Trên xương cốt đầy những vết tích của gặm nhấm.
Chỉ có đầu và cổ của thi thể khổng lồ là còn một chút xác thịt chưa bị ăn đến.
Có một con quái vật mọc ra bảy tám cái chân dài, đang nhanh chóng leo lên trên khung xương, gặm nhấm thi thể từng tí một.
Mèo quýt nhảy lên một cái, lặng lẽ bay về phía cột đồng.
Nó nhẹ nhàng đáp lên trên trên bờ vai của thi thể khổng lồ, rón rén đi đến gần một con quái vật, xem xét tỉ mỉ hình dáng của đối phương.
Cố Thanh Sơn thề là hắn chưa từng nhìn thấy quái vật nào như thế này.
Hình thể của loại quái vật này phải có kích thước bằng hai người, toàn thân được cấu tạo từ xương trắng và bắp thịt màu đen, một đôi mắt đờ đẫn nhưng lại lộ ra vẻ hung ác, giống như một loại động vật biển được gọi là cá mập ở thế giới Nguyên Sơ.
Nó có một cái miệng lớn hình thoi dài với màu sắc sặc sỡ, một cái lưỡi dài đầy chất nhầy từ trong miệng thò ra. Khi nó liếm vào xác thịt của thi thể khổng lồ, xác thịt lập tức biến thành một chất lỏng mềm mềm, bị lưỡi dài hút vào.
Thực sự không thể tưởng tượng được, thi thể khổng lồ lại bị quái vật như vậy ăn hết xác thịt toàn thân, chỉ còn lại cái đầu và cổ là còn thịt.
Quái vật kia mải ăn nên không nhìn thấy mèo quýt vừa xuất hiện.
Mèo quýt lặng lẽ tới gần, định động thủ.
“Coi chừng, con vật này khi xù lông lên thì có thể phun ra tám triệu tấn nọc độc, biến toàn bộ thế giới thành chất lỏng, vĩnh viễn không thể khôi phục được.” Giọng nói của thi thể khổng lồ lại vang lên.
“Đây là cái gì?” Mèo quýt dùng thần niệm hỏi bộ xương khô màu đen.
“Kẻ gõ cửa tận thế, côn trùng đáng sợ chuyên dùng để đối phó ta. Nếu không phải ta thấy lần này ngươi vừa vặn có được pháp môn ẩn giấu toàn bộ cơ thể, thì ta cũng không dám để ngươi tới đây. Nếu ngươi xuất hiện trước mặt nó, ngươi sẽ bị nó ăn hết mà không hề có sức phản kháng!” Thi thể khổng lồ nói.
Kẻ gõ cửa… tận thế?
Thật là cái tên kỳ cục.
Mèo quýt chợt nghĩ ra gì đó, hỏi: “Nếu là đồ vật thì sao? Nó có ăn đồ vật không?”
Thi thể khổng lồ nói: “Không, nó chỉ ăn máu thịt, đối với đồ vật thì làm như không thấy.”
Mèo quýt thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì tuy nó tạm thời ẩn hình nhưng vào lúc tấn công cũng phải lấy ra binh khí.
Nếu như đối phương ăn mất trường kiếm thì nó càng phải chú ý hơn.
Mèo quýt bắt đầu gia tăng tốc độ, trước đó chỉ từ từ tới gần nhưng giờ đã đổi thành chạy nhanh tới.
Đột nhiên nó nhảy dựng lên, nhào về phía quái vật kia.
Ánh kiếm lóe lên.
Chỉ thấy mèo quýt ngậm một thanh trường kiếm cũ kỹ chém mạnh về thân thể của quái vật.
Chỉ một thoáng sau, một thanh trường kiếm khác liền bay tới theo hướng ngược lại, trong chớp mắt chém quái vật ra làm hai đoạn.
Yến Quy! Địa Quyết!
Thân hình quái vật đột nhiên bay vút lên, phát ra tiếng kêu to bén nhọn…
Trước khi chết, nó chuẩn bị phun nọc độc!
Thế nhưng nó chưa kịp hoàn thành ý định của mình, thân hình đã đổ xuống, biến mất trong hư không.
Mèo quýt thở phào nhẹ nhõm.
Bộ xương khô màu đen ở phía dưới lại vội kêu to: “Chết tiệt! Tới nữa rồi! Chạy mau!”
Mèo quýt đã nhận ra một loại hung hiểm khó có thể tưởng tượng được.
Nó lập tức thu kiếm, bay qua bả vai bên kia của thi thể khổng lồ.
Một giây sau cùng.
Mèo quýt nhảy vọt lên thật cao.
Sau đó, sự kiện đó lập tức phát sinh…
Tia chớp màu đen từ trên trời giáng xuống, đánh vào cây cột đồng, bao quanh hết toàn bộ thi thể khổng lồ ở bên trong.
Khí tức khủng bố từ tia chớp màu đen truyền đến đủ để hủy diệt tất cả.
Thi thể khổng lồ bị sức mạnh của tia chớp màu đen đánh đến nỗi toàn bộ khung xương cũng bắt đầu run rẩy.
Gió nổi lên.
Sức mạnh hủy trời diệt đất lượn lờ đi đi về về trong toàn bộ thế giới.
Trọn vẹn mấy chục giây.
Tia chớp màu đen mới hoàn toàn biến mất.
Toàn bộ thế giới hoàn toàn yên ắng.
Tất cả những bộ xương khô màu đen đều hóa thành bột mịn, không ngừng run run trên mặt đất. Chúng muốn tổ hợp lại thân thể lần nữa nhưng mãi vẫn không có cách nào làm được.
Chỉ có duy nhất một đống bột phấn ở góc từ từ ngưng tụ lại một chỗ, tạo thành một bộ xương khô màu đen.
“Rốt cuộc… cũng xong.” Bộ xương nói một cách vui mừng.
Thế nhưng mèo quýt không hề buông lỏng.
Nó dừng lại giữa không trung, im lặng lui ra ngoài thật xa.
Nó vẫn cảm giác nguy hiểm chưa kết thúc.
Quả nhiên, chưa đầy một lát sau, bên trên cột đồng cao vút kia dần dần có động tĩnh.
Những tiếng sột sột soạt soạt thi nhau vang lên.
Mèo quýt ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy vô số Kẻ Gõ Cửa Tận Thế bò lên trên cây cột đồng.
Bọn chúng mọc ra bảy tám cái chây, bám sát vào mặt ngoài của cây cột đồng, hành động nhanh chóng, trong khoảnh khắc đã đi tới trên người của thi thể khổng lồ.
“A, không, lần này coi như xong rồi.” Bộ xương khô trên mặt đất nói trong tuyệt vọng.
Mèo quýt truyền âm nói: “Chẳng lẽ ngươi không có cách nào đối phó với con vật này?”
Giọng nói của thi thể khổng lồ vang lên: “Ta đã bị đánh đến mức gần như mất tất cả sức mạnh, chút sức mạnh cuối cùng ta dùng để gọi ngươi.”
“Cố Thanh Sơn, ngươi không thể dừng lại ở đây lâu được, cũng không thể cứu được ta.”
“Vạn vật… có bắt đầu cũng sẽ có kết thúc, thời gian của ta... đã tới.”
Nó thở dài thườn thượt, nói với giọng nặng nề chết chóc: “Các ngươi cho là mình đang đối kháng với ngày tận thế, mà không biết rằng chư giới tồn tại một thời gian dài như vậy là bởi vì ngày tận thế kinh khủng thực sự kia vẫn luôn được ta cố gắng chặn bên ngoài cửa. Thế nhưng, bây giờ ta sắp chết, toàn bộ những gì ở bên trong cánh cửa thế giới đều sẽ bị hủy diệt. Bất luận là thế giới tầng trong, Vực Sâu Vĩnh Hằng, Dòng Xoáy Thời Không, chín trăm triệu tầng thế giới hay là vô số các thế giới song song... toàn bộ đều đến lúc kết thúc.”
Mèo quýt ngẩn người.
Toàn bộ bên trong cánh cửa thế giới...
Chẳng lẽ mọi thế giới mà mình biết đều là ở bên trong của cánh cửa thế giới?
Mà nơi xuất phát của tận thế là…
Bên ngoài cánh cửa thế giới?
Hắn còn chưa kịp suy nghĩ thật kĩ.
Kẻ Gõ Cửa Tận Thế đã bò theo cột đồng, leo tới gần đầu của thi thể khổng lồ.
Hai bên chỉ còn cách vài trăm mét.
Cũng ngay lúc này, mèo quýt đã cảm nhận được một lực kéo mơ hồ.
Truyền tống lần này sắp kết thúc rồi!
Mèo quýt cắn răng, phát động Súc Địa Thành Thốn, bay tới trên đầu của thi thể khổng lồ.
“Nghe này, ta còn một biện pháp cuối cùng, điều kiện tiên quyết là đầu của ngươi có thể di chuyển được!”
“Đầu… có thể di chuyển?” Thi thể khổng lồ nói trong nghi hoặc.
“Đúng, đầu của ngươi có thể di chuyển không? Không cần bất kỳ thuật pháp nào, chỉ cần lắc lư, có thể làm được không?”
“Cái này thì có thể được.”
"Tốt!"
Mèo quýt cũng không do dự nữa, ý niệm lập tức động, thả ra một cây trường thương tản ra ánh sáng màu đỏ.
Những quái vật kia không có hứng thú với đồ vật, chúng làm như không thấy!
Mèo quýt cắn trường thương, ngậm nó theo hướng ngược lại, đâm mạnh vào mũ giáp trên thi thể khổng lồ.
Một lỗ thủng nho nhỏ liền hiện ra.
Với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt, nó đang nhanh chóng khép lại.
Mèo quýt tranh thủ chút thời gian ngắn ngủi này, thay đổi phương hướng của trường thương, quay đầu trường thương lên trên.
“Không phải cây thương Đoạn Tội giả của chư giới? Cho dù chỉ là một thể ban sơ của thời kỳ nguyên thủy, nhưng quả thực nó có thể giúp ta rất nhiều… Tốt lắm!” Giọng nói hưng phấn của thi thể khổng lồ đột nhiên vang lên.
Cùng với giọng của nó, trên mũ giáp có có thêm một sức mạnh yếu ớt khống chế lại lỗ thủng đang nhanh chóng khép lại kia.
Mèo quýt cắn trường thương, cố định nó trong lỗ thủng của mũ giáp.
Chờ nó làm xong mọi việc thì cái lỗ thủng kia cũng nhanh chóng khép lại.
Dưới sự phối hợp của hai người, Chân Xích Ma Thương đã bị cố định lại!
“Mau! Mau! Ngươi còn cơ hội nào để rút bài không? Ta còn cần một lượng lớn tài nguyên!” Thi thể khổng lồ thúc giục.
“Có!” Cố Thanh Sơn nói.
“Rút hết ra đi!”
Mèo quýt nhìn giao diện thẻ bài của mình.
Thực lực của hắn tăng thêm được mấy cấp độ, tích lũy được rất nhiều cơ hội rút thẻ bài.