[Tôi có việc báo cáo.] Nữ Thần Công Chính bỗng nói: [Vì động thái bất thường của quân Phục Hy nên Võ Thánh Trương Tông Nguyên đã rời khỏi dinh Tổng thống và đang tiến về phía tiền tuyến.]
Cố Thanh Sơn nghiêm giọng hỏi: “Tổng thống đâu?”
[Tổng thống đang bận xử lý công vụ, không có thời gian để trả lời liên lạc của chúng ta.]
“Không trả lời liên lạc… Ngài ấy đang bận chuyện gì?”
[Bố trí quân đội trước trận chiến, ngoài ra, nửa tiếng nữa ngài Tổng thống sẽ lên TV phát biểu động viên toàn Liên Bang trước trận chiến.]
Chẳng ai có thể tin được, hai cường quốc mạnh nhất trên thế giới sắp triển khai cuộc chiến tranh toàn diện.
Sẽ có vô số người phải ngã xuống trong cuộc chiến này.
“Võ Thánh ra tiền tuyến… Không được, tình hình phía Tổng thống không ổn, tôi phải đi gặp Tổng thống ngay bây giờ.] Cố Thanh Sơn nói.
Cố Thanh Sơn khẽ khởi động cơ thể, bay lên trời cao.
Phi thoa (1) đón hắn giữa không trung hắn rồi bay về phía thủ đô xa xôi.
(1) Phi thoa: Máy bay hình thoi.
Đây là một vùng núi thuộc ngoại ô thủ đô nên chỉ cần một lát đã đến được phủ Tổng thống.
Lúc Cố Thanh Sơn tu bổ kiếm Triều Âm, Liêu Hành luôn ở trong phòng chờ hắn.
Ông ta hút thuốc, đợi Cố Thanh Sơn hết bận sẽ kể lại tình hình cho hắn nghe.
Ai ngờ Cố Thanh Sơn lại đi mất.
Liêu Hành vội dập tắt điếu thuốc, mở quang não, kết nối với Cố Thanh Sơn.
“Gì mà vội thế, nãy còn chưa nói xong mà.”
“Khi nào về tôi sẽ nói chuyện với ông sau, tình hình lúc này đang rất nguy cấp, tôi phải đi gặp Tổng thống ngay bây giờ.” Cố Thanh Sơn đáp.
Liên lạc bị cắt đứt.
“Chết tiệt!”
Liêu Hành đập mạnh vào quang não, gào to.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Diệp Phi Ly cau mày hỏi.
“Tôi còn chưa hiểu rõ được đầu đuôi sự việc, điều này đối với nhà khoa học mà nói chính là một loại hành hạ đấy!”
Liêu Hành thở gấp, chán nản đáp lời.
“Ông biết rõ rồi thì sao?” Diệp Phi Ly hỏi.
Liêu Hành nhìn chằm chằm hắn ta, không thốt nên lời.
Diệp Phi Ly nói: “Ông cũng đã có công pháp tu hành rồi vậy thì chẳng bằng nhanh chóng nâng cao thực lực, như vậy thì dù có thù hận gì cũng có thể tự tay đi báo, đâu phải nhờ cậy người khác nữa.”
"Hừ!" Liêu Hành đá cửa đi ra ngoài.
Diệp Phi Ly đứng ở đó, không nói câu nào.
Hồn phách của cô gái kia bay đến bên cạnh hắn ta, nói gì đó với hắn.
Diệp Phi Ly nhìn cô gái nọ, dịu dàng cười nói: “Anh chỉ muốn tốt cho ông ta thôi, ông ta cần phải có chút kích thích, không thì… sẽ bị bỏ lại phía sau xa lắm, không ai giúp được cho ông ta cả.”
Hắn ta đã tu luyện thông thạo phương pháp của Cố Thanh Sơn nên giờ đây có thể nhìn thấy cô.
Cô gái thì thầm vào tai hắn ta điều gì đó.
“Được, cũng chỉ có em mới thiện lương như thế, để anh đi khuyên ông ta.”
...
Liêu Hành lấy quang não của bản thân ra.
“Nữ Thần Công Chính”
[Tôi đây, ngài Liêu.]
“Cô nói hết mọi chuyện cho tôi nghe đi.”
Liêu Hành dùng giọng điệu nghiêm túc hiếm có trước giờ để dò hỏi.
[Tôi phải hỏi ngài Cố Thanh Sơn trước đã.] Nữ Thần Công Chính nói.
Một lúc sau.
Nữ Thần Công Chính kể lại hết mọi chuyện cho ông ta.
“Xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao trước đó cô không nói?” Liêu Hành tức giận nói.
[Ngài Liêu, một khi loài người đã muốn loại bỏ các thiết bị giám sát và điều khiển, tôi cũng không thể làm gì.]
“Vậy thì ít nhất cô cũng nên nói chuyện Thang Quân với Cố Thanh Sơn đi chứ?” Liêu Hành to tiếng.
[Chuyện Thang Quân tôi cũng không thể nhúng tay vào.]
"Vì sao?"
[Những chức nghiệp giả kia hành động rất nhanh, tôi không thể ngăn cản bọn họ được. Tôi chỉ là máy móc, tôi không thể khống chế hành vi phạm tội và giết người của nhân loại được.] Nữ Thần Công Chính nói.
“Đó là những mạng người đang sống sờ sờ đó, sao cô lại vô dụng thế hả!” Liêu Hành quát.
Nháy mắt, quang não tắt.
Nữ Thần Công Chính ngắt kết nối.
Phi thuyền Thần Điện, cứ điểm Tinh không.
Trên màn sáng lớn, tất cả số liệu biết mất.
Một vẻ mặt khóc lóc hiện ra.
Ở nơi sâu thẳm trong Thần Điện, những món trang bị đã từng là của những quán quân trong trò chơi Người Bất Tử đều đã bị hư hại hết cả.
Không ai biết vì sao Nữ Thần Công Chính lại làm được.
Vẻ mặt khóc lóc nhanh chóng biến mất.
Ngay sau đó, màn hình hiện lên mấy dòng chữ.
[Cấp bậc Hạng mục: Tuyệt mật.]
[Người biết về hạng mục: hai người.]
[Tên gọi hạng mục: Nghiên cứu về quy tắc và sức mạnh áp đảo tối cao của thế giới.]
[Đang kiểm tra quá trình nghiên cứu của dự án.]
[Kết luận: Tiến trình nghiên cứu đã đạt được 31%.]
[Thời gian nghiên cứu ước tính: 564 giờ đồng hồ, sẽ hoàn thành dự án]
[Xét thấy thời gian cấp bách, từ giờ trở đi, gia tăng đầu tư nghiên cứu dự án.]
...
Liêu Hành ngơ ngác đứng im ở đấy, cố nén tiếng thở dốc.
“Gan ông cũng lớn nhỉ, dám tức giận với Nữ Thần Công Chính cơ đấy?” Diệp Phi Ly xuất hiện ở phòng khách, lên tiếng nói.
Liêu Hành nhắm mắt lại, chán nản thở dài: " Là do tôi thất lễ, không liên quan tới cô ấy, cô ấy chỉ là máy móc... "
“Giao cho Cố Thanh Sơn đi.” Diệp Phi Ly an ủi ông ta: “Tên đó trước kia đã mạnh, giờ càng mạnh đến mức không còn gì để nói, anh ta ra tay thì sẽ chẳng còn vấn đề gì hết.]
“Tất nhiên cậu ta thì không có vấn đề gì rồi nhưng tôi là nhà khoa học tài giỏi nhất mà lại chẳng làm được gì cả.” Liêu Hành nói.
Ông ta như nhớ lại điều gì, vẻ mặt khó giấu được nét bi thương.
“Ông ổn chứ?” Diệp Phi Ly quan tâm hỏi.
Ông ta nghĩ nghĩ rồi mang ra một chai rượu, rót hai ly.
Hai người liền ngồi xuống cùng uống rượi.
Cạn ly.
Cả hai uống một hơi cạn sạch.
Diệp Phi Ly để Liêu Hành rót đầy ly cho mình rồi lại cụng ly cùng ông ta.
Cuối cùng sắc mặt Liêu Hành cũng dễ chịu được đôi chút.
Ông ta nói: “Cảm ơn rượu của cậu.”
“Đừng khách khí, ông là đàn ông, hãy dành thời gian suy nghĩ điều mình muốn, đừng tức giận làm gì.” Diệp Phi Ly đứng lên nói.
“Cậu đi đâu thế?” Liêu Hành hỏi.
“Tu hành với vợ.”
Diệp Phi Ly nói tiếp: “Từ sau khi tôi bắt đầu tu hành, tôi dần phát hiện ra một số bí ẩn của sự tiến hóa, cũng khám phá ra được một số đòn tấn công mới, sợ rằng bây giờ trên thế giới này chẳng có mấy người có thể đánh thắng nổi tôi đâu.”
Rồi hắn ta xoay người rời đi.
Liêu Hành chợt giật mình.
Đột nhiên ông ta đặt ly xuống, đi về phòng mình.
Liêu Hành khoanh chân ngồi xuống, mở quyển công pháp ra, tập trung đọc.
“Mấy cái này rất dễ… Dù cơ thể tôi hư nhược nhưng ta nhất định sẽ vượt qua được các cậu.”
Ông ta thì thầm.
Mưa vẫn rơi không ngớt.
Nước mưa lạnh lẽo bị gió thổi loạn lên.
Phủ Tổng thống.
Trên sân cỏ.
Tổng thống đứng trên sân cỏ, chắp hai tay, lẳng lặng chờ đợi.
Một gã phụ tá vóc dáng cao lớn che ô cho ông.
Một vài tên điệp vụ bí mật rải rác xung quanh.
Sấm chớp vang ầm ầm, một vệt sáng bay tới.
Cố Thanh Sơn điều khiển phi thoa, từ từ đáp xuống.
Cửa phi thoa mở ra
Cố Thanh Sơn bước đến.
Tổng thống đứng tại chỗ, vươn tay ra.
Cả hai bắt tay nhau.
“Mưa lớn, ngài không cần phải ra ngoài chờ tôi.” Cố Thanh Sơn nói.
Quả thực không ngờ được, Tổng thống lại người nhân bản để làm thế thân, nhờ đó mà tránh thoát vô số lần ám sát của Cửu phủ.
Quả là một nhân vật hùng mạnh, dù ông đã già.