Cố Thanh Sơn quét qua một lượt.
Không có Kẻ phá hủy vạn vật.
Hoặc là nói, những binh khí này đúng là rất mạnh, nhưng so với loại binh khí như Kẻ phá hủy vạn vật thì vẫn kém một bậc.
Cố Thanh Sơn thở dài, lắc đầu nói: “Những thứ này không phải là thứ ta cần.”
Người khổng lồ cũng không tức giận, mà nói: “Nếu như ngươi muốn binh khí tốt hơn, một chút bùn đất và các đồ vật tầm thường không đổi được. Cho dù số lượng nhiều cỡ nào, ta cũng không thể đổi cho ngươi.”
“Tại sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Người khổng lồ như đang nhớ lại điều gì đó, từ từ nói: “Ngươi là một người thông minh, đại khái cũng nhìn ra rồi, ta không muốn rời khỏi đây. Bởi vì nếu ở bên ngoài, cho dù có là tồn tại mạnh đến nhường nào, cuối cùng cũng sẽ có một ngày diệt vong.”
“Xem ra ngươi từng mất rất nhiều.” Cố Thanh Sơn nói.
Người khổng lồ thở dài, nói: “Chuyện cũ không cần nhắc lại, chúng ta hãy nói về chuyện giao dịch. Nếu như để người ta biết, vì muốn có được một ít đồ bình thường bên ngoài mà ta mang thần khí ra đổi, thì ta sẽ bị nhạo báng, danh tiếng cũng bị phá hủy.”
Cố Thanh Sơn nói: “Nhưng ta thực sự cần binh khí tốt hơn.”
Người khổng lồ dùng một con mắt đánh giá Cố Thanh Sơn, chậm rãi nói: “Cũng không phải là không được. Trừ những thứ đồ trên tay ngươi, ngươi còn phải bỏ ra một vài thứ rất quý giá đối với ngươi.”
“Những rất quý giá đối với ta? Chuyện này… Lẽ nào ngươi muốn linh hồn của ta?” Cố Thanh Sơn cảnh giác nói.
Sắc mặt Người khổng lồ đen lại: “Ta không phải ma quỷ.”
“Thứ lỗi, thực sự ta không biết các hạ muốn cái gì.” Cố Thanh Sơn cười nói.
Người khổng lồ duỗi một ngón tay ra, chỉ vào Cố Thanh Sơn, nói: “Trong chư thiên vạn giới, cái gì quan trọng nhất?”
“Cái gì?”
“Nhân tài có sức mạnh đặc biệt!”
“…” Cố Thanh Sơn.
Người khổng lồ nói: “Đã từng có một con Bọ Cạp khổng lồ, nó có được chất độc mạnh nhất, không sợ bất kỳ một thuật pháp nào thương tổn. Nó có năng lực giết chết vô số thế giới, hầu như không người nào là đối thủ của nó, nhưng nó không có cách nào bảo dưỡng kim độc của mình thật sạch sẽ.”
“Bọ Cạp khổng lồ từng thử rửa kim độc của mình, kết quả là suýt chút nữa độc chết bản thân mình.”
“Sau đó, nó không dám tự mình xử lý nữa.”
“Những kẻ bị ép buộc làm sạch kim độc của nó còn chưa tới gần kim độc đã bị độc chết hết.”
“Mỗi lần Bọ Cạp khổng lồ ra đường, mùi hôi thối trên người nó có thể khiến toàn bộ người của một thế giới ngất đi.”
“Nó không có bạn gái.”
“Cho nên?” Cố Thanh Sơn không nhịn được nói.
Người khổng lồ nói: “Vào một năm nọ, nó tìm được một kẻ, kẻ ấy không có thực lực gì nhưng đã thức tỉnh một năng lực đặc biệt. Gã có lớp phòng thủ có thể kháng lại kim độc, trực tiếp tẩy rửa những ô uế và vật chết trên kim độc của nó.”
“Không ngờ lại mạnh như vậy, đó là loại năng lực gì?” Cố Thanh Sơn kinh dị hỏi.
Người khổng lồ nghiêm túc nói: “Đó là một bí mật, ta cũng không rõ. Truyền thuyết nói rằng năng lực kia tên là: Tẩy, Cắt, Thổi.”
Cố Thanh sơn gật đầu nói: "Hình tượng rất sinh động.”
Người khổng lồ nắm chặt nắm đấm, nghiêm mặt nói: “Cho dù là đại lão vô địch thế gian cũng không thể nào mười phân vẹn mười. Bọn họ đều có một vấn đề nào đó, vì vậy trong chư thiên vạn giới, nhân tài có năng lực đặc biệt mới là quan trọng nhất!”
Nó vỗ tay bốp bốp.
Trong hư không lập tức xuất hiện một lá thư ủy thác.
Cố Thanh Sơn nhận lấy, đọc qua một lượt rồi lập tức lắc đầu nói: “Cái này không được. Thành thực mà nói, ta cũng chỉ mới bắt đầu học.”
Người khổng lồ tỏ vẻ khó hiểu, nói: “Không phải ngươi muốn thần binh tuyệt thế sao?”
Nó vỗ vỗ tay.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mây mù liên tiếp nổ ra.
Vô số binh khí mạnh mẽ và khí thế nhẹ nhàng trôi trong hư không.
Cố Thanh Sơn liếc mắt một cái đã nhìn thấy Trường mâu bảy màu.
Trường mâu phát ra tiếng ong ong.
Người khổng lồ nhìn Trường mâu bảy màu rồi lại nhìn Cố Thanh Sơn.
Nó suy nghĩ một chút.
“Ta đã hiểu rồi, hóa ra ngươi muốn thanh Thánh binh Vực Sâu này.” Người khổng lồ nói.
“Đúng vậy, thật ra trước đây ta và binh khí này…” Cố Thanh Sơn thẳng thắn thừa nhận.
Lúc này, Người khổng lồ đã tự mình suy diễn mà nói: “Binh khí này cũng không tốn tiền gì của ta, dù sao nó cũng là do một tên nào đó vứt đồ lung tung. Ngày đó ta đang ngủ trưa, may mà ta phản ứng nhanh, không thì nhất định đã bị đập trúng.”
“Đúng là một người vô giáo dục, ở thời đại nào mà còn ném đồ vật lung tung như vậy.”
“Nếu để ta biết là ai, ta nhất định ăn hắn!”
Người khổng lồ nói xong mới nhìn Cố Thanh Sơn, nói: “À mà vừa rồi ngươi định nói gì?”
“Ta… cảm thấy, thời tiết hôm nay thật đẹp...”
Cố Thanh Sơn gượng gạo nói.
"Thời tiết thật đẹp?"
Người khổng lồ ngẩng đầu lên nhìn trời, kinh ngạc.
Trên biển mây trống rỗng.
Màu trắng tinh vô cùng trống trải, không thấy rõ xa gần, cũng không nhìn thấy điểm cuối cùng.
"Thời tiết này, khi ngươi thấy quen thì sẽ nhàm chán thôi." Ánh mắt Người khổng lồ rơi xuống, nhìn chăm chú lên Cố Thanh Sơn, nói: "Được rồi, thời gian là vàng bạc, bây giờ đến lượt ngươi lựa chọn rồi."
Cố Thanh Sơn nhìn thư ủy thác trong tay, mặt lộ vẻ khó xử.
"Thế nào, sợ à?" Người khổng lồ một mắt hỏi.
"Không phải..." Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng: "... Chuyện chiến đấu thì ta không có vấn đề gì, thế nhưng ủy thác này hình như đã tồn tại rất nhiều năm rồi. Người khác còn không làm được, ta càng không có kinh nghiệm, cũng không hiểu rõ về nó. Cho nên, ta không tin là ta có thể làm được."
"Không nhiều đâu, ủy thác này vừa mới được phát hành khoảng 190 triệu năm thôi."
Người khổng lồ một mắt vừa nói vừa duỗi ra hai ngón tay, kẹp Trường mâu bảy màu trong kẽ móng tay, mở ra trước mặt Cố Thanh Sơn.
Nó nói: "Binh khí ở ngay đây, có nhận ủy thác hay không thì chính ngươi tự quyết định đi!"
Cố Thanh Sơn nhìn Trường mâu bảy màu.
" Giúp... giúp... ta..."
Một giọng nói như có như không vang lên.
Đây là Trường mâu bảy màu.
Cố Thanh Sơn lắc đầu.
Nó là nhân tố quyết định để chiến thắng Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, làm sao mình có thể từ bỏ được?
"Được rồi, ta tiếp nhận ủy thác, đi nhìn thử một chút. Nhưng ta không xác định được là mình có thể làm được hay không đâu." Cố Thanh Sơn nói.
Người khổng lồ không nhúc nhích, có một cây bút xuất hiện ở trước mặt Cố Thanh Sơn.
"Kí tên đi!" Người khổng lồ nói.
Cố Thanh Sơn ký tên của mình trên thư ủy thác.
Người khổng lồ híp híp mắt, nhìn Cố Thanh Sơn ký tên xong, lúc này mới trang nghiêm nói: "Một trăm chín mươi triệu năm trước, Thiên sứ mạnh nhất Thiên đường Thần Thánh, con cưng của Thiên phụ, chủ nhân của mọi âm thanh, tên là Thiên sứ Thánh Vịnh - Sương, đã từng tiến về thế giới Phủ Bụi một mình."
"Cô ấy khác ta. Ta trốn ở trong tầng mây để trốn tránh ngày tận thế của chư giới, còn cô ấy thì quyết tâm muốn tìm sức mạnh mới để chống lại tận thế."
"Không phải là cứ mạnh mẽ là có thể đi qua tầng mây, nhưng cô ấy lại đi qua như kỳ tích, đến thế giới Phủ Bụi rất thuận lợi."
"Sau đó..."
"Cô ấy bị nguyền rủa."
"Đúng vậy, quả thực cô ấy đã đạt được sức mạnh không gì sánh kịp. Nhưng khi cô trở lại Thiên đường Thần Thánh, toàn thân đều hóa thành đá Nguyền Rủa, chỉ có đầu là không làm sao cả."
"Chẳng bao lâu nữa cô ấy sẽ chết, Thiên phụ cũng hoàn toàn không còn cách nào, đành phải kéo dài hơi thở, kéo dài thời gian cho cô bằng cách lấy một thứ ở dòng sông thời gian, sau đó chuẩn bị những kế hoạch khác..."
"Đảo hoang Thời gian, có phải không?" Cố Thanh Sơn nói xen vào.
Người khổng lồ bất ngờ, liếc hắn một cái, nói: "Đúng. Từ đó về sau, Thiên sứ Thánh Vịnh mãi mãi tồn tại ở thời khắc kia. Trừ phi có người có thể loại trừ nguyền rủa trên người cô ấy, Đảo hoang Thời gian mới biến mất."
Cố Thanh Sơn đọc thư ủy thác, hỏi: "Nhiệm vụ của ta là... Giúp Thiên sứ Thánh Vịnh cười sao?"
"Đúng, mặc dù mọi người không có cách nào xử lý được lời nguyền rủa của thế giới Phủ Bụi, nhưng dù sao Thiên phụ cũng không nỡ để con gái mình xảy ra chuyện. Ông ta bỏ ra một cái giá rất lớn để mời người khác dự đoán, muốn xem làm sao mới có thể giải trừ lời nguyền kia..."