Gã bỗng nhiên quay đầu nhìn Vũ hùng chủ đứng cách đó không xa: “Ngươi đến vội vàng như vậy là muốn chia phần công lao với ta?”
Cô gái tên Vũ im lặng, nhưng mấy tên Quỷ tướng dưới trướng cô ta lại không cam lòng.
Bọn ta mang theo cả triệu đại quân đến giúp ngươi, ngươi lại nói đại nhân nhà ta đến chia công lao với ngươi?
Vũ khẽ lắc đầu, ra lệnh thuộc hạ không cần lên tiếng.
Cô ta thản nhiên nói: “Ta theo sự phân phó của Quỷ chủ, chỉ lấy Thiên Địa song kiếm, nhiệm vụ này chẳng có xung đột gì với ngươi.”
Thương Vô Chương cười lạnh, châm chọc một câu: “Thậm chí đã bỏ cả tính mạng của thuộc hạ Ma Long ra mà vẫn bắt không được Quỷ Vương. Thật không ngờ ngươi cũng còn mặt mũi đến sơ múi với ta.”
Vũ đang định nói gì đó, đột nhiên quát lớn: “Toàn quân đề phòng!”
Mọi người cùng nhau quay đầu lại.
Chỉ thấy bên trong vùng hư không đang bị chúng bao vây, dần dần có khói đen tràn ra.
Ngay sau đó, một chàng thanh niên bước ra từ khói đen.
Quỷ Vương Hoàng Tuyền, Cố Thanh Sơn.
“Trói buộc!” Thương Vô Chương quát to.
Đám ác quỷ vội vàng ra tay, thuật pháp quang ảnh chói mắt bay đến chỗ Cố Thanh Sơn, trong nháy mắt đã vây chặt hắn trong hư không, không thể nhúc nhích.
Cố Thanh Sơn đứng im tại chỗ, mỉm cười.
“Ta còn tưởng rằng khi ta đến, các ngươi sẽ lập tức giết ta ngay.” Hắn thả ra thần niệm truyền khắp toàn trường.
Thương Vô Chương dữ tợn nói: “Giết ngươi đơn giản như lấy đồ trong túi, nhưng không để cho ngươi phải tiếp nhận sự tuyệt vọng và thống khổ, làm sao có thể xả được mối hận trong lòng ta!”
“Chẳng qua chỉ là đánh thua thôi mà, tại sao lại hận thành như vậy chứ?” Cố Thanh Sơn tiếp tục dùng thần niệm hỏi.
Thương Vô Chương tiến lên từng bước một, đứng sau lưng binh tướng như rừng, nghiến răng nói: “Ta sẽ lăng trì ngươi từng chút một, sau đó rút hồn phách của ngươi, đốt trong ngọn đèn mấy nghìn năm, ngày ngày nghe ngươi đau đớn kêu rên, khi đó ta mới cảm thấy dễ chịu được.”
Cố Thanh Sơn mặt không đổi sắc, hỏi: “Yêu tinh... là do ngươi giết?”
“Không sai.” Thương Vô Chương đáp.
Cố Thanh Sơn cảm thấy kỳ lạ: “Bọn chúng hoàn toàn không phải là đối thủ của ngươi, ngươi giết bọn chúng có ý nghĩa gì chứ?”
Thương Vô Chương đăm chiêu một lát, sau đó mới trả lời: “Ta nghĩ... như vậy cũng có thể khiến ngươi khó chịu.”
Cố Thanh Sơn thản nhiên nói: “Ngươi đã làm được.”
Lúc này, Vũ xen vào: “Ma Long đâu? Ngươi đã giết chết hắn ta rồi?”
Cố Thanh Sơn gật đầu, dùng thần niệm trả lời: “Đúng vậy.”
“Linh hồn của hắn ta đâu?” Vũ không yên tâm, tiếp tục hỏi.
Cố Thanh Sơn cười như không cười, đáp: “Đương nhiên là thả đi rồi.”
Vũ cau mày, âm trầm nhìn Cố Thanh Sơn, sau đó chậm rãi lui ra.
Ma Long.
Tuyệt thế thiên tài của Ác Quỷ đạo.
Nếu hắn ta trùng sinh tại một thế giới không đáng chú ý nào đó ở một thời đại nào đó trong quá khứ, thế giới Ác Quỷ không cách nào tìm được hắn ta...
Với sự hận thù ngập trời của Ma Long đối với thế giới Ác Quỷ, có trời mới biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì.
Đợi sau khi ba vị Quỷ chủ biết được chuyện này, chỉ sợ sẽ lại xảy ra một trận mưa to gió lớn.
Quỷ Vương Hoàng Tuyền này...
Lát nữa nhất định phải hỏi hướng đi của Ma Long mới được!
Lúc này, Cố Thanh Sơn đã quay sang nhìn Thương Vô Chương.
“Ngươi rõ ràng có thù với ta, kết quả lại đi giết tộc yêu tinh – những kẽ không phải là đối thủ của ngươi.”
“Như vậy, ta không còn cách nào để vãn hồi.”
Cố Thanh Sơn thả ra thần niệm, tiếp tục nói: “Thế giết người rồi, ngươi có nghĩ đến hậu quả mà mình phải trả không?”
“Ta đã quyết định giết ngươi, sau đó sẽ đối đầu với cha của ngươi. Đây là lời dặn dò của Ma Long đối với ta, mà nó cũng khá hợp với tâm ý của ta... Vậy thì ngươi, ác quỷ Thương Vô Chương, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
Thương Vô Chương kỳ quái hỏi: “Chuẩn bị cái gì?”
“Đền mạng!” Cố Thanh Sơn nói.
Thương Vô Chương nhìn chung quanh.
Vô số tướng sĩ ác quỷ chập trùng như dãy núi đang bao vây Cố Thanh Sơn ở chính giữa.
Cố Thanh Sơn còn bị rất nhiều thuật pháp trói chặt bên trong.
Không những thế, trong số những thuật pháp ấy còn có vài thần kỹ chuyên dùng để giam cầm cả cơ thể lẫn linh hồn.
Đền mạng?
Thương Vô Chương cười to: “Ngươi? Muốn ta đền mạng? Ta có đại quân cả triệu người trong tay, ngươi lại dám cuồng ngôn như thế... Ha ha ha...”
Đám ác quỷ chung quanh gã cũng cười theo.
Tên nhóc này sợ quá hóa điên rồi!
Cố Thanh Sơn vẫn không động đậy, dùng thần niệm nói tiếp: “Ta không những muốn ngươi đền mạng, mà ta còn muốn nói cho ngươi biết một việc.”
Thương Vô Chương vẫn không ngừng cười: “Ha ha, được, ngươi nói đi, ta cũng muốn nghe xem ngươi định nói cái gì.”
Vẻ mặt Cố Thanh Sơn như đang nhớ lại, sau đó lên tiếng: “Từ xưa đến nay, mỗi khi ta chiến đấu với người khác, ít ra đều lấy thân phận kiếm tu chứ không dùng thủ đoạn nào khác, bởi vì kiếm của ta đủ để giải quyết vấn đề.”
“Nhưng đối với ngươi, ngươi đã giết chết biết bao nhiêu yêu tinh vốn chẳng có tính uy hiếp đối với ngươi, thế thì ta cũng chẳng cần để ý gì nhiều nữa.”
“Lần này, ta dùng đạo thích khách, trực tiếp muốn ngươi chết.”
“Những gì ta vừa nói bên trên chính là nguyên văn lời nói của công tử nhà ta.”
Câu này vừa dứt.
Chỉ nghe vù một tiếng.
Rất nhiều bóng kiếm màu đen ầm ầm bao quanh người Thương Vô Chương.
Tầng tầng ác quỷ, tất cả thuật pháp phòng ngự, Diện Chú hộ thân, mệnh phù, quỷ ấn... đều bị tiêu diệt.
Ngay cả chiến giáp trên người Thương Vô Chương cũng hoàn toàn vỡ nát.
“Không được! Tất cả mọi người nhanh lên, bảo vệ Thương Vô Chương!” Vũ thất thanh nói.
Đám ác quỷ thi triển đủ mọi loại thuật pháp, nhưng chỉ vừa đụng phải bóng kiếm màu đen là lập tức bị đánh tan.
Vũ cắn răng một cái, lấy ra một cây trường thương, lao lên bằng tốc độ nhanh nhất.
Ngay trong khoảnh khắc ấy, Cố Thanh Sơn há miệng phun ra một vật.
Là một con bướm rất đỗi bình thường.
Con bướm biến mất trong nháy mắt, trao đổi vị trí với hồ lô Duy Tôn vẫn luôn ẩn núp bên cạnh Thương Vô Chương, sau đó biến thành Cố Thanh Sơn.
Hắn vươn tay ra.
Còn “Cố Thanh Sơn” đang bị vô số thuật pháp trói chặt kia thì lại hóa thành một thanh trường kiếm thu thủy, rung lên từng đợt.
Đoạn Pháp!
Bất Hủ!
Mọi chú thuật, thậm chí là thần kỹ của tất cả ác quỷ đều bị phá.
Trường kiếm lóe lên, trở về tay Cố Thanh Sơn.
Keng!
Cố Thanh Sơn huy động thanh kiếm, đánh văng cây Quỷ Vương thương năm cạnh của Vũ.
Hắn cầm Địa kiếm ở một tay khác, đâm vào lồng ngực của Thương Vô Chương.
“Ta muốn ngươi đền mạng thì ngươi phải đền mạng, tuyệt không nói đùa.”
Cố Thanh Sơn thản nhiên nói.
Hắn dùng Địa kiếm đâm xuyên qua lồng ngực Thương Vô Chương, tay kia cầm Lục Giới Thần Sơn kiếm, cố gắng chống đỡ Quỷ Vương thương năm cạnh trong tay Vũ hùng chủ.
“Lui lại phía sau.”
Cố Thanh Sơn hất hất đầu, ra hiệu với Vũ.
Vũ không hề động đậy, nghiêm túc lên tiếng: “Quỷ Vương Hoàng Tuyền, nếu ngươi dám xuống tay, toàn bộ thế giới Ác Quỷ sẽ không tha cho ngươi. Ngươi chắc chắn mãi mãi không được siêu sinh!”
Cố Thanh Sơn nhìn cô ta, Địa kiếm trong tay nhẹ nhàng đâm thêm về phía trước.
Xoẹt.
Kiếm xuyên qua lồng ngực Thương Vô Chương, đâm vào sâu hơn.
Thương Vô Chương cắn răng, không hề rên một tiếng.
“Ồ? Kiên cường quá nhỉ?”
Cố Thanh Sơn mỉm cười, xoay tròn thanh kiếm trong tay.
Máu tươi trào ra.
Cơn đau kịch liệt truyền đến từ lồng ngực.
Cả đời Thương Vô Chương chưa từng phải chịu cơn đau nào như thế này.
Gã rốt cuộc không chịu đựng nổi, kêu lên thật to: “Đáng chết, Vũ, ngươi mau lui lại! Mau lui lại!!!”
Vũ không dám tiếp tục dò xét nữa, lập tức thu lại trường thương, thối lui về phía sau.
Nói đùa! Đây chính là con trai của Quỷ chủ đấy! Nếu chỉ vì cô ta tùy ý thăm dò kẻ địch mà gã bị kẻ địch giết chết, cho dù cô ta có chết một vạn lần cũng không làm cho Quỷ chủ nguôi giận.
Cố Thanh Sơn nhìn xung quanh.
Đại quân một triệu ác quỷ vây xung quanh, tên nào cũng áp sát hắn.
Cố Thanh Sơn tin rằng, chỉ cần hắn sơ hở dù chỉ một chút thôi, hắn sẽ lập tức chết không có chỗ chôn thân.
“Nói đi, Quỷ Vương Hoàng Tuyền, ngươi muốn cái gì?” Thương Vô Chương cắn răng nói.