Chỉ cần Cố Thanh Sơn niệm đoạn chú ngữ này, nàng ta lập tức sẽ được Cố Thanh Sơn triệu hoán đến.
Nàng ta biểu thị mình đã chuẩn bị kỹ càng để chiến đấu, chỉ chờ Cố Thanh Sơn gọi đến.
Cố Thanh Sơn và ba thanh trường kiếm đã đọc xong phong thư.
Địa kiếm lên tiếng: “Thực lực của cô gái đó rất mạnh, cũng là người nắm giữ sức mạnh kỳ quỷ hiếm có giống như ngươi. Bây giờ tình huống của ngươi khó mà dự đoán, chi bằng triệu hoán nàng ấy đến giúp đỡ.”
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Không cần!”
Giọng nói của Lạc Băng Ly từ trong Thiên kiếm vọng ra ngoài: “Một chân sai vặt tốt như vậy ngươi lại không muốn? Vì sao?”
Cố Thanh Sơn đáp: “Bởi vì ta vẫn luôn cảm thấy lạ. Linh giác của ta có cảm ứng không được thoải mái.”
Lạc Băng Ly không tin: “Cũng bởi vì lý do mơ hồ này mà ngươi từ chối nàng ta? Khoan đã, Địa kiếm, có phải Thiên Sứ kia xấu xí lắm không?”
“Cũng không phải.” Địa kiếm lung lay thân kiếm, giọng nói trở nên mơ hồ: “Nói một cách dung tục, từ dáng người cho đến dung nhan của nàng ta đều rất đáng trở thành người trong mộng của đàn ông Nhân tộc, lại còn rất thánh khiết.”
Lạc Băng Ly đã hiểu ra.
Chỉ thấy Thiên kiếm di chuyển một vòng, từ trên cao đánh giá Cố Thanh Sơn.
“Ngươi... có phải ngươi có bệnh chỗ nào không? Có bệnh thì cần phải trị, không được kéo dài.” Lạc Băng Ly quan tâm nói.
“Ta không có bệnh.” Cố Thanh Sơn quả quyết: “Đừng nói việc này nữa. Ta vẫn cảm thấy trên người nàng ta có thứ gì đó rất lạ. Ta tin vào cảm giác của mình.”
“Vậy ngươi không định trả lời?”
“Không trả lời.”
Lạc Băng Ly thầm nghĩ: “Nàng ta đang còn chờ ngươi triệu hoán, ngươi làm như vậy, sợ rằng sẽ đắc tội nàng ta.”
Địa kiếm nói: “Cô gái này rất mạnh. Nếu ngươi không triệu hoán nàng ta, sau này các người gặp lại, ngươi định giải thích với nàng ta như thế nào?”
Cố Thanh Sơn nhìn tờ giấy trong tay, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ta không biết chữ.”
…
Nhất định phải vào thành trước khi trời tối.
Trước khi những tu sĩ kia rời đi, bọn họ đã từng cẩn thận dặn dò Cố Thanh Sơn như thế.
Cố Thanh Sơn cất phong thư, ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Màn đêm sắp đến.
Hắn tăng tốc độ bay.
Thời gian vẫn còn kịp, không cần thiết phải để lộ thần kỹ Súc Địa Thành Thốn.
Hắn bay thấp dưới tầng mây màu xám, xuyên qua gió lạnh, vượt qua rất nhiều thành thị bị tàn phá.
Cho đến một lúc, nước mưa bắt đầu rơi xuống, sau đó càng lúc càng nặng hạt.
Trên vùng quê, rất nhiều bức tường lớn bị sụp đổ tắm trong nước mưa.
Cố Thanh Sơn quan sát, phát hiện những kiến trúc này được xây dựng từ vật liệu kiên cố, còn có một số viên gạch mang theo sóng sức mạnh đặc biệt.
Cũng chính vì vậy, trải qua vô số năm tháng phơi nắng phơi gió, bọn chúng vẫn giữ y nguyên được trạng thái vào lúc bị hủy diệt.
Nhưng rốt cuộc là thứ gì đã hủy diệt những thành thị này?
Chiến tranh quy mô lớn?
Thiên tai?
Hay là cái gì khác?
Cố Thanh Sơn cẩn thận quan sát đống phế tích.
Hầu như tất cả các nóc nhà đều bị xốc lên, mấy thứ đồ vụn vặt chất đống trên mặt đất.
Có những chỗ có thứ đồ hấp dẫn, dường như đã xuất hiện dấu vết dọn dẹp và chọn lựa.
Đây nhất định là chuyện mà kẻ sau này đến đây đã làm.
Thời gian quá lâu rồi, toàn bộ hiện trường đều bị những kẻ ấy phá hủy, rất nhiều vết tích năm đó cũng không còn tồn tại.
Tình huống như vậy, Cố Thanh Sơn nhất thời không thể đưa ra được kết luận.
“Này!”
Đột nhiên một âm thanh vang lên trong thức hải của hắn.
Cố Thanh Sơn giật nảy mình, dừng lại giữa không trung, hỏi: “Ai?”
“Là ta!”
Chỉ thấy một thiếu niên từ xa bay đến.
Cố Thanh Sơn nhìn tướng mạo của cậu ta, rồi lại nhìn mai rùa đằng sau lưng cậu ta, thất thanh kêu lên;: “Quy thiếu? Tại sao ngươi lại ở đây?”
Không sai, thiếu niên này chính là một trong tứ đại thần thú Hoang Vân Thiên Cung, Linh Quy.
Quy thiếu bay đến trước mặt hắn, nói: “Sư tôn của ngươi đi vội quá, có chuyện quên nói với ngươi, cho nên nhờ ta đưa tin đến.”
“Chuyện gì?”
“Trước khi trời tối, nhất định phải vào thành.”
“À, ta biết rồi, nhưng tại sao Quy thiếu lại ở đây?”
Quy thiếu đáp: “Còn không phải vì cuối cùng ngươi cũng có được Thiên Địa song kiếm, tất cả sứ mệnh của ta đều đã hoàn tất. Vừa lúc sư phụ ngươi đến Nguyên Thủy Thiên Giới, ta theo nàng ấy trở về thế giới của các ngươi.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Bây giờ ngươi đi theo sư tôn ta là để trợ giúp người độ kiếp?”
“Đúng vậy.” Quy thiếu đáp.
Lúc này, trời mưa càng lúc càng lớn hơn. Mấy mét bên ngoài đều là hơi nước, một mảnh trắng xóa, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Sắc trời càng lúc càng tối.
Quy thiếu thúc giục: “Chúng ta vừa đi vừa nói, không thể chậm trễ được nữa.”
“Được.”
Hai người cùng nhau bay đến thành Thiên Trụ.
“Sư tôn ta độ Tự Tại Thiên Vương kiếp hay là Tu Di Sơn kiếp?” Cố Thanh Sơn bay bên cạnh, hỏi.
“Không phải ngươi đã gặp nàng ấy sao?” Linh Quy hỏi lại.
Cố Thanh Sơn giải thích: “Không, người kia chỉ là thuật pháp phân thân của sư tôn. Ta không cách nào đoán được thực lực của người.”
“À, thì ra là như vậy. Nàng ấy chuẩn bị độ Tu Di Sơn kiếp.”
Linh Quy hạ giọng, tiếp tục nói: “Sư tôn của ngươi hình như có kỳ ngộ gì đặc biệt, lần này cứ nhất định phải độ Tu Di Sơn kiếp. Ta và mấy đệ tử của nàng khuyên mãi mà không được.”
Cố Thanh Sơn nghe xong, nhịn không được hỏi: “Không phải tu sĩ nào cũng phải độ kiếp sao? Người muốn tiến giai, tất nhiên là phải độ kiếp, mọi người cản sư tôn làm gì?”
Linh Quy liếc mắt nhìn hắn, nói: “Sư tôn của ngươi luyện một đóa hoa sen vàng thành một dải kim quang dung nhập vào thức hải. Từ đó trở đi, mỗi lần nàng ấy muốn tiến giai, cứ trực tiếp đột phá là được, không cần độ kiếp.”
“Không cần độ kiếp, trực tiếp tiến giai?” Cố Thanh Sơn cho rằng mình nghe lầm, không khỏi hỏi lại một lần.
Linh Quy gật đầu.
Cố Thanh Sơn giật mình.
Ngày xưa, khi Tạ Đạo Linh vừa mới được sinh ra, nàng đã có một đóa hoa sen vàng đi theo, đoạt tạo hóa thiên địa. Thần tộc vì kiêng kỵ nên đã hạ lời nguyền ác độc.
Cuối cùng, Tạ Cô Hồng phải đưa nàng vào băng tinh, một mực ngủ say, cho đến khi lời nguyền tiêu tán mới tỉnh lại.
Đây là chuyện mà Cố Thanh Sơn biết.
Hắn biết sư tôn nhất định rất đặc biệt, trong tương lai sẽ rất lợi hại.
Nhưng hắn vạn lần không nghĩ tới, sư tôn muốn đột phá cảnh giới, ngay cả thiên kiếp cũng không cần độ.
Cố Thanh Sơn vội vàng hỏi: “Vậy vì sao sư tôn của ta lại muốn độ kiếp?”
Linh Quy thở dài, đáp: “Là vì thế giới Thần Võ. Dù sao, toàn bộ thế giới Thần Võ không có đạo quyết nào tốt để có thể giúp cho tu sĩ tu hành những cảnh giới từ Dạ Ma Thiên trở lên.”
“Vậy sao sư tôn...”
“Nàng ấy có một số công pháp, nhưng dường như chỉ thích hợp cho một mình nàng tu hành. Cho nên nàng ấy mới đến đây, muốn đoạt một số công pháp đạo quyết từ tu sĩ của thế giới khác, trợ giúp cho chúng sinh thế giới Thần Võ nhanh chóng mạnh lên.”
Cố Thanh Sơn nghe xong, không ngừng gật đầu.
Lúc này, bên trong làn mưa bụi đằng trước xuất hiện một bóng đen cực kỳ lớn.
Cuối cùng cũng đã đến thành Thiên Trụ rồi.
Hai người bay qua tường thành, vững vàng rơi xuống đất.
Linh Quy thở phào nhẹ nhõm.
Có mấy tu sĩ khác đã sớm chờ ở đây.
“Cũng may, các người có thể đến đây trước trời tối.” Một người vui mừng nói.
Mấy người khác gật đầu, dường như đã yên tâm hơn.
Cố Thanh Sơn hơi bất ngờ, ôm quyền hỏi: “Các vị đạo hữu, chẳng lẽ các vị vẫn ở đây chờ chúng ta?”
Một nam tu lên tiếng: “Đúng vậy, Tự Tại Thiên Vương kiếp cũng không phải nguy hiểm bình thường. Nhiều người, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.”
Nữ tu bên cạnh hình như là đạo lữ của gã, phụ họa theo: “Nếu người quá ít, ta thà lui lại một cảnh giới, quay trở về tu lại vài trăm năm.”
Một hòa thượng lên tiếng: “A Di Đà Phật, căn cứ theo ghi chép của thế giới chúng ta, muốn lên đỉnh núi Tu Di, càng nhiều người thì khả năng thành công càng cao.”
Cố Thanh Sơn nhìn biểu hiện của những người khác, chỉ thấy ai nấy đều tán đồng, lập tức hiểu ra.
Bọn họ ở đây chờ hắn, chính là muốn biết hắn có an toàn đến đây không.
… Để bọn họ tính toán nhân số.