Ba người nhìn nhau.
Lần này chắc sẽ không xảy ra sự cố gì đâu nhỉ.
Trương Anh Hào thở phào, nói: “Xem ra chúng ta phải chờ ở đây một lát rồi.”
Diệp Phi Ly cũng cầm một thanh socola, vừa ăn vừa nói: “Theo như đống thức ăn trên mấy quầy hàng, xem ra lượng thức ăn của thế giới này rất đầy đủ.”
“Đúng vậy, còn có socola để ăn.” Trương Anh Hào đốt một điếu thuốc, nói.
“Hẳn là sức mạnh Trật Tự. Nếu không, bên trong tận thế, thức ăn và tài nguyên đều rất thiếu thốn.” Cố Thanh Sơn nói.
Ba người đang nói thì bỗng nhìn thấy mấy người đàn ông mặc đồng phục chiến đấu vọt vào siêu thị, hoảng hốt tìm kiếm nơi ẩn núp.
Bọn họ không ngờ trong siêu thị còn có người, vội kinh ngạc giơ súng trong tay lên.
“Các người cút ra ngoài, nhanh!” Một tên lính quát.
Ba người Cố Thanh Sơn, ai hút thuốc thì vẫn hút thuốc, ai ăn socola thì vẫn cứ ăn socola.
Con mèo đen chôn mình trong đống cá khô, ăn rất vui vẻ.
Không ai thèm để ý đến tên lính.
Đùng đùng đùng!
Tên binh sĩ không chút do dự bắn ra một băng đạn.
Ánh sáng màu đỏ hóa thành một bức tường ngăn trước mặt ba người.
Đạn bắn vào bức tường ánh sáng, sau đó bắn ngược trở lại.
Diệp Phi Ly khẽ liếc mắt qua nhìn rồi lại thu về.
Đám người này quá yếu.
“Là chức nghiệp giả, chạy mau!”
Đám binh lính kêu to, vội chạy ra khỏi siêu thị.
Cố Thanh Sơn nói: “Định lực của Phi Ly bây giờ khá hơn nhiều rồi. Rõ ràng giết bọn họ xong, cậu có thể hấp thu sức mạnh của bọn họ, nhưng cậu vẫn không ra tay.”
Diệp Phi Ly nhếch miệng cười: “Tôi không giết người.”
Cố Thanh Sơn giật mình, cảm thấy lời này hơi quen tai.
Đùng đùng đùng!
Sàn nhà chấn động kịch liệt, giống như có thứ gì đó bị đám người kia thu hút, nhanh chóng đuổi theo.
Thảo nào những người này ép buộc ba người Cố Thanh Sơn ra ngoài.
Ngay sau đó, tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên.
Xung quanh siêu thị yên tĩnh lại.
Đùng đùng đùng đùng!
Chấn động dần dần giảm đi.
Một lát sau.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ sĩ quan bay đến.
“Các cậu là người của quân đội nào?” Người đàn ông hỏi.
Ba người Cố Thanh Sơn bắt đầu đánh giá người này.
Quanh người hắn ta có sóng sức mạnh đặc biệt, xem ra là siêu phàm giả.
Bên trên giao diện xuất hiện một hàng chữ nhỏ:
[Cẩn thận, đây là người gia tải Trật Tự.]
[Giao diện Hỗn Loạn của các ngươi sắp phải ẩn núp, chờ đến khi hoàn thành nhiệm vụ thì nó sẽ kích hoạt lần nữa.]
[Giải thích: Không phải là Hỗn Loạn đang e ngại Trật Tự, mà vì chuyện này nhất định phải cẩn thận vạn phần.]
[Giải thích đặc biệt: Đây là trận đánh cược cuối cùng trong ba trận. Sau khi các ngươi chiến thắng, có thể mang theo Thần Hỗn Loạn trở về thế giới Cự Môn. Cô ấy sẽ gia nhập đội ngũ của các ngươi, trợ giúp các ngươi chiến đấu với đối thủ.]
Mấy hàng chữ hiện lên xong, giao diện lập tức thu vào, biến mất ngay trước mặt ba người.
“Tôi thấy... hình như Hỗn Loạn hơi quá cẩn thận rồi.” Diệp Phi Ly truyền âm nói.
“Điều này chứng tỏ vị thần chưa thức tỉnh đó rất quan trọng đối với nó.” Cố Thanh Sơn suy đoán.
“Xin chào, chúng tôi là người dân bình thường thôi.” Trương Anh Hào nói với người đàn ông mặc quân trang kia.
Người đàn ông nheo mắt, lấy ra một thiết bị điện tử quét qua ba người.
Hắn ta nhìn hàng chữ xuất hiện trên bên thiết bị, giật mình nói: “Thì ra là chức nghiệp giả vừa mới thức tỉnh của thành phố. Rất tốt, bây giờ tôi xin tuyên bố, các cậu đã được chiêu mộ, lập tức theo tôi đi ngăn cản Tai ương Ngũ Hành.”
“Được!” Cố Thanh Sơn nói.
Người đàn ông kia cảm thấy khá bất ngờ.
Không ngờ đối phương lại dễ thuyết phục như vậy.
Nhưng nơi này là thành phố của bọn họ, là nhà của bọn họ, phản ứng như vậy cũng là chuyện bình thường.
“Nhân lúc này chúng ta đi xem rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì?” Cố Thanh Sơn truyền âm cho hai người.
Hai người ngầm hiểu.
Trương Anh Hào cầm một con cá khô, sau đó ôm con mèo đen lên.
Ba người theo người kia bước ra ngoài.
Chỉ thấy trên bầu trời, máy bay chiến đấu đang truy đuổi một điểm sáng, thỉnh thoảng lại phát động công kích, đánh rất kịch liệt.
Quân đội Nhân loại trên mặt đất thì bị đánh tan tác.
Các binh sĩ hoảng hốt chạy trốn.
Các loại vũ khí hạng nặng và xe tăng bị hủy bày ngổn ngang trên trận địa.
Người đàn ông không quan tâm những thứ này, mang theo ba người bước đến chỗ chiến đấu kịch liệt nhất.
“Khoa học kỹ thuật lạc hậu, ngay cả robot cũng không có, nhưng không phải chúng ta còn có hai tay sao.”
Trương Anh Hào truyền âm với Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn gật đầu. Hắn thấy ven đường có một thi thể đàn ông, bên cạnh thi thể là một cây trường cung và một ống tên.
Rõ ràng là thế giới khoa học kỹ thuật, nhưng vẫn còn có người sử dụng vũ khí này, chỉ sợ uy lực của nó không tệ.
Tay Cố Thanh Sơn khẽ vẫy tay, thu lấy trường cung và mũi tên.
Lần trước tại thế giới Thiên Trụ, những ý chí thế giới còn sót lại đã truyền lại cho hắn thuật bắn cung thượng đẳng.
Nhưng hắn vẫn chưa có cơ hội dùng.
“Cậu biết sử dụng cung?” Người đàn ông kia hỏi.
“Có học qua một chút.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đây là trang bị cao cấp dành cho tướng lĩnh của quân đội. Chờ sau khi chiến dịch lần này kết thúc, các cậu phải nộp lại những trang bị này.” Người đàn ông nghiêm mặt nói.
“Được.” Cố Thanh Sơn đáp.
Bốn người bỗng nhiên cùng nhau nhìn về phía trước.
Tất cả âm thanh của khu vực gần đó đều yên tĩnh lại.
... Giống như những người chạy trốn đều đã chết hết.
Bịch! Bịch! Bịch!
Tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Chỉ thấy một con sư tử cao bằng khoảng ba người từ chỗ rẽ bước đến.
Nơi nó đi qua, mặt đất bằng xi măng cốt thép đều hóa thành đất vàng.
Ba người kinh ngạc nhìn nhau.
Con sư tử này có thể thay đổi kết cấu cơ bản của thế giới, đây không phải là điều đơn giản mà Ngũ Hành có thể làm được.
“Cẩn thận, nó là sư tử Cát Vàng, quái vật hệ Thổ của Ngũ Hành, rất mạnh.” Người đàn ông nói một cách nặng nề.
Trên người hắn ta dâng lên một luồng sức mạnh ma pháp, ngưng tụ thành luồng gió màu xanh.
“Yểm trợ cho tôi!” Hắn ta hét lớn.
“Cùng nhau lên!” Cố Thanh Sơn nói với hai người kia.
Con sư tử đột nhiên há to miệng, phát ra tiếng rống đinh tai nhức óc.
“Nhân loại, các ngươi chắc chắn phải chết ở đây rồi!”
Đoàng!
Tiếng súng vang lên.
Cùng lúc đó, ánh sáng màu đỏ chợt lóe lên rồi biến mất.
Trương Anh Hào bắn ra một phát, sau đó cắm hai cây súng trở lại, còn Diệp Phi Ly thì đứng im tại chỗ, tiếp tục ăn socola.
Chỉ nghe “rầm” một tiếng, con sư tử nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
Người đàn ông mặc quân trang giật nảy mình, quay sang nhìn con sư tử.
Nó nằm bất động trên mặt đất.
Người đàn ông thận trọng bước đến xem xét tình huống.
Chỉ thấy hai mắt của con sư tử đã bị đạn bắn mù, toàn thân không hề bị thương, nhưng trên cổ lại có một vết cắt, chỉ còn lại một chút da dính trên cổ cho nên đầu của nó mới không bị rơi xuống.
Ở sau đẩu con sư tử còn lộ ra đầu mũi tên nhọn hoắt.
Người đàn ông mặc quân trang nhớ đến điều gì đó, quay sang nhìn Cố Thanh Sơn bằng ánh mắt khó tin.
“Cậu...”
Hắn ta biết hai người kia quả thực đã ra tay, nhưng mũi tên này là chuyện thế nào!
Cố Thanh Sơn bỏ cây cung xuống, nói: “Khi nó nói chuyện, nó há miệng quá lớn.”
Người đàn ông mặc quân trang im lặng, sau đó chỉ vào cây cung trong tay hắn: “Cây cung này là của cậu.”
Đằng trước lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
“Chúng ta đi.”
Bốn người giẫm lên con sư tử Cát Vàng, tiếp tục chạy về phía trước.
Đi qua hai con đường, bọn họ lập tức nhìn thấy cảnh tượng khác.
Một con rắn lớn dài chừng vài trăm mét đang cuộn trên tòa nhà chọc trời, quan sát trận địa của Nhân tộc.
Nó phun ra từng luồng khí lạnh, đông cứng rất nhiều người, mặc cho bọn họ dần mất đi hơi thở trong tuyệt vọng.
“Bây giờ tôi là Trúc Cơ kỳ, không bay được.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vậy để tôi.”
Trương Anh Hào lấy ra khẩu súng ngắm hạng nhẹ, nói.
Anh ta đang chuẩn bị ngắm bắn, trên vai đột nhiên vang lên tiếng mèo kêu.
“Meo!”
Mọi người cùng nhau nhìn về phía con mèo đen.
Chỉ thấy con mèo đen ăn đến bụng tròn vo, vừa xoa bụng vừa duỗi một móng khác, chỉ về một hướng nào đó.