Chỉ thấy ác quỷ này phóng ra vô số ảo ảnh, đánh cho đối thủ của mình không thể chống đỡ được, sau đó trực tiếp xé đứt cánh tay đối phương, ngoác miệng ăn vào.
“Thì ra Diện Chú mượn dùng sức mạnh của ác quỷ nguyên thủy...” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Lại nói tiếp, mình còn chưa từng thấy ác quỷ chân chính của thế giới Ác Quỷ. Những kẻ mình gặp được đều là yêu quỷ cấp thấp, ác quỷ phổ thông và Nhân tộc đầu nhập vào ác quỷ.
Những ác quỷ nguyên thủy này thì sao?
Bạch Chước nói: “Đầu thai tới rồi...”
Cố Thanh Sơn thôi không suy nghĩ nữa, nhìn vào giữa sân.
Chỉ thấy dường như đám ác quỷ cảm ứng đuợc điều gì đó, đồng thời ngừng tay, ngẩng đầu nhìn lên hư không.
Một đám người từ trên trời giáng xuống, đáp xuống chỗ hoang vu kia.
Quanh thân bọn họ có một tầng linh quang mỏng để bảo vệ, làm cho bọn họ tạm thời cách ly với thế giới này.
“Đến, dấn thân vào Ác Quỷ giới đi, nơi này có tất cả những gì ngươi muốn.” Một ác quỷ nói.
Đám người đầu thai kia đưa mắt nhìn nhau.
Có người lấy hết can đảm hỏi: “Làm sao ngươi biết ta muốn cái gì?”
Một ác quỷ ở phía bên kia đi tới, cúi xuống nhìn mọi người, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên chúng ta biết, trong lòng tất cả những người kết duyên với Ác Quỷ đạo đều có ác ý mãnh liệt.”
“Các bằng hữu của ta, các ngươi muốn làm điều ác không?”
Ác quỷ ban nãy gầm lên: “Đến đây đi, tiến nhập vào Ác Quỷ giới, các ngươi có thể tùy ý tán sát bất cứ kẻ nào! Chà đạp phụ nữ! Hành hạ đàn ông! Đốt giết cướp bóc! Không ác không làm! Ở chỗ này không có bất kỳ kẻ nào ngăn cản ngươi, bởi vì...”
“Đây là quy tắc Ác Quỷ đạo tôn sùng!”
Đám người kia nhìn về phía sau ác quỷ, chỉ thấy vài người gầy yếu, cả trai lẫn gái bị ấn trên mặt đất tùy ý làm nhục, mà những chiến sĩ cường tráng làm những việc này lại phát ra tiếng cười to đầy sung sướng.
Trong đám người đầu thai, lập tức có mấy người đi tới.
“Đây chính là thế giới mà ta mơ ước, chỉ có làm ác mới là chuyện vui sướng nhất!”
“Ha ha ha, không bị bất cứ luật pháp và đạo đức nào hạn chế, ta thích ở đây!”
“Ta phải đầu thai ở chỗ này.”
“Ta cũng vậy, ở đây rất hợp với tính cách của ta!”
Đám người kia ở lại.
Cố Thanh Sơn nhìn Bạch Chước.
Bạch Chước nói: “Lúc Núi thần xây dựng lại Lục Đạo đã xảy ra một ít vấn đề. Bây giờ mỗi một sinh linh sau khi chết sẽ phải đối mặt với hai lựa chọn trở lên, từ đó bọn họ sẽ chọn thế giới mình muốn gửi hồn.”
Cố Thanh Sơn nói: “Thì ra là thế.”
Chỉ thấy sau khi những người đó ở lại, linh quang trên người dần dần biến mất.
Bọn họ dung nhập vào thế giới này.
Nhất thời, khí thế trên người đám ác quỷ hơi biến đổi.
“Người mới.”
Một ác quỷ vừa phun ra một từ, lập tức có ác quỷ khác bồi thêm một câu:
“Phải bắt đầu đi lên từ nô lệ!”
Đám thủ hạ của bọn chúng phát ra từng trận cười điên cuồng, trong tay cầm các loại binh khí xông tới.
Vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Bạch Chước nói: "Nhìn ra được không?"
Cố Thanh Sơn khoanh tay đáp: “Ác quỷ có thể mê hoặc những người đầu thai này lưu lại... Kỳ thực ta vẫn cho rằng bọn chúng không làm gì sai, kẻ nào khao khát làm ác thì hiển nhiên phải tiếp nhận cái ác của kẻ khác.”
“Ta cũng tán thành, nhưng đây không phải vấn đề.” Bạch Chước vỗ tay một cái.
Cảnh tượng Ác Quỷ đạo lập tức biến mất trước mặt hai người.
Ngay sau đó, một dãy núi non kéo dài trùng điệp xuất hiện trước mắt họ.
Dãy núi xanh biếc, cây xanh bóng mát, suối nước trong vắt, hoa thơm cỏ lạ, nhiều không đếm xuể.
Một con tinh tinh lớn giơ lá cờ nhỏ lên, mở miệng thét: “Mau theo ta, nào, đi cùng với ta xem phong cảnh bên này.”
Một đám người đầu thai theo sát sau lưng nó.
“Các ngươi nhìn xem, suối nước này, nó trong suốt nhường nào, còn hết sức ngọt ngào.”
“Chỗ này của chúng ta chính là thiên đường của nhân gian, là cõi trời trên nhân thế. Vô số phong cảnh tự nhiên, đủ loại trái cây phong phú cho các ngươi mặc sức ăn uống.”
“Chỉ cần gia nhập Thú Vương đạo, mọi người có thể biến thành các loại động vật. Bất luận là ngu xuẩn hay là uy phong, đều tùy theo tâm ý các ngươi!”
“Có thể biến trở về hình người không?”
“Đương nhiên, tùy ý đổi, lúc biến về hình người cũng có thể thu được sức mạnh Thú Vương tương ứng!”
Bỗng nhiên có một người nhịn không được hỏi: “Như vậy, chúng ta có cần phải làm việc gì không?”
“Việc cần phải làm?” Tinh tinh lớn quay đầu lại, chỉ vào người nọ: “Câu hỏi này rất hay! Hàng tháng các ngươi đều phải tham gia một buổi vũ hội cuồng hoan long trọng!”
"Chu choa, quá tuyệt vời!"
“Ta muốn làm một con sư tử hùng tráng, có được sức mạnh của sư tử!”
“Ta muốn làm khỉ, là loại sinh ra từ trong tảng đá ấy!”
“Các ngươi quá vô nghĩa, ta muốn làm chim bay, bay lượn về phía chân trời!”
Mọi người hưng phấn trò chuyện.
Bạch Chước vỗ vỗ tay.
Toàn bộ cảnh tượng biến mất trước mặt hai người.
Lại một thế giới xuất hiện.
Chỉ thấy trên quảng trường chất đầy binh khí và áo giáp, một gã đàn ông mặc chiến giáp lớn tiếng nói: “Đến Atula đạo đi! Hãy đến nhìn thử đi! Chỉ cần đến đây là có thể nhận những binh khí cực phẩm, tùy ý lựa chọn! Còn có công pháp tuyệt thế tương ứng nữa!”
Đám người đầu thai tò mò nhìn xung quanh.
Có người nhặt lên một thanh rìu chiến bọc trong lửa đỏ, hứng thú hỏi: “Binh khí này có phương pháp sử dụng tương ứng?”
“Đương nhiên!” Gã đàn ông ban nãy đi lên phía trước, lấy ra mấy quyển công pháp đưa tới.
Lại một người hỏi: “Ta không thích dùng binh khí, liệu có pháp môn nào dùng cho kẻ tay không tấc sắt chăng?”
"Cũng có."
Gã đàn ông kia liền tiện tay lấy ra bảy tám quyển bí kíp.
“Gia nhập Atula dạo, mỗi khi sức chiến đấu được đề thăng lên một cấp bậc thì sẽ có công pháp thiên phú tương ứng, cùng với chiến giáp miễn phí. Nếu như thực sự xuất sắc, chúng ta sẽ tặng một thú chiến siêu cường!”
“Ngoài ra...”
Gã đàn ông vỗ tay một cái.
Chỉ thấy hư không khẽ động, mấy người phụ nữ đi tới.
Mọi người phát ra tiếng kinh hô trầm thấp.
“Nhìn thấy không? Phụ nữ của bộ tộc Atula chúng ta là xinh đẹp nhất trong Lục Đạo.”
“Ha ha ha, nhưng muốn chiếm được trái tim thiếu nữ Atula, đầu tiên các ngươi phải đánh bại cô ấy!”
Bạch Chước nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn ho nhẹ một tiếng, nói: “Quảng cáo không tệ.”
Bạch Chước vỗ tay, thế giới Atula cũng đi xa trong nháy mắt.
“Mấy thế giới khác cũng như thế này, không khác biệt lắm. Nói chung, các giới lục đạo đều đang chiêu mộ thêm người.” Bạch Chước nói.
“Vì sao bọn họ đều vội vàng chiêu mộ như thế? Có mục đích gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Bạch Chước giải thích: “Dân cư của thế giới nào hưng thịnh hơn thì sẽ giành được nhiều tài nguyên của núi thần hơn, thế giới trở nên cường đại hơn.”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, nói: “Đây không phải là chuyện tốt sao, ta thấy mỗi một thế giới đều đang giành giật người một cách rất chuyên nghiệp... Vậy thì vấn đề nhỏ mà ngươi nói là cái gì?”
Bạch Chước vỗ tay.
Một thế giới mới xuất hiện ở trước mặt hai người.
Mây mù lượn lờ.
Không phải sương thì là mây, không phải mây thì là sương.
Không có gì khác cả.
"Nơi này là?"
"Thiên Cung."
“Hả? Tại sao không ai đến Thiên Cung hết?”
Cố Thanh Sơn nói, nhìn người đàn ông ngồi trong mây mù kia.
Thường Ngộ Lễ.
Đây là trinh thám Nhân tộc đi làm nhiệm vụ cùng với Bạch Chước, sau đó chết thảm dưới miệng hổ.
Thường Ngộ Lễ đứng lên, cười khổ nói: “Cố huynh, có điều huynh không biết. Xây dựng Thiên Cung này cực kỳ tiêu hao tài nguyên, chỉ là kiến tạo mây mù thôi đã hao tốn không biết bao nhiêu lực lượng của Núi thần rồi.”
Bạch Chước nói: “Trong Lục Đạo Luân Hồi, năm đạo khác đều có thể thu hút người đầu thai, nhưng Thiên Cung này thật sự quá khó coi, chỉ có mỗi mây mù, nên chẳng ai bằng lòng đến.”
Cố Thanh Sơn quan sát bốn phía, lẩm bẩm: “So với mấy thế giới trước, đúng là kém xa...”
Bạch Chước thở dài, nói: “Càng không có người đến, Thiên Cung càng không thể nào xây xong.”
Thường Ngộ Lễ lắc đầu, nói: “Mà Thiên Cung càng có vẻ khó coi, thì càng không có người tới.”
“Cuối cùng, nó trở thành vòng tuần hoàn ác tính... Vậy là Núi thần muốn ta làm cho những người này đến Thiên Cung?” Cố Thanh Sơn hỏi.