Trong số đó, thứ quý nhất chính là túi mật của Mãng Xà yêu. Bản thân hắn đã ăn một cái, còn một cái cất lại trong túi Trữ Vật, thỉnh thoảng nó lại phát ra ánh sáng mờ mờ.
Đây mới là đồ tốt, cho tới bây giờ Cố Thanh Sơn vẫn còn nguyên cảm giác khí huyết toàn thân không ngừng lớn mạnh, gần như sắp lên võ tu rồi.
Có muốn đi lên đường võ đạo không?
Cố Thanh Sơn hơi chần chừ.
Được rồi, bây giờ không phải lúc để nghĩ những chuyện này, phải trở về quân doanh thôi.
Hôm nay hắn còn chưa kịp ăn gì, mặc dù cái khác Triệu Lục không làm được, nhưng về mặt nấu nướng lại rất giòi.
Cố Thanh Sơn chỉnh đốn hành trang, mau chóng men theo đường cũ đi về. Suốt dọc đường hắn không hề dừng lại, gặp phải yêu thú cũng chỉ lo tránh đi.
Giết yêu thú cả một đêm, lại trở về thế giớ hiện thực hoàn thành nghiên cứu phát minh một chiến giáp cơ động, gặp Anna, chiến đấu với Đại tông sư, gặp Tổng thống và Võ thánh, lên ti vi... Bây giờ hắn cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Lần này đến dị thế giới, chi bằng cứ nghỉ ngơi một ngày.
Lúc trở lại quân doanh, Triệu Lục đang đứng ở cổng mong ngóng hắn trở về.
Vừa thấy Cố Thanh Sơn, gã vội vàng nói: “Cố huynh đệ, không hay rồi.”
“Sao vậy?”
“Tối hôm qua có rất nhiều yêu ma xuất hiện liên tục không ngừng.”
“Hả? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cố Thanh Sơn căng thẳng dò hỏi.
Triệu Lục không hiểu quân sự, ấp a ấp úng nửa ngày cũng không nói ra được cái gì. Cố Thanh Sơn đành phải kiên nhẫn hỏi gã ba bốn câu, gã mới dựa theo trí nhớ đáp lại một câu.
Đúng một khắc sau, Cố Thanh Sơn mới hiểu rõ ràng mọi chuyện.
Tối hôm qua, phía yêu ma không hề huy động đại quân, mà chỉ điều đi từng tốp từng tốp nhỏ. Đám lính yêu ma ấy được trang bị rất kỹ lưỡng, thực lực cao siêu, như Triệu Lục nói thì chính là “Vừa nhìn đã chết khiếp, còn hung tợn hơn cả quái vật chúng ta thấy lần trước.” Tất cả bọn chúng đều lấy tốc độ cực nhanh, lén lút chạy ngang qua cổng quân doanh.
Vì muốn bảo đảm tính ẩn nấp và tính cơ động nên số lượng yêu ma trong mỗi tốp không nhiều, hành động cũng rất lặng lẽ. Nếu không phải ban đêm Triệu Lục đi nhà xí thì căn bản là không phát hiện được.
Nghe Triệu Lục kể lại xong, Cố Thanh Sơn nhớ lại Vô Diện Cự Nhân và Ẩm Huyết Ma xuất hiện hôm qua, trong lòng càng thêm nghi ngờ.
Ma tộc tới tấp điều động những chiến sĩ tinh anh như vậy là muốn làm gì?
“Năm nay là Thái Bình năm cuối, đúng không?” Hắn trầm ngâm nói.
“Đúng vậy, là Thái Bình năm cuối.” Triệu Lục gật đầu nói.
Cố Thanh Sơn càng thấy kỳ lạ hơn.
Quãng thời gian này chính là lúc trận chiến đầu tiên nổ ra, Yêu ma và Nhân tộc còn thăm dò thực lực lẫn nhau, đôi bên chưa ai phái ra đội quân thực lực mạnh mẽ huyết chiến đến cùng. Sau khi những trận chiến này kết thúc mới xuất hiện yêu ma mạnh mẽ, thế mà bây giờ lại đột nhiên xông ra hết cả rồi.
Cố Thanh Sơn trầm ngâm, bắt đầu nhớ lại. Bất chợt, hắn nhận ra một dấu hiệu chẳng lành.
Kiếp trước, hắn là tướng chỉ huy của Công hội quốc gia nước Hoa Hạ, là tổng chỉ huy Bộ tư lệnh chiến lược Liên quân thế giới, nên đặc biệt mẫn cảm với những điều động trong quân đội.
Mỗi khi trong trò chơi có chiến dịch gì, hắn đều chú ý nghiên cứu.
Lúc trước là do vừa trọng sinh, tu vi quá thấp, trên người bị thương, cho nên Cố Thanh Sơn chỉ dồn mọi sự chú ý vào việc thăng cấp.
Bây giờ tình hình lại thay đổi phức tạp, hắn mới bắt đầu suy xét vấn đề bằng cái nhìn của một tướng chỉ huy chiến lược.
Cố Thanh Sơn vứt bỏ tạp niệm, bắt đầu chăm chú phân tích.
Bọn chúng không xuất ra đội quân đông đúc hùng mạnh, tức là chuyện này không xảy ra trên chiến trường. Vậy là có thể loại trừ khả năng chiến tranh trực diện.
Chẳng lẽ là tập kích?
Cố Thanh Sơn nhắm mắt, mường tượng lại bản đồ địa thế ở nơi đây. Hiện giờ hắn đang ở quân doanh tiền tuyến, thuộc khu vực bị chiếm đóng. Ở gần đây có cái gì đáng giá để yêu ma điều động bộ đội tinh anh mạnh mẽ, toàn lực đột kích trận địa Nhân tộc chứ? Nhưng trận địa Nhân tộc gần đây nhất cũng ở ngoài Biên thành, cách nơi này khoảng gần nghìn dặm cơ mà. Quanh đây lại không có mục tiêu Nhận tộc nào đáng để bọn chúng tập kích.
Xem ra khả năng tập kích này cũng có thể loại trừ.
Hai tình huống này đều bị bác bỏ, Cố Thanh Sơn lại càng lo lắng hơn.
Có khi nào là đòn phủ đầu kiểu như ám sát tướng lĩnh hay không?
Cố Thanh Sơn yên lặng suy nghĩ.
Trong lịch sử một năm này, đã có rất nhiều đại tu sĩ đứng đầu Nhân tộc tử trận.
Giai đoạn đầu khi chiến tranh bỗng nhiên bùng nổ, có tu sĩ nhân tộc quan trọng nào bị yêu ma lén giết chết không?
Từng cái tên lướt qua trong đầu Cố Thanh Sơn.
Hắn vừa hồi tưởng lại, vừa cấp tốc chọn lọc.
Bỗng nhiên, hắn sực nhớ ra hai người.
Hai người kinh thế tuyệt luân, hai người nổi bật trong lịch sử.
Có rất nhiều nhà sử học nói, trong hai người này, chỉ cần có một người không chết trước khi chiến tranh nổ ra thì hướng đi của lịch sử sẽ thay đổi.
Cố Thanh Sơn đột nhiên hỏi: “Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?”
Triệu Lục gãi đầu nói: “Mùng bảy tháng sáu.”
Trong lòng Cố Thanh Sơn giật thót, vậy là đúng rồi!
Thái Thượng trưởng lão của Thánh Đạo môn, Đại tông sư trận pháp Công Tôn Trí, mùng tám tháng sáu qua đời.
Thiên Cực thánh nữ của Thiên Cực tông là Ninh Nguyệt Thiền, mùng chín tháng sáu cũng mất.
Công Tôn Trí bị ba trăm vạn yêu ma vây khốn, chết ngay trong trận pháp của mình.
Ninh Nguyệt Thiền bị năm Đại ma tướng vây công, vất vả chiến đấu một ngày một đêm mà chết.
Rất nhiều người chơi đã đọc được đoạn ghi chép lịch sử này, gần như đều trợn mắt hốc mồm, không thể nào hiểu được.
Bởi điểm mạnh nhất của trận pháp chính là ẩn nấp, mà yếu nhất thì cũng có thể vây địch thoát thân. Trong các thế gia và các môn phái, Công Tôn Trí là người am hiểu trận pháp nhất, gần như có thể lên tới Thiên Đạo đại tông sư. Với năng lực bày trận cao siêu của ông mà lại tự nhốt mình giữa mấy trăm vạn yêu ma, chuyện này thế nào cũng không hiểu được.
Còn Thiên Cực thánh nữ Ninh Nguyệt Thiền lại chết vô cùng bi tráng.
Thiên Cực tông là một trong những đại tông môn mạnh nhất giới tu hành, mà Ninh Nguyệt Thiền lại trở thành Thiên Cực thánh nữ từ lúc còn trẻ, thiên tư và tu vi ở giới tu hành đều là xuất chúng nhất. Cô gái kinh tài tuyệt diễm như thế lại bị năm đại ma tướng vây công, chiến đấu một ngày một đêm, kiệt sức mà chết.
Nếu cô chịu tung ra một ít thông tin gì đó, thì trong một ngày một đêm thời gian ấy nhất định sẽ có cao thủ Nhân tộc tới cứu viện. Có điều tận đến khi cô chết đi, những lãng đạo cấp cao của Nhân tộc cũng không biết cô đã chiến đấu với ma quân suốt một ngày một đêm.
Từng có một đại tu hành khẳng định, nếu Công Tôn Trí không chết, thắng bại trong trận chiến đầu tiên còn chưa phân định; nếu Ninh Nguyệt Thiền không chết, mấy chục năm sau cô ắt có năng lực đấu một trận thắng bại với Cửu U Ma Quân, thay đổi vận mệnh của Nhân tộc.
Nhưng đây cũng chỉ là giá như. Lịch sử đã xảy ra, người đời sau nói mấy lời này cũng không còn bất kỳ nghĩa lý gì nữa.
Cố Thanh Sơn đi tới đi lui mấy bước, âm thầm suy nghĩ.
Hôm nay là mùng bảy tháng sáu, ngày mai và ngày mốt hai nhân vật trong truyền thuyết này sẽ chết. Yêu ma điều động một đội ngũ tinh anh như vậy ắt hẳn là vì chuyện này.
Hai nhân vật trong truyền thuyết này chết ở… Cố Thanh sơn yên lặng ngẫm nghĩ, chẳng bao lâu đã nhớ ra nơi được ghi chép trong lịch sử.
Quả nhiên là cách nơi này không xa, chỉ có hơn một trăm dặm.
Vậy là đúng rồi, Cố Thanh Sơn cảm thấy trong lòng như được khai sáng.
Hai vị tu sĩ Nhân tộc cường đại thế này, một khi lộ diện thì nhất định sẽ bị Ma tộc điên cuồng bao vây tiêu diệt. Mà bọn chúng bày ra trận thế lớn đến vậy, với tu vi Luyện Khí tầng năm của hắn thì muốn đến gần cũng không được, những yêu ma canh gác bên ngoài chắc chắn sẽ lấy mạng hắn trong một chiêu.
Đối với hắn mà nói, chuyện duy nhất có thể làm là thừa cơ trốn về phạm vi thế lực của Nhân tộc.