Ngay tức khắc, một pháp tắc vô hình rơi xuống người Cố Thanh Sơn, mang hắn ra khỏi sự bao vây của một triệu ác quỷ.
Thiên kiếp!
Tu Di Sơn Chủ kiếp!
Thông qua pháp tắc hư không, Cố Thanh Sơn thoát ra khỏi dòng chảy hư không hỗn loạn, đi đến chỗ khác độ kiếp.
Cho dù là Quỷ chủ cũng không thể nào tùy ý đi từ chín trăm triệu tầng thế giới đến thế giới Thiên Trụ, chứ đừng nói chi bức tường lục đạo mà Reneedol phá vỡ năm đó bây giờ đã được khôi phục, cả ngọn Núi thần Tu Di không hề bị bên ngoài ăn mòn.
Thương Vô Chương thì lại chẳng quản được nhiều như vậy.
Quỷ Vương Hoàng Tuyền vừa đi, sự sợ hãi trong lòng gã lập tức tan biến, thay vào đó là sự phẫn nộ vô tận.
Trước mặt cả triệu ác quỷ, gã bị người ta bắt lấy, áp chế, lại còn lấy mất vòng tay ngọc màu đen hình rồng vẫn mang theo bên người. Sự nhục nhã này khiến gã chỉ muốn bùng phát.
Một đám phế vật, ngay cả ngăn cản đối phương một chút cũng không làm được.
Cũng có khi đám phế vật này không muốn bảo vệ gã?
Bọn chúng đều đáng chết!
Thương Vô Chương cố kềm chế cảm xúc, quát lớn: “Người đâu, ta...”
Âm thanh đột nhiên im bặt.
Trước mắt bao người, đầu của gã nghiêng qua một bên, rớt xuống khỏi cổ. Ở nơi gã đứng chỉ còn lại một cái xác không đầu.
......
Đêm đen!
Màn đêm u tối đến nỗi vươn năm ngón tay cũng không nhìn thấy đang dần dần biến mất.
Thương Vô Chương mở mắt, phát hiện mình bị rất nhiều dây xích sắt quấn lấy, treo giữa không trung.
Chuyện gì đã xảy ra với mình?
Gã run lên, bắt đầu nhớ lại chuyện lúc trước.
Quỷ Vương Hoàng Tuyền đè cổ của gã, nói: “Cha của ngươi dường như rất lợi hại, nhưng ngươi hãy nhớ cho kỹ, nếu còn chọc ta nữa, lần sau cha của ngươi cũng không bảo vệ được cho ngươi đâu.”
Lúc đó gã hoàn toàn không để ý. Ai ngờ sau khi tên Quỷ Vương đi rồi, cổ của gã đột nhiên mát lạnh, sau đó cái gì cũng không còn biết nữa.
Nói như vậy, gã đã chết rồi sao?
Thương Vô Chương giật mình, nhịn không được muốn giãy giụa.
Bỗng nhiên, một giọng nam già nua vang lên:
“Vô Chương, đừng làm loạn.”
Thương Vô Chương cả kinh, lập tức đứng im.
Giọng nói này rất quen thuộc, là Quỷ chủ có thuật pháp cao siêu nhất trong ba Quỷ chủ, Bách Oán.
Nghe được giọng nói này, gã có thể khẳng định mình còn chưa chết.
Gã lấy lại bình tĩnh, hỏi:
“Quỷ chủ đại nhân, chuyện gì đã xảy ra với thuộc hạ vậy?”
Giọng nói của Bách Oán lại vang lên lần nữa: “Ngươi bị người ta giết, cũng may mà linh hồn và cơ thể vẫn còn. Phụ thân của ngươi không muốn dùng thuật pháp ác quỷ chuyển sinh cho ngươi, vì thế mới tìm đến ta, để ta dùng tiên thuật Khởi Tử Hồi Sinh cứu ngươi một mạng.”
Thương Vô Chương thở phào trong lòng.
Sống chết là chuyện lớn, cũng là một trong những pháp tắc nghiêm khắc nhất.
Nếu dùng thuật pháp của Ác Quỷ đạo để hồi sinh gã, cơ thể của gã chắc chắn sẽ phải chuyển thành cơ thể của cương thi, hoặc một loại cơ thể của bạch cốt, ác thú... Không thể nào duy trì được cơ thể như bây giờ.
Muốn vượt ra khỏi sinh tử, giúp con người phục sinh, chỉ có tiên thuật.
Nhưng cho dù là tiên thuật, muốn đột phá pháp tắc cứu người từ cõi chết trở về, nhất định cũng phải tiêu hao rất nhiều. Mấy Quỷ chủ cũng không thể tùy tiện thi triển.
Phụ thân không am hiểu tiên thuật, không thể không nhờ Bách Oán.
Có trời mới biết phụ thân của gã đã phải bỏ ra một cái giá lớn đến cỡ nào.
“Quỷ Vương Hoàng Tuyền...”
Thương Vô Chương nghiến răng.
Bách Oán nói: “Vô Chương, đừng so đo nữa, phụ thân của ngươi đã mang theo đại quân bao vây nơi đó rồi.”
“Nơi nào?”
“Nơi mà ngươi đã chết, cũng là nơi Quỷ Vương Hoàng Tuyền đi độ kiếp. Người tu hành độ kiếp trở về, tất nhiên sẽ trở lại nơi mà mình đã rời đi. Một khi hắn xuất hiện, hắn sẽ bị giết chết ngay tức khắc.”
Thương Vô Chương nghe xong, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Phụ thân đích thân ra tay, như vậy sẽ không còn bất cứ vấn đề gì.
Đợi linh hồn Quỷ Vương Hoàng Tuyền bị bắt đến, gã nhất định sẽ báo thù.
Về phần bây giờ...
“Cảm ơn Bách Oán đại nhân đã ra tay cứu ta.”
Thương Vô Chương cảm kích nói.
“Ha ha, không cần cảm ơn ta. Dù sao bất cứ chuyện gì cũng phải có cái giá của nó, phụ thân của ngươi đã thanh toán đủ tiền công.” Bách Oán đáp.
....
Thế giới Thiên Trụ.
Cố Thanh Sơn ngồi trên thành lầu, lấy cái lồng cỏ ra, thả linh hồn đám yêu tinh ra ngoài.
Rất nhiều yêu tinh vây quanh hắn, rối rít cảm ơn.
Bọn chúng không biết từ chỗ nào lấy ra gỗ vụn, hoa, lá cây, nấm, cỏ... sau đó chui vào bên trong.
Mấy thứ này lập tức sống lại, biến thành diện mạo của yêu tinh.
Những con yêu tinh chọn gỗ làm cơ thể thì có làn da màu nâu, con nào chọn lá cây thì mặc váy màu xanh. Yêu tinh chọn cây nấm thì tay chân và ngũ quan mọc ra cũng không khác gì cây nấm.
Ông cụ râu dài xuất hiện lần nữa, vội vàng nói: “Tại sao ngươi không băm tên kia thành thịt vụn? Ngươi cũng biết rằng tên đó không giống yêu tinh chúng ta, chỉ tìm lá cây thôi cũng có thể sống lại.”
Cố Thanh Sơn cười nói: “Trong tay bọn chúng có thế giới Hoàng Tuyền, có thể quản việc sinh tử, lại còn từng thi triển tiên pháp. Cho nên, ta cho rằng giết chết gã cũng chẳng có tác dụng.”
“Còn nữa...”
Cố Thanh Sơn cẩn thận cất một ít lông tóc thu được vào trong túi trữ vật, nghiêm túc nói: “Loại người như gã, thật ra cũng chỉ là một điểm sơ hở trong thế giới Ác Quỷ. Thay vì giúp đỡ thế giới Ác Quỷ giết chết gã, chi bằng giữ lại con cờ đó, về sau sẽ có lúc dùng đến.”
Ông cụ râu dài giang tay nói: “Được, nếu việc này không phải vì ngươi thờ ơ mà vì đã có suy tính trước, vậy thì ta cũng không quan tâm nữa.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Thần Sinh Mệnh đâu?”
Ông cụ râu dài thở dài nói: “Theo những gì đám ác quỷ kia nói, sức mạnh Hỗn Loạn đối với Vực Sâu tương đối hữu hiệu. Bọn chúng để cho Thần Hỗn Loạn dẫn đầu những kẻ gia tải Hỗn Loạn trong chín trăm triệu tầng thế giới, đi đối kháng Vực Sâu Vĩnh Hằng rồi.”
Ông cụ khó chịu hoạt động cơ thể một chút, sau đó bất mãn nói: “Cơ thể này... Xem ra khi trở về, ta nhất định phải tỉ mỉ tạo ra một cơ thể mới mới được...”
Cố Thanh Sơn lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, sức mạnh đồng tiền chỉ có thể xuyên về trước, trở lại một điểm trong quá khứ, không cách nào xuyên đến tương lai. Cho nên ta không cứu được mọi người.”
Ba đồng tiền thời không, vật phẩm xuyên tạc lịch sử, sức mạnh này chỉ có thể phát huy trong quá khứ mà thôi.
Đồng tiền có thể lựa chọn thời điểm lịch sử trong quá khứ, đưa người sử dụng đến thời điểm đó nhưng lại không cách nào sử dụng cho hiện tại và tương lai.
Một người sau khi từ “hiện tại” trở về “quá khứ”, thời gian ở “hiện tại” vẫn tiến lên đều đều. Khi người sử dụng trở lại “hiện tại”, thì đã là một khoảng thời gian “tương lai” sau đó rồi.
Người sử dụng không thể trở về đúng thời điểm người đó rời đi. Cho dù có phát động sức mạnh đồng tiền, cũng không thể trở về đúng thời điểm ấy được.
Bởi vì khoảng thời gian đó đã thoát khỏi người sử dụng, hoàn toàn thuộc về người khác.
Ví dụ như, trong phong ấn của thế giới Lưu Sa, mỗi lần Cố Thanh Sơn đến thế giới Thượng cổ và chết ở giữa đường, một khi trở về phong ấn, hắn sẽ nhìn thấy Lâm đang làm một chuyện khác nhau.
Có đôi khi trở về, hắn sẽ nhìn thấy Lâm đang ăn, khi thì cô đang chờ hắn, cũng có lúc kiểm tra đan dược, nhìn ngọc giản...
Chỉ khi nào Lâm có cảm giác Cố Thanh Sơn chết, cô ấy mới đến khoảnh khắc khi hắn chết để mang hắn trở về.
Có đôi khi Lâm sẽ núp trong bóng tối, đồng hành cùng Cố Thanh Sơn, nếu thấy tình huống không ổn sẽ trực tiếp bắt hắn về.
Nói cho cùng, chuyện bọn họ trở lại thời Thượng cổ, không cách nào ngăn cản được thời gian “hiện tại” hướng đến “tương lai”.
Từ thời Thượng cổ trở về thế giới Đất, giao diện Chiến Thần lập tức nhắc nhở hắn rằng, thời gian đã trôi qua một năm.
Lúc đó, đồng tiền nói rằng không vượt qua một năm này, Cố Thanh Sơn sẽ chết.
Cố Thanh Sơn còn tưởng rằng đồng tiền sợ cạm bẫy của Ma Long, Lâm, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả. Bây giờ nghĩ lại, đồng tiền nào có quan tâm được nhiều như thế, thực chất cái nó đang muốn nói là pháp tắc thời gian.