức tin cậy hắn.
Tất cả yên lặng chờ đợi, chờ xem sau đó Cố Thanh Sơn sẽ làm gì.
Thời gian trôi qua chưa được bao lâu, cho đến một thời điểm nào đó khi Cố Thanh Sơn buông miếng ngọc giản trong tay xuống.
Trên giao diện thao tác Chiến Thần có mấy dòng chữ nhỏ nhấp nháy chợt hiện ra.
[Chúc mừng ngài, ngài đã thông hiểu trận pháp chi đạo đứng đầu thế giới này, tiến đến vị trí cao nhất.]
[Chúc mừng ngài, trong thế giới này đã không còn nội dung trận pháp nào ngài có thể tiếp tục học được nữa.]
Cố Thanh Sơn quét mắt nhìn một lượt, thở phào nhẹ nhõm.
Trận pháp chi đạo, rốt cuộc thì hắn cũng đạt tới tiêu chuẩn đứng đầu của thế giới này!
Cố Thanh Sơn mở túi trữ vật, lấy đĩa bát quái của Tề Diễm ra.
Đĩa bát quái này từng phức tạp khó hiểu là thế, vậy mà giờ đây với hắn lại vô cùng đơn giản.
“Tọa độ…” Cố Thanh Sơn lẩm nhẩm, đánh ra mấy thủ quyết về phía đĩa bát quái.
Đĩa bát quái lập tức bị kích hoạt.
Ầm!
Vô số vết nứt không gian xuất hiện ở xung quanh đĩa bát quái xuyên qua hai thế giới loại nhỏ.
“Công tử…” Tình Nhu lo lắng nói.
“Không sao, ta chỉ đang kiểm tra tọa độ, sẽ không kích hoạt nó đâu.” Cố Thanh Sơn đã đoán trước nàng sẽ hỏi gì, lập tức đáp lời.
Hắn nắm chặt đĩa bát quái, bắt đầu phá giải tọa độ thế giới.
Tất cả được giải quyết dễ dàng.
Tuy quá trình phá giải tọa độ thế giới rất thuận lợi, nhưng mỗi một giây trôi qua, Cố Thanh Sơn lại cảm thấy càng thêm nghi ngờ.
Hắn vỗ vào túi trữ vật, lấy rất nhiều ngọc giản trận pháp ra, trên những ngọc giản đều ghi lại tọa độ của các thế giới đã từng bị thế giới Huyền Không chinh phục.
Cố Thanh Sơn chăm chú nhìn tọa độ của mấy thế giới đó.
Tài nghệ trận pháp của thế giới Huyền Không luôn mạnh hơn những thế giới khác, mà hôm nay Cố Thanh Sơn đã đứng trên đỉnh của tài nghệ này, nên ánh mắt đương nhiên khác với trước kia. Ngay cả Tề Diễm, một kẻ vô cùng mạnh về trận pháp giờ phút này cũng chỉ đứng dưới hắn.
Cố Thanh Sơn nhìn mấy tọa độ thế giới kia, sau đó nhìn lại tọa độ của thế giới Thần Võ đã được tìm ra. Khi so sánh những tọa độ này với nhau, Cố Thanh Sơn liền buột miệng thốt ra: “Làm sao lại… như vậy…”
Lúc này, hắn vừa phát hiện ra một bí mật khác, một bí mật mà trước nay chưa ai biết.
Xét về mặt không gian, tất cả những thế giới bị dung hợp kia, và cả bản thân thế giới Huyền Không, đều bị vây trong một tầng không gian tương đối. Nếu nhìn trên phương diện tọa độ và phương vị, thì có thế giới cao hơn một chút, cũng có thế giới thấp hơn một chút, nhưng tất cả đều không thể vượt qua một phạm vi nhất định.
Còn thế giới Thần Võ thì lại khác hoàn toàn.
Xét theo tọa độ trục tung, có thể thấy tọa độ của thế giới Thần Võ vượt xa khỏi phạm vi tọa độ của mọi thế giới. Nếu so tọa độ của thế giới Thần Võ với tọa độ của các thế giới khác, thì tọa độ này có vẻ vô cùng kì lạ, giống như một sự tồn tại siêu nhiên.
Thế giới Thần Võ, hình như thuộc về một tầng thế giới khác.
Thảo nào...
Thảo nào các tu sĩ ở thế giới này không có cách nào đi tìm thế giới mới.
Nếu không phải đã biết tọa độ của thế giới Thần Võ, Cố Thanh Sơn có lẽ cũng không thể nào nghĩ ra một tọa độ kì dị như thế.
Các tu sĩ ở thế giới này cứ như là con cá dưới hồ sâu, cố gắng đi tìm lãnh địa mới. Nhưng bất kể những con cá ấy có tìm kiếm bằng cách nào, chúng vẫn sẽ phải ở lại vĩnh viễn dưới hồ nước, không thể tưởng tượng nổi những sự tồn tại kì vĩ như sông và biển.
Thời gian không còn nhiều, Cố Thanh Sơn tạm thời không có thời gian để nghĩ sâu hơn.
“Công tử, đây là túi trữ vật của Vương Hồng Đao.” Sơn Nữ cầm một cái túi trữ vật, nói: “Ta đã xem qua mọi thứ bên trong rồi, có vài loại bẫy rập nhưng đều đã bị ta tiêu hủy hết.”
“Làm tốt lắm.”
Cũng chỉ có Sơn Nữ mới không e ngại bất kì bẫy rập nào, giải quyết gọn ghẽ túi trữ vật của Vương Hồng Đao.
Cố Thanh Sơn dùng thần niệm thâm nhập vào túi trữ vật, trong đó có đủ loại vật dụng muôn màu rực rỡ, cần gì cũng có.
“Ngay cả khi thế giới này cằn cỗi như vậy, thì Vương Hồng Đao vẫn là một kẻ vô cùng giàu có.” Cố Thanh Sơn thở dài, nói.
Thì ra trên thế giới cạn kiệt này vẫn còn có vài người có thể hưởng thụ cuộc sống sung túc đến vậy.
Cố Thanh Sơn không chút do dự, bỏ toàn bộ những bảo vật này vào túi bảy màu.
Túi bảy màu là vật truyền lại của Bách Hoa tông, trước giờ Cố Thanh Sơn toàn là lấy đồ trong đó ra dùng, rốt cuộc lần này cũng có thể bù lại một phần lớn vật liệu trong đó.
Vương Hồng Đao là tu sĩ Huyền Linh cảnh, đồ của lão ta luôn là thứ tốt nhất.
Cố Thanh Sơn lo liệu xong mọi chuyện, lập tức lấy ra một đĩa bát quái từ trong túi trữ vật.
Đó là đĩa bát quái của Vương Hồng Đao, thoạt nhìn có vẻ nó đã gần như hoàn thành rồi.
Cố Thanh Sơn dùng thần niệm thâm nhập vào đĩa bát quái, khuôn mặt dần lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Cái đĩa bát quái này…
Toàn bộ các bước luyện chế đều đã hoàn thành, đồng thời cũng không có bất kì sai sót nào cả, chỉ cần đưa vào hai tọa độ thế giới để xuyên qua nữa là xong.
Vương Hồng Đao thực sự đã đạt đến một trình độ luyện chế nhất định.
Cố Thanh Sơn liền đưa tọa độ của thế giới Thần Võ và thế giới Huyền Không vào. Làm xong hết mọi chuyện, hắn bỗng cất đĩa bát quái đi.
Hai thanh kiếm xuất hiện từ hư không, ở cạnh bên người hắn.
“Công tử?” Tĩnh Nhu thắc mắc.
“Trận pháp bảo vệ có dao động.” Cố Thanh Sơn nhỏ giọng.
“Chuyện gì thế?”
“Tạm thời không biết, cần cẩn thận.”
Hắn vừa dứt lời, có tiếng vỗ tay chợt vang lên.
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng vỗ tay này tới quá đột ngột, không có dấu hiệu nào báo trước.
Tất cả đồng thời biến sắc, bởi từ nãy đến giờ bọn họ vẫn không cảm giác được thứ gì đang tồn tại xung quanh.
Nhưng bây giờ, lại có kẻ vỗ tay ở ngay gần đó.
Tất cả đều quay đầu nhìn về hướng vừa phát ra tiếng động, thấy một con hồ ly trắng ngồi xổm cách đó không xa, giơ hai chân lên vỗ liên tục.
Con hồ ly trắng ấy là linh sủng của La Sát Nữ!
Cố Thanh Sơn bắt đầu căng thẳng, rõ ràng hắn đã dò xét trên địa phận toàn bộ đảo, cũng không hề thấy dấu vết của hồ ly trắng, hắn còn tưởng là nó đã quay về La Sát Phong.
Vương Hồng Đao chưa hề giết chết nó.
Lẽ nào lão ta cũng không phát hiện ra nó?
Vừa nghĩ đến đây, Cố Thanh Sơn lập tức đề cao cảnh giác, cầm chặt Địa kiếm trong tay.
“Xem ra có chút hiểu lầm, mọi người không cần căng thẳng.” Hồ ly trắng cất tiếng, khí thế ngợp trời tỏa ra từ trên người nó.
Khí thế mạnh như vậy, khiến cho cả những trận pháp ở đây đều lung lay.
Đến Vương Hồng Đao cũng không thể làm được thế này.
“Cảnh giới trên Huyền Linh.” Tình Nhu lẩm bẩm.
Mọi người trao đổi ánh mắt rất nhanh.
Tình Nhu và Uyển Nhi không bắt quyết thi pháp, Cố Thanh Sơn và Sơn Nữ cũng thu kiếm về.
Đối mặt với một kẻ mạnh như vậy, bọn họ đương nhiên không thể thắng được.
Cố Thanh Sơn nhìn hồ ly trắng, chậm rãi nói: “Khách quý đến chơi, vậy mà ta lại không thể đón tiếp chu đáo, thật không phải.”
Hồ ly trắng bảo: “Ngươi không cần phải nghĩ cách đối phó với ta.”
Gương mặt nó nhìn như đang cười.
“Từ khi ngươi vào mật thất, nhìn thấy hồn phách của Thiên Sơn Dạ, ta đã bắt đầu theo dõi ngươi.” Hồ ly trắng nói.
“Hả? Tại sao vậy? Ta chỉ là một kiếm tu bình thường.” Cố Thanh Sơn không hiểu.
“Không, ngươi quá khiêm tốn rồi, những biểu hiện của ngươi khiến một kẻ như ta cũng phải bỏ đi thành kiến đối với tầng thế giới ngoài cùng, bởi vì ta đã chính mắt thấy ngươi giết Vương Hồng Đao và Thiên Sơn Dạ.” Hồ ly trắng thở dài, nói: “Ta phải thừa nhận, nếu ta là ngươi, có lẽ ta cũng không thể làm đến bước này.”