“Những khu định cư này có thể được xem là nơi an toàn nhất, ví dụ như quán bar Bóng Đêm.” Nói đến đây, nhân viên phục vụ im lặng.
Ba người đợi một lát mới hiểu ý.
Tin tức thứ nhất xem như nói xong.
Diệp Phi Ly lấy ra một túi bảo thạch đặt lên trên bàn.
“Mời nói tiếp.”
Nhân viên phục vụ cầm túi bảo thạch, ước lượng một cái, sau đó cười nói:
“Điều kiện để tiến vào mỗi một khu định cư đều không giống nhau, nhưng chỉ cần tiến vào bên trong thì có thể sinh sống lâu dài.”
“Nếu muốn rời khỏi một khu định cư, nhất định phải thông qua cánh cửa Hỗn Loạn của khu định cư mới có thể đến địa phương kế tiếp.”
Nhân viên phục vụ lại im lặng lần nữa.
Ba người đợi một lát, sau đó mới kịp phản ứng.
Nhưng tin tình báo này đích thật rất quý...
Diệp Phi Ly ném ra một đống mấy đồng vàng cổ đại và rương lớn bảo thạch các loại, ầm một tiếng rơi xuống đất.
Vàng và bảo thạch văng ra ngoài, nằm la liệt trên mặt đất.
“Nói ra hết một lần những điều mà anh biết.” Diệp Phi Ly nói.
Nhân viên phục vụ nhìn bảo vật đầy đất, không khỏi cau mày.
“Khi anh muốn rời khỏi khu định cư của mình, hãy đưa tay đặt lên cánh cửa Hỗn Loạn, cánh cửa sẽ biết nên đưa anh đi đâu.”
Anh ta tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Nhưng cánh cửa Hỗn Loạn lại thích đánh cược với từng người. Chỉ có người nào đánh cược thắng thì mới được cánh cửa Hỗn Loạn truyền tống đi.”
“Thuận tiện nói một câu, thật ra trên thế giới này có rất nhiều khu định cư nguy hiểm. Quán bar Bóng Đêm là một nơi không tệ, lại rất an toàn. Mọi người thật sự không cần rời đi.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Thế chúng tôi cần dùng thứ gì để đặt cược?”
Nhân viên phục vụ cười nói: “Đương nhiên là mạng của các người rồi.”
Cố Thanh Sơn lại hỏi: “Anh có từng đi qua khu định cư khác không?”
Nhân viên phục vụ lắc đầu: “Không, tôi ký hợp đồng làm việc cho quán bar đến một ngàn năm để đổi lấy sự bảo vệ. Các người phải hiểu, không phải ai cũng có tiền giống như các người.”
Cố Thanh Sơn nói: “Tài phú chính là giấy thông hành của quán bar, thế các khu định cư khác thì sao?”
Nhân viên phục vụ đáp: “Các khu định cư khác không nhất định sẽ để ý đến tiền bạc. Bọn họ có những điều kiện còn khắc nghiệt hơn. Một khi không phù hợp điều kiện, chỉ có một phương pháp đi vào, chính là ký hợp đồng như tôi, phục vụ cho khu định cư trong khoảng thời gian dài đằng đẵng. Nếu các người có thể thắng được vụ đánh cược, các người cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“Hiểu rồi.”
....
Ba người bước ra khỏi mật thất.
Nhân viên phục vụ không ngăn cản họ nữa.
Cố Thanh Sơn đưa tay đè lên cánh cửa Hỗn Loạn.
Một thoáng sau, hư không trước mặt ba người xuất hiện một hàng chữ màu xám:
[Bởi vì tài phú của các ngươi quá nhiều, cho nên các ngươi đã dùng tốc độ nhanh nhất để tìm ra biện pháp thông hành.]
[Ba kẻ phàm nhân trên đường Đăng Thần, các ngươi sẽ đối mặt với ba lần đánh cược. Theo thứ tự là Bức cung, Tử đấu và Ám sát.]
[Tiền cược của các ngươi chính là tính mạng của các ngươi. Nếu thắng, các ngươi có thể thông qua. Nếu thua, các ngươi sẽ lập tức mất đi tính mạng.]
[Bây giờ, đánh cược bắt đầu.]
Hàng chữ màu xám dần dần biến mất.
Trước mặt ba người xuất hiện một con quái vật hai sừng, bốn vó và đuôi dài.
Nó bị trói chặt trên mặt đất, đang ngóc đầu phun nước miếng về phía ba người.
“Ta nói cho các ngươi biết, ta chẳng biết gì cả!” Nó quát.
Ba người im lặng.
Ánh mắt của bọn họ trở nên quái lạ.
“Con quái vật này...” Diệp Phi Ly lên tiếng.
“Hình như...” Cố Thanh Sơn do dự.
“Là một con trâu?” Trương Anh Hào nói tiếp.
Một hàng chữ màu xám mới lại xuất hiện trước mặt ba người.
[Trận đầu tiên: Bức cung.]
[Đây là một cao thủ Ngưu tộc nguyên thủy không sợ chết.]
[Các ngươi nhất định phải từ miệng của nó hỏi cho ra động cơ và mục đích nó chui vào cánh cửa thế giới.]
[Thời hạn: Một tiếng.]
Cố Thanh Sơn hớn hở nói: “Ngưu tộc nguyên thủy... cái này để tôi.”
“Không.” Trương Anh Hào nói: “Nếu dùng năng lực kia của cậu thì chúng ta chắc chắn sẽ qua được cửa này. Cho nên, chúng ta phải giữ lại cơ hội đổi mới sức mạnh siêu phàm cho cậu.”
“Ý của anh là?” Cố Thanh Sơn hỏi lại.
“Để tôi thử trước một chút. Nếu không cần sử dụng sức mạnh siêu đẳng để giải quyết vấn đề, chúng ta có thể tiết kiệm được một lần đổi mới.” Trương Anh Hào nói.
“Ừm.” Cố Thanh Sơn lui về phía sau.
Trương Anh Hào tiến lên một bước, vén tay áo lên, nói: “Thật ra bức cung cũng được xem là nghề cũ của tôi.”
Anh ta không để ý đến phản ứng của con quái vật, bắt đầu sờ tới sờ lui trên người nó.
Bầu không khí bỗng thay đổi.
Ngay từ đầu, khi ba người khiêu chiến cánh cửa Hỗn Loạn, đã có không ít người vây đến, muốn xem tình huống một chút.
Nhưng khi Trương Anh Hào bắt đầu sờ con quái vật...
Ánh mắt của mọi người dần trở nên quái dị.
Trương Anh Hào mặc kệ những người khác nghĩ như thế nào, hai tay lục lọi khắp cơ thể con quái vật.
“Này, anh Trương, anh định làm gì vậy?” Diệp Phi Ly nhịn không được, hỏi.
Trương Anh Hào vẫn chăm chú làm việc, thuận miệng đáp: “Ngưu tộc nguyên thủy và trâu hiện đại không giống nhau, tôi không quen lắm nên cần kiểm tra một chút, tìm tất cả những chỗ trên máu thịt và xương cốt của nó xem nơi nào có thể gây ra đau đớn nhất.”
Tay của anh ta nhấn nhẹ xương sườn con quái vật một cái.
Con quái vật phát ra tiếng hét như mổ heo.
“Này, lớn tiếng như vậy làm gì chứ? Tôi còn chưa chính thức bắt đầu mà.” Trương Anh Hào cau mày.
Năm phút trôi qua.
Trương Anh Hào thu tay lại.
Anh ta lấy ra một cái hộp dài trong ngực.
Mở hộp, bên trong là đủ loại kim, kéo, kẹp, dao, dao xoắn ốc, dao đầu nhọn, ống chích...
Anh ta lấy một con dao nhỏ lóe lên ánh sáng lạnh, cắt một miếng thịt trên mặt quái vật Ngưu tộc.
Trương Anh Hào nhắm mắt lại, ngửi ngửi miếng thịt mấy lần: “Ít có ai ăn thịt ở mặt trâu, nhưng thật ra hương vị cũng không tệ...”
Cố Thanh Sơn từ chỗ Diệp Phi Ly lấy ra một bộ đồ dùng nhà bếp, xắn tay áo đi tới.
“Việc này không cần đến sức mạnh siêu phàm, để tôi hỗ trợ cho.” Hắn nói.
Trương Anh Hào nhẹ gật đầu.
Anh ta cắm nhẹ con dao nhỏ vào ngực trái con quái vật, nhẹ nhàng xoay tròn.
“A a a a a a! Ta không biết, không biết gì hết!” Quái vật Ngưu tộc giận dữ hét lớn.
Trương Anh Hào hoàn toàn không để ý đến, quay sang nói với Cố Thanh Sơn: “Nhận lấy này, đây là một miếng thịt không tệ trên người nó. Nếu có thể, làm chín 30% thôi nhé.”
“Hiểu rồi.”
Cố Thanh Sơn bắt đầu nấu nướng.
Lật qua trở lại.
Thịt chín.
Trương Anh Hào dùng một cái dĩa đựng thịt, ngồi xổm trước mặt con quái vật.
Anh ta cắm mấy loại dụng cụ vào chỗ đau nhất trên người con quái vật, chờ đối phương gào một lúc lâu, anh ta mới tháo những dụng cụ đó xuống.
Ngay sau đó, anh ta lại dùng con dao nhỏ cắt miếng thịt đã được nấu chín.
“Không ngờ ngươi lại có được thịt chất lượng như vậy.”
Anh ta vừa nói vừa ăn miếng thịt ngay trước mặt con quái vật.
Con quái vật Ngưu tộc trơ mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, há to miệng không nói nên lời.
Mồ hôi lạnh đổ không ít trên người nó.
Đau đớn trên cơ thể chủ là thứ yếu.
Có một người ngồi xổm trước mặt ngươi, vừa ăn thịt của ngươi vừa nói chuyện phiếm với ngươi... Điều này vượt qua khả năng tưởng tượng của nó.
Trương Anh Hào ăn xong miếng thịt, lại cầm con dao mảnh, một lần nữa ngồi xuống.
Anh ta bắt đầu dùng con dao đánh ký hiệu trên phần đầu và phần bụng con quái vật.
“Ngươi muốn làm gì?” Quái vật Ngưu tộc nhịn không được hỏi.
“Nhân lúc ngươi còn sống, ta ăn óc của ngươi.” Trương Anh Hào hờ hững nói.
Con quái vật run lên.
Nó nhìn người này rồi lại nhìn người ở bên kia.
Kẻ đó đang chuẩn bị một cái cưa và đồ mở nút chai cùng các loại gia vị.
Quái vật Ngưu tộc bắn liên thanh: “Các vị, ta sai rồi. Ta đến thế giới Hỗn Loạn là để tìm kiếm tung tích của bóng đen diệt thế thời đại Tuyên Cổ. Ta muốn có được sức mạnh của nó. Ta xin các vị đừng ăn óc của ta, muốn ăn thì chờ ta chết rồi hãy ăn. Ta xin các vị đấy.”
Câu nói vừa dứt.
Chỉ trong chớp mắt, nó biến mất bên trong quán bar.