Con nhện to lớn vươn chân dài, cầm lấy lụa trắng quay vài vòng, quấn mấy người họ thành xác ướp.
Mấy con nhện mang theo xác ướp leo lên trần nhà, cảm thấy hài lòng bò qua cửa sổ.
"Phán quyết kết thúc, ngươi có thể trở về, Tô Tuyết Nhi. "" Ma chủ Huyết Bào nói.
Hắn suy nghi rồi nói: "Ta nhớ lần thí luyện này có vài người rất có tư chất, chính là ngươi và đám người làm đồ ăn cho nhền nhện. ""
"Bây giờ không còn bọn họ, nhưng ngươi cũng không thể buông lỏng, phải tiếp tục nỗ lực. "" Thây khô hướng dẫn từng bước nói.
Ông ta đột nhiên mở một quyển trục ra, vứt lên không trung.
Quyển trục biến mất, sau đó lại xuất hiện trước mặt Tô Tuyết Nhi.
"Đại nhân, ý của ngài là? "" Tô Tuyết Nhi nghi ngờ nói.
"Tặng cho ngươi. ""
Tô Tuyết Nhi lộ ra nụ cười tươi, khom lưng hành lễ nói: "Cảm ơn Trưởng Giới Luật đại nhân. ""
"Không cần khách sáo, cha mẹ ngươi là đệ tử của ta, ta lại không quan tâm chăm sóc cho ngươi, để ngươi bị kéo vào cái cái bẫy hãm hại suýt nữa phải chết, đây là lời xin lỗi nhỏ của ta. "" Ma chủ Huyết Bào nói.
Tô Tuyết Nhi cũng không thèm nhìn liếc nhìn quyển trục, trực tiếp nhận lấy.
"Một khi mở quyển sách này ra, sự ảnh hưởng đối với tôi là rất to lớn, nên tôi sẽ không từ chối, nếu sau này tu luyện đạt được thành tựu, nhất định tôi sẽ không quên ân tình của ngài. "" Cô nghiêm mặt nói.
Khi vừa mới tiến vào đảo Sương, trước khi Thức Tỉnh, ai cũng sẽ không có nguồn lực của riêng mình.
Trừ khi chính bản thân họ đoạt được ở đâu đó, hoặc là có đạo sư cấp cao tặng cho, nếu không nhất định sẽ không có cách nào nhận được sức mạnh.
Mở quyển trục được tặng ra, đối với Tô Tuyết Nhi là một sự trợ giúp rất lớn.
Cô không những nhận, mà còn nói ra những lời như vậy.
Ma chủ Huyết Bào có chút bất ngờ, cũng có chút cao hứng.
Một người con gái làm việc sòng phẳng, lời nói không chút giải dối, còn biết báo đáp.
Không tệ.
"Có tự tin thí luyện không? "" Ma chủ Huyết Bào thân thiết hỏi.
Khác với người nữ nhân mặc áo bào đen, lúc này ông ta thật sự thân thiết.
"Tôi không có tự tin. "" Tô Tuyết Nhi nói.
Ma chủ Huyết Bào bật cười: "Ngươi là người còn sống đến được đảo Sương, sự may mắn luôn ở cùng ngươi, không cần lo lắng. ""
Tô Tuyết Nhi có chút do dự, nói ra những lời trong lòng: "Tôi dựa vào một công cụ mới có thể còn sống đến được đảo Sương này. ""
Cô tiếp tục nói: "Thật ra bản thân tôi cũng không có tài năng gì thích hợp để có thể khiến bản thân còn sống đến được đảo Sương.
"Cho nên, đối với việc thi luyện, tôi không có chút tự tin nào. ""
Ma chủ Huyết Bào nghe xong, có chút bất ngờ.
Ông ta có thể cảm nhận được, đối phương đang thổ lộ tiếng lòng.
Một nữ đệ tử, lại còn mồ côi, đang thổ lộ tâm tư của mình với ông ta.
Đã bao nhiêu năm qua, ai dám thân thiết với ông ta như thế?
Ma chủ Huyết Bào im lặng một lúc cuối cùng nói: "Tô Tuyết Nhi, ta nói cho ngươi một sự thật. ""
"Mời ngài nói. ""
"Nếu vận mệnh không ưu ái ngươi, ngươi chỉ dùng công cụ cũng không có cách nào đến được đảo Sương. ""
"Ngươi cho rằng trên không trung không có yêu ma ư? ""
"Trăm năm qua, ngươi chính là người duy nhất có thể xuyên qua khe hở, vừa khéo đúng lúc là bọn quái vật không chú ý đến, bay vào đảo Sương. ""
Tô Tuyết Nhi ngẩn người.
Là như thế ư?
Bản thân mình từ bỏ vận mệnh trước kia, lợi dụng tấm thẻ bài để đến được thế giới này.
Kết quả thì sao?
Bản thân lại bị đưa đến biển xác chết.
Suýt chút nữa đã bị quát vật trong biển ăn thịt.
Sau khi tiến vào đảo Sương còn bị đám đệ tử tập sự ghen tỵ, cô lập, bị mọi người xa lánh khắp nơi.
Tính mạng còn bị đạo sư Isha uy hiếp.
Đây là sự ưu ái vận mệnh dành cho cô ư?
Nhìn qua thì lại hoàn toàn không giống.
Nhưng Ma chủ Huyết Bào là nhân vật như thế nào cơ chứ, chắc chắn ông ta sẽ không nói dối.
Tô Tuyết Nhi hơi do dự.
Ma chủ Huyết Bào nhìn vẻ mặt của cô, trong lòng hiểu được.
Ma chủ Huyết Bào tiếp tục nói: "Bất kể là ai, khi đến thế giới đảo Sương thì vận mệnh của người đó đã thay đổi. ""
"Sống hoặc chết, đều đến từ khao khát trong lòng ngươi, đấu tranh với lời kêu gọi của vận mệnh. ""
"Mặc kệ ngươi dùng đến công cụ gì thì nó hoàn toàn đều là do vận mệnh tặng cho ngươi, nếu không nhất định vận mệnh sẽ hủy hoại nó. ""
Tô Tuyết Nhi nghiêm túc lắng nghe, không ngừng gật đầu.
Ma chủ Huyết Bào giống như cảm thấy mình nói hơi nhiều, vung tay lên nói: "Ngươi đi xuống đi, chuẩn bị thí luyện cho tốt. ""
"Vâng, cảm ơn Trưởng Giới Luật, cảm ơn các đạo sư. ""
Tô Tuyết Nhi hành lễ, từ từ lui ra ngoài.
Cô thả lỏng bước chân, thong thả rời khỏi sở Giới Luật.
Sau khi cô rời đi.
Đám pho tượng khổng lồ bỗng không còn thấy đâu.
Toàn bộ sở Giới Luật chỉ còn lại Ma chủ Huyết Bào ngồi trên ngôi báu.
Ma chủ Huyết Bào ngồi yên một lúc rồi lẩm bẩm: "Chưa phải chết lần nào, trên người còn tản ra hơi thở vận mệnh mới, thực sự là một người may mắn. ""
Tô Tuyết Nhi đi về nơi nghỉ ngơi của mình.
Đệ tử tập sự thí luyện, ba người đứng đầu có phần thưởng đặc biệt.
Bọn họ có thể tự do chỉ định đạo sư, mà không bị các đạo sư chọn lựa.
Ba vị trí đứng đầu khiến vô số người tranh nhau đoạt lấy.
Các loại thủ đoạn kéo đến ùn ùn.
Mà bản thân cô là người duy nhất sống sót khi đến đảo Sương, vô cùng có khả năng sẽ đạt được một vị trí đầu bảng.
Tất cả mọi người đều đỏ mắt với điều ấy.
Bọn họ nghĩ đủ biện pháp để đối phó với cô.
Mắt lạnh, xa lánh, thậm chí là bắt nạt bằng vũ lực.
Cuối cùng, khi cô đang trên đường đến thư viện, bọn họ còn nghĩ ra được biện pháp, thành công khiến một đệ tử chính thức đến dây dưa với cô.
Nếu không phải thời gian lên lớp của nam đệ tử kia sắp tới, bản thân cô cũng không biết sẽ gặp phải chuyện gì.
May mà cô cũng không ngồi đó chờ chết.
Bây giờ mấy kẻ cầm đầu bày mưu đã chết rồi.
Bọn họ bị kế sách gậy ông đập lưng ông của mình loại bỏ.
Có lẽ hôm nay hoặc sáng mai, nhền nhện vực sâu sẽ ăn luôn các ngươi.
Thì ra cảm giác báo thù lại khiến người ta sung sướng như thế này.
Tô Tuyết Nhi dần dần nở một nụ cười tươi.
Dọc theo đường đi, có không ít đệ tử tập sự đã biết chuyện xảy ra ở sở Giới Luật.
Mọi người xì xào bàn tán, vụng trộm nhìn Tô Tuyết Nhi từ xa.
Ánh mắt bọn họ nhìn Tô Tuyết Nhi, ngoại trừ ghét bỏ còn có thêm một phần sợ hãi.
Tô Tuyết Nhi đi tới chỗ nào, người ở đấy đều nhanh chóng tránh ra nhường đường cho cô.
"Cảm ơn. ""
Tô Tuyết Nhi vẫn duy trì nụ cười tươi, chào hỏi người nhường đường cho mình.
Những người đó thấy thái độ của cô như thế, trong lòng lại có cùng một suy nghĩ.
Ít nhất thì ý đối địch của những người này, đều bị bọn họ giấu đi, không dám thể hiện trắng trợn trước mặt Tô Tuyết Nhi.
Tô Tuyết Nhi trở lại nơi nghỉ ngơi của mình.
Đóng cửa lại.
Tô Tuyết Nhi ngồi quỳ trên giường, khẽ dựa đầu vào vách tường.
Từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt, rơi trên giường.
"Xin lỗi... Thanh Sơn, em đã làm mất quyển sách mà anh tặng... ""
Cô khóc một lúc rồi lau sạch nước mắt.