[Đây chính là một việc chưa xảy ra bao giờ.]
Tô Tuyết Nhi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Cố Thanh Sơn có thể dùng thân phận là người sống đi vào Hoàng Tuyền, vừa rồi cũng có thể tách linh hồn khỏi thân thể, chắc cũng dựa vào một bí pháp nào đó.
Anh ấy học được loại thuật pháp này từ nơi nào vậy?
Là tại thế giới mà mình từng được thấy khi ở tại lối rẽ vận mệnh hay sao?
Nếu có bí pháp như vậy, thì chẳng phải là có thể đi lại giữa hai thế giới sống và chết hay sao?
Ai là người sáng tạo ra bí pháp này? Người đó... chắc chắn còn có bí mật mà không ai biết được.
Tô Tuyết Nhi lắc đầu, không suy nghĩ nữa.
Tư duy được tiến hóa thật sự là không tầm thường, chỉ vài câu thôi mà mình đã có thể suy nghĩ nhiều như vậy rồi.
Tô Tuyết Nhi nhíu mày, đột ngột ngẩng đầu lên.
Mực Khổng Lồ đang rơi xuống, rơi mạnh trên vỏ ngoài cứ điểm.
Cơ thể của Mực Khổng Lồ dần dần nhạt đi, rồi biến mất.
Nó đã bị đánh bại!
Trên bầu trời, vô số người tu hành đang đứng xung quanh một cánh cửa rất lớn.
Nó có màu đỏ thẫm, trên hai cánh cửa vẽ hai con yêu quỷ hung tàn.
Cánh cửa khổng lồ phát ra ánh sáng quái dị, chiếu sáng tất cả cơ thể của người tu hành xung quanh.
Sắc mặt của họ đờ đẫn, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào Tô Tuyết Nhi.
Bọn họ đồng thanh nói: "Chính là ngươi, dám giết chết hai vị thần hay sao?"
Tô Tuyết Nhi lùi lại một bước.
Cảm giác của cô đã tiến hóa, nên cô mới càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Những người này quá kỳ lạ, giống như có vật gì mượn đôi mắt của bọn họ để quan sát mình vậy.
Tiếng nói của Lam Tụ từ nơi xa truyền tới:
"Tô Tuyết Nhi, tránh mau!"
Cô nhanh chóng nghiêng người.
Trong hư không, có thứ gì đó đột ngột vụt qua.
Trên cơ thể xuất hiện một cơn đau đớn mãnh liệt.
"A..."
Tô Tuyết Nhi ngã xuống dưới đất.
Vai của cô đã bị một chiếc gai xương sắc bén đâm thủng.
Tô Tuyết Nhi không do dự, rút chiếc gai xương ra rồi ném về phía xa.
Chiếc gai xương đó vặn vẹo dưới mặt đất một lát, rồi lại bay vút lên trên trời.
Trên bầu trời, tất cả tu sĩ cười lạnh: "Phản ứng nhanh lắm, thế nhưng kết quả vẫn sẽ không thay đổi!"
"Cô gái kia, ngươi sẽ chết tại đây, chết rất thê thảm, linh hồn của ngươi cũng sẽ được dùng làm vật tế hai vị thần đã chết!"
Sau khi nói xong, vô số chiếc gai xương từ trên trời bắn xuống, bắn về phía tất cả mọi người trong cứ điểm.
Tô Tuyết Nhi run rẩy, ngay cả đứng lên cũng không nổi.
Cô cắn môi, cuối cùng nhỏ giọng gọi: "Thanh... Sơn..."
Keng!
Tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên.
Một luồng ánh sáng bảy màu bay nhanh tới, từ trên trời rơi xuống.
Ánh sáng cầu vồng rất chói mắt, chiếu sáng bóng đêm vô tận, đẩy tất cả gai xương trở về.
Ầm ầm ầm ầm!
Ngay sau đó, rất nhiều quái vật khổng lồ từ trong hư không đi ra.
"Quái vật Vực Sâu!" Có người hoảng sợ hét lên.
"Nhìn kìa, đó là Kẻ Nhặt Xương Vực Sâu, kia là Cự Trùng Nuốt Mệnh, còn có Bàn Tay Vực Băng, Rắn Ma Hoang Dã, Ma Đao Dạ Hành nữa. Tại sao lại có nhiều quái vật Vực Sâu xuất hiện như vậy chứ?"
Những quái vật này đều đứng xung quanh Tô Tuyết Nhi mà bảo vệ cô.
Cô được một lực lượng vô hình nhẹ nhàng nâng dậy.
Một tấm khiên phát ra ánh sáng cầu vồng xuất hiện trước mắt Tô Tuyết Nhi.
Khi nhìn thấy tấm khiên này, cô không quan tâm tới đau đớn trên người mà bỗng bật cười.
Mình chưa bao giờ thấy đồ vật nào mạnh mẽ như vậy, thế nhưng trong thế giới này, ai có thể vào thời điểm này xuất hiện, dùng lực lượng mạnh mẽ như vậy bảo vệ mình chứ?
Là Cố Thanh Sơn.
Đúng, chắc chắn là Thanh Sơn.
"Mừng anh trở về."
Cô nói với phần hư không phía trước.
Vừa nói xong, Tô Tuyết Nhi cảm thấy trên người mình xuất hiện một bộ chiến giáp.
Trên bộ chiến giáp này truyền tới lực lượng cực kỳ mạnh mẽ.
Nó hoàn toàn có thể bảo vệ Tô Tuyết Nhi trước mọi tổn thương!
Một thanh kiếm nhẹ nhàng bay tới cạnh người cô, cẩn thận bảo vệ cô.
Ngay sau đó, toàn bộ thế giới bỗng bắt đầu rung lên.
Xoạt xoạt xoạt xoạt!
Kiếm ý sắc bén lưu lại rất nhiều vết rách nông sâu không đều ở trên lớp vỏ của cứ điểm này.
Vù vù...
Một thanh kiếm khác thì bay lên trên bầu trời.
Trên đường bay lên, thanh kiếm phát ra một luồng ánh kiếm chói mắt, giống như mặt trời chiếu sáng toàn bộ thế giới vậy.
Lần này, hắn thật sự nổi giận!
Vô số kiếm khí nhỏ như sợi tóc bay lượn trong không gian, hình thành một tấm lưới không thể thoát khỏi.
Bí kiếm - Tinh Ngân!
Trong lối đi đen kịt xuất hiện một cơn gió mạnh.
Lưới ánh sáng cũng theo đó mà tản ra, tàn sát tất cả tồn tại xung quanh nó.
Tay đứt, đầu lâu, nội tạng, xương gãy bay đầy trời.
Một mảng lớn tu sĩ đã bị dọn sạch.
Thế nhưng những tu sĩ còn sống vẫn yên tĩnh, không hoảng loạn chút nào.
Bọn họ lạnh lùng đứng đó, hơi kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào thanh kiếm vừa bay lên kia.
"Hóa ra là Quỷ vương Hoàng Tuyền." Bọn họ đồng thanh nói.
Giống như là có một người nào đó mượn cơ thể tất cả các tu sĩ ở đây để nói chuyện với Cố Thanh Sơn vậy.
Một giây sau.
Tất cả những phần cơ thể của người bị chém đều bay lên, tập trung tại cánh cửa màu đỏ kia, bị hút vào bên trong.
Một luồng ánh đỏ kỳ dị xuất hiện ở trên cánh cửa đó.
Kẹt kẹt...
Cánh cửa chầm chậm mở ra.
Gió lạnh đột ngột thổi tới tất cả mọi nơi.
Mấy trăm bộ xương mặc áo giáp, cầm các loại binh khí từ bên trong cánh cửa đi ra ngoài.
Những bộ xương này được bao bọc trong một vầng lửa ma trơi.
Chúng lao về phía Cố Thanh Sơn.
Quỷ binh Hoàng Tuyền!
Những tu sĩ bị Cố Thanh Sơn giết chết được cánh cửa này hấp thu, chuyển sinh trở thành Quỷ binh Hoàng Tuyền!
Những tu sĩ còn lại cười một cách kỳ dị, đồng thanh nói:
"Trong truyền thuyết, Quỷ vương Hoàng Tuyền có thể điều khiển tất cả người chết, thế nhưng ta lại không tin lắm. Nào nào nào, tới đây để cho ta xem năng lực của ngươi mạnh nhường nào."
Cố Thanh Sơn giống như không nghe thấy, vung tay chém ra một luồng ánh kiếm khổng lồ màu xanh nhạt.
Tất cả quỷ binh gào thét, cũng không né tránh mà lao tới luồng ánh kiếm đó.
Keng keng keng keng!
Ánh kiếm chém vào người chúng, tạo ra vô số tiếng vang điếc tai.
Quỷ binh bị ánh kiếm cản lại, trên người chúng xuất hiện một luồng âm khí.
Trong nháy mắt, bọn chúng đã biến thành bóng mờ, làm cho ánh kiếm xuyên qua người bọn chúng, bay về phía phương xa.
Những tu sĩ kia nói bằng giọng hả hê: "Quỷ binh có thể đi xuyên qua vạn vật thế gian, ta xem ngươi làm sao có thể đối phó được bọn chúng."
Bọn chúng vừa nói xong thì Cố Thanh Sơn cầm một thanh kiếm khác, biến mất khỏi nơi đó.
Nháy mắt sau, hắn xuất hiện tại nơi tập trung nhiều tu sĩ nhất.
"Muốn chết!" Các tu sĩ quát.
"A a a a a...." Cố Thanh Sơn hét lớn.
Một luồng gió cực mạnh xuất hiện từ trên người hắn, sau đó biến thành luồng khí màu đen có thể trông thấy được, thổi bay về mọi hướng.
Lực lượng của huyết duệ Ma Long!
Ngày trước, để tránh cho việc người khác bị lực lượng này lây nhiễm nên Cố Thanh Sơn vẫn luôn dùng áo choàng Bóng Đêm Tĩnh Lặng che đi khí tức của mình.
Nhưng khi thấy vết thương trên người của Tô Tuyết Nhi, hắn rất tức giận, không muốn quan tâm nhiều nữa.
Từ khi nhảy điệu Tế Lễ Thế Giới, Cố Thanh Sơn đã có thể khống chế được lực lượng của Ma Long, nó cũng đang dần dần chuyển hóa thành lực lượng của hắn.
Cố Thanh Sơn đã có thể điều khiển được loại lực lượng này!
Từng luồng khí màu đen chui vào cơ thể của những tu sĩ kia, làm cơ thể bọn họ run rẩy liên tục.
Ánh sáng của các loại thuật pháp trong tay bọn họ cũng biến mất.
Lực lượng bá đạo của Ma Long đang ăn mòn, thay đổi bọn họ.
Đây chính là lực lượng bá đạo nhất của Ma Long!
Là lực lượng của hồn khí mạnh nhất do Nhân tộc cực cổ tạo ra!
Kể cả bản thân Cố Thanh Sơn lẫn đệ nhất cường giả cực cổ kia đều không thể đối phó với sự ăn mòn của luồng lực lượng này, cuối cùng cũng chỉ đành dùng Điệu múa Chúng Sinh Tế Mệnh để loại bỏ từ từ.
Vậy thì những tu sĩ tới từ dị giới này làm sao có thể đối phó với nó đây?