Với kinh nghiệm chinh chiến vô hạn của mình, tất nhiên nàng ta nhận ra được đối phương đang trong trạng thái vô cùng kích động, lúc này mà đánh một trận thì đối phương chắc chắn sẽ liều mạng xông lên không đếm xỉa gì.
Hơn nữa, còn có một chuyện khác quan trọng hơn.
Tên thiếu niên Cố Thanh sơn kia, quả thật rất xứng đáng chuyển hóa thành Thiên Ma. Với lại, bản thân nàng ta còn phải nhờ thiếu niên đó đưa mình đến thế giới kia. Tính ra, nếu đấu với vị cô nương tuy không mạnh nhưng lại hết sức khủng bố trước mắt đây, bản thân nàng ta cũng không có ích lợi gì.
Nghĩ đến đây, thiếu nữ áo đen liền nói: “Trời đất làm chứng, ta tuyệt đối sẽ không làm hại đến tính mạng của Cố Thanh Sơn.”
Tuy chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản nhưng vì có nhắc đến bốn chữ “trời đất làm chứng”, nên đã thành lời thề với Thiên Địa.
Thiên Ma xưa nay luôn sống tự do tùy theo ý nghĩ và ước muốn của mình, cho nên họ còn sợ hãi hậu quả khi làm trái với lời thề hơn cả tu sĩ.
Thiếu nữ áo đen nói xong, nhìn đối phương. Chỉ thấy trong đôi mắt sáng trong như nước hồ thu của Bách Hoa tiên tử, sát khí đang dẩn biến mất.
Bách Hoa tiên tử cuốn dây leo ra sau lưng rồi cúi người thi lễ, nói: “Nếu đã như vậy, mặc kệ hai người đã ước hẹn với nhau những gì, chỉ cần ngươi không làm hại hắn, thì ta phải cảm ơn ngươi vì sự giúp đỡ lần này.”
Thiếu nữ áo đen khá bất ngờ, nàng ta bật cười, cảm khái nói: “Lâu nay ta chưa từng thấy tu sĩ nào ân oán rạch ròi như ngươi.” Nàng ta cũng hơi nghiêng người đáp lễ, nói: “Từ biệt tại đây.”
Ánh sáng mờ ảo toát ra từ sau lưng thiếu nữ áo đen như lớp sương mù mỏng, chồng chéo lên nhau, từ từ bao quanh người nàng ta. Nàng ta xoay người, nói với các Thiên Ma nữ: “Quay về Thiên Ma giới cho ta, hồn phách của tu sĩ Thái Hư cảnh còn đang chờ chúng ta đến lấy đấy. Chỉ cần bắt được hắn ta, ta sẽ chia cho các ngươi mỗi người một phần hồn phách của hắn ta.”
Các Thiên Ma nữ phấn khích hét lên, một phần hồn phách của tu sĩ Thái Hư cảnh, cho dù chỉ được một mảnh bé xíu thôi là cũng đủ giúp họ tiến bộ thêm một bậc rồi.
Họ vội vàng lướt gió bay đến vây quanh bình gốm, hòa cùng với ánh sáng mờ ảo kia.
Thiếu nữ áo đen cũng đi vào trong vầng sáng mờ ảo ấy, trước khi biến mất bỗng nhiên lại xoay người nháy mắt với Bách Hoa tiên tử.
“Còn chuyện gì nữa?” Bách Hoa tiên tử hỏi.
Thiếu nữ áo đen mím môi, lắc đầu. Sau đó, nàng ta bỗng dưng mở miệng hát lên: “Hoa lan yếu ớt, không chốn nương thân. Tưởng người có ý, ai ngờ vô duyên.”
Âm thanh vang vọng khắp đất trời.
Vô số Thiên Ma nữ tuyệt sắc cũng cùng hát lên.
“Hoa lan yếu ớt, không chốn nương thân. Tưởng người có ý, ai ngờ vô duyên.”
Trong cả không gian rộng lớn, giọng nữ du dương uyển chuyển vang vọng, tựa như đang gửi lời từ biệt đến một vị giai nhân tuyệt thế.
Thiếu nữ áo đen hát xong, cả người cũng hòa vào trong vầng sáng rồi từ từ biến mất. Vô số Thiên Ma nữ theo sát sau lưng nàng ta, rút khỏi thế giới Thần Võ này.
Ánh sáng tản đi, giọng hát lặng mất.
Bách Hoa tiên tử đứng giữa không trung, ngẩn ngơ nhìn đăm đăm vào nơi Thiên Ma vừa biến mất, suy tư một lúc rất lâu.
Gió thổi nhè nhẹ, một giọng nói thì thào bỗng nhiên truyền vào tai Bách Hoa tiên tử: “Cứ tiếp tục như thế thì không được, nếu những chuyện giống vậy lại xảy ra lần nữa, ta vẫn không có cách nào giải quyết được.”
Sợi dây gai nhọn trong tay Bách Hoa tiên tử biến mất, nàng cúi đầu nhìn bàn tay của chính mình.
Trắng nõn như ngọc, mịn màng không tì vết.
Nhưng một đôi tay như thế, lại không có cách nào nắm chặt được số mệnh của bản thân.
Nàng siết chặt tay thành nắm đấm.
“Cả cuộc đời này của Tạ Đạo Linh ta, điều không sợ hãi nhất chính là tu hành…”
Lúc Bách Hoa tiên tử nghĩ ngợi, bên tai bỗng vang lên một giọng nữ.
“Ngươi tính thế nào?” Chiến giáp Hồng Hoang Liệt Diễm hỏi.
“Để thế giới của ngươi và thế giới của ta dung hòa làm một, ngươi cảm thấy thế nào?” Bách Hoa tiên tử nói.
Chiến giáp Hồng Hoang Liệt Diễm đồng ý: “Sinh linh trong thế giới của ta đều đã chết, nhưng nếu dung hợp cùng thế giới của ngươi, thì mấy khí linh kia có thể tìm được chủ nhân mới, như vậy khí linh mới có thêm cơ hội để phát triển và thăng cấp.”
“Hơn nữa, đối với những tu sĩ như bọn ta thì đây cũng là một cơ hội để tăng thêm thực lực.” Bách Hoa tiên tử nói.
“Trong thế giới này của ta vẫn còn vô số bí thuật pháp quyết, thậm chí là những phương pháp tu hành đột phá, ngay cả pháp quyết đột phá Thái Hư cảnh dành cho ngươi cũng có đủ.” Chiến giáp Hồng Hoang Liệt Diễm nói.
“Vậy chúng ta cứ quyết định như thế đi.” Bách Hoa tiên tử nói.
“Được!” Chiến giáp Hồng Hoang Liệt Diễm đáp lại một câu vang dội.
Vì thế, chỉ trong vài câu ngắn gọn, một tu sĩ Nhân tộc và một bộ chiến giáp đã quyết định số mệnh của cả hai thế giới.
“Hòa thượng!” Bách Hoa tiên tử cất tiếng gọi.
“A di đà Phật, ta ở đây.” Một tia sáng màu vàng mờ ảo từ xa bay đến.
“Việc dung hợp hai thế giới giao cho ông đảm nhiệm.”
“Vậy còn cô thì sao?”
“Ta phải bế quan, dốc toàn lực luyện đến cảnh giới cao nhất.” Tạ Đạo Linh giải thích: “Chúng ta không thể tiếp tục mặc cho kẻ khác xâm phạm được. Hơn nữa ta vừa ngộ ra được thêm vài điều trong lúc chiến đấu, chỉ cần ta có thời gian để bế quan tu luyện, nhất định sẽ tiến bộ hơn nữa.”
Bi Ngưỡng đại sư vô cùng kinh ngạc nhìn Bách Hoa tiên tử Tạ Đạo Linh, không ngờ chưa qua bao lâu mà nàng đã có khả năng đột phá thêm nữa.
“A di đà Phật, Tạ thí tủ tư chất hơn người, lão nạp tự thấy hổ thẹn.” Bi Ngưỡng đại sư thất thần nói.
“A di đà Phật, ngươi không cần phải tự xem nhẹ bản thân mình, chẳng qua ngươi chỉ hơi già chút thôi mà.” Bình bát an ủi nói, sau đó nó bay vút lên cao, lao đến một phương hướng nào đó. Nó vừa bay vừa nói: “Bi Ngưỡng, ta biết cách để dung hợp hai thế giới, ngươi hãy đi theo ta.”
Bi Ngưỡng đại sư lập tức bay sát theo sau nó.
Bách Hoa tiên tử dõi mắt theo họ, hỏi: “Ngươi có dự tính gì không?”
Chiến giáp Hồng Hoang Liệt Diễm nói: “Từ khi ngươi khoác ta lên người, ta đã xem ngươi là chủ nhân của mình.”
Nghe được lời này, trong mắt Bách Hoa tiên tử chợt dìu dàng và ấm áp hơn nhiều.
“Vậy ngươi cùng bế quan với ta đi.”
“Được.”
- ---------
Cố Thanh Sơn vẫn đang xuôi theo dòng chảy thời không hỗn loạn.
Mỗi khi đột phá một đại cảnh giới, thần hồn của hắn đều sẽ tách rời ra khỏi thể xác, tiến vào dòng chảy thời không hỗn loạn. Nhưng lần này thì khác, lần này cả cơ thể hắn cũng tiến vào dòng chảy này.
Đĩa bát quái nhỏ dẫn đường ở phía trước, phát ra ánh sáng rực rỡ vây quanh ba người, bay đến một hướng nhất định.
Sợi xích màu xanh lục do Uyển Nhi tạo thành đã tan biến từ lâu, cả hai cô gái đều đang trong trạng thái cực kỳ yếu ớt. Xiềng xích cấm chế lại xuất hiện trở lại, phong bế linh lực của cả hai người họ.
“Vừa rồi là phép Di Hình Hoán Ảnh phải không?” Tình Nhu nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn, hỏi.
“Đúng vậy.” Cố Thanh Sơn nói.