Một tên hộ vệ khác khinh miệt: "Đừng nói với hắn những chuyện này, người không biết đến Hoàng Tuyền thì chẳng khác chi ếch ngồi đáy giếng."
Tu sĩ dẫn đầu khẽ lắc đầu, nói: "Không cần nói nữa, tóm lại, ngươi phải giao bí quyết của vũ điệu kia ra. Nếu không ta sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt, biết thế nào là Địa Ngục!"
Địa Ngục...
Cố Thanh Sơn nhớ lại...
Hắn bỗng nhiên chuyển đề tài, nghiêm túc nói: "Nếu như các ngươi chịu học, ta cũng rất sẵn lòng nhảy lại điệu này."
Hắn bắt đầu làm tư thế chuẩn bị, à mà khoan đã...
Không có tiếng nhạc vang lên.
Những tu sĩ kia nhìn hắn đầy tò mò.
Cố Thanh Sơn ngẩng mặt lên trời, than: "Ây, cảnh tượng thật là hoành tráng. Nhiều người như vậy, lại còn cả bạn nhảy đeo mặt nạ, khuyến mãi thêm mấy bạn quái vật cao to đen hôi. Chẳng lẽ như vậy còn không nhảy được ư?"
Hắn chổng mông lên một chút, ngẩng đầu ưỡn ngực, thay đổi tư thế vũ đạo.
Xung quanh yên tĩnh...
Tiếng nhạc cũng không vang lên.
Một cơn gió thổi qua...
Đám quái vật lít nha lít nhít và những các tu sĩ mang mặt nạ kia đều lạnh lùng nhìn Cố Thanh Sơn.
Hắn ngượng ngùng thu bước nhảy, ho nhẹ: "Tâm trạng hôm nay không tốt, hôm nào dạy sau đi!"
Tu sĩ kia yên lặng một chút, sau đó cất giọng hung ác: "Ngươi đang đùa ta?"
Cố Thanh Sơn mặt ủ mày chau thở dài.
Nếu như có thể khiêu vũ thì sẽ dễ dàng đối phó cái đám này rồi!
Đáng tiếc vũ đạo lại không xuất hiện.
Cố Thanh Sơn xua tay nói: "Đừng hiểu lầm, ngay từ đầu ta đã không muốn lừa gạt các ngươi, càng không có khả năng đùa các ngươi."
"Thôi được rồi..." Hắn vặn eo một chút rồi nắm chặt song kiếm: "Thật ra, nói cho cùng thì..."
"... Ta chỉ muốn giết sạch các vị ở đây."
Trong bóng tối yên tĩnh đột nhiên nổ ra từng tràng cười hô hố.
Tiếng cười nhạo đầy mỉa mai đó của bọn quái vật vang vọng không gian.
"Một mình hắn?"
"Hắn muốn giết chúng ta?"
"Ha ha, muốn giết sạch chúng ta sao, thật sự là không biết chữ "chết" viết như thế nào."
"Một tên đáng thương, đã phát điên rồi!"
"Không sao, ta sẽ ăn hết linh hồn của hắn."
Bọn chúng nói tới nói lui một hồi, sau đó đột nhiên ra tay!
Hàng trăm thuật pháp lướt qua thủ lĩnh đám tu sĩ, lao về phía Cố Thanh Sơn.
Kiếm động...
Thần kỹ: Lưới Đau Thương Che Mờ Nhật Nguyệt.
Thức thứ nhất: Hỏa Hủy kiếm pháp, Ly Hỏa!
Cố Thanh Sơn nâng Địa kiếm lên, chỉ về phía trước.
Ánh kiếm vô tận tuôn ra từ trên trường kiếm, phát ra vô số tiếng nổ lách tách.
Những ánh kiếm này mảnh như lông tơ, không hề công kích địch nhân mà lại giao kích với nhau trăm ngàn vạn lần trong hư không.
Vù vù vù vù vù...
Ầm!!!
Thế giới hóa thành biển lửa.
Cố Thanh Sơn vung ra một nhát chém cách không.
Chỉ một thoáng sau, công kích thuật pháp của tất cả quái vật đánh tới đều bị tiêu trừ bên trong ngọn lửa phừng phừng kia.
Hỏa Hủy trảm thuật này chính là Ly Hỏa - thức thứ nhất của Thần kỹ!
Bọn quái vật phát ra tiếng gào thét như sói tru trong ngọn lửa, nhưng bất kỳ thuật pháp nào xuất ra đều bị tiêu trừ luôn từ khi còn trong tay chúng, hoàn toàn không thể dùng để công kích Cố Thanh Sơn được.
Tu sĩ dẫn đầu cũng không thể bình tĩnh như lúc trước được nữa.
Gã chợt quát lên: "Chết tiệt! Kiếm thuật đến trình độ này, nhất định là Thần kỹ của Atula đạo! Nhanh, nhanh lên! Chúng ta nhất định phải ngăn cản hắn!"
Tất cả tu sĩ phía sau gã đều bay lên bấm quyết.
Tu sĩ dẫn đầu cắn răng nói: "Thần kỹ thì chúng ta cũng có!"
Pháp quyết trong tay bọn chúng nhanh chóng hiện ra, chẳng mấy chốc đã tạo thành một tổ hợp Thần kỹ.
"Đại nhân, xong rồi!" Một gã tu sĩ nói.
"Để ta!"
Hai tay tên tu sĩ dẫn đầu nắm chặt lại, định kích phát Thần kỹ.
Nhưng gã đột nhiên dừng lại...
"Đại nhân..."
Các tu sĩ sau lưng thúc giục.
Mồ hôi trên trán tu sĩ dẫn đầu nhỏ xuống ròng ròng, nhưng thần kỹ lại chưa được kích phát.
Tay của gã cũng không chụm được vào nhau để tạo thành pháp quyết.
Trên thực tế, hai tay gã chỉ cách nhau vỏn vẹn có vài milimet mà thôi.
Chỉ cần khép lại thì toàn bộ tổ hợp Thần kỹ sẽ hoàn thành.
Đáng tiếc, bất kể gã thúc giục thân thể, linh lực, ý chí, thần niệm như thế nào, cũng không thể hoàn thành một bước cuối cùng này.
Một màn sương trắng lan ra khắp trên tay gã rồi dần dần phủ khắp toàn thân.
Giữa không trung, Cố Thanh Sơn đang thu hồi Triều Âm kiếm.
Thức thứ hai của Thần kỹ: Sương Phong, Sương Diệt kiếm pháp.
Sương Phong bắt hình, cố định thân thể chúng sinh không cho cử động, chính là Thần kỹ Sương Diệt kiếm pháp!
Tầng tầng sương trắng lan rộng ra trên người tu sĩ nọ, sau đó nhanh chóng lan đầy trên thân thể tất cả tu sĩ còn lại, cuối cùng lan truyền đến tất cả quái vật trong thông đạo hắc ám.
Bọn chúng cũng không thể di chuyển chút nào.
Ly Hỏa và Sương Phong đã thành, thức cuối cùng: Che Mờ Nhật Nguyệt cũng có thể xuất ra.
Cố Thanh Sơn buông song kiếm xuống, bỗng nhiên thở dài.
Hắn lẩm bẩm: "Che Mờ Nhật Nguyệt được xưng là chiêu kiếm không thể nhìn thấy được, ta luôn luôn thắc mắc sao lại không thể nhìn thấy? Cuối cùng, ngày hôm nay ta cũng đã hiểu!"
Giọng nói nặng nề như núi của Địa kiếm vang lên: "Trước tiên khoan nói tới chiêu kiếm này! Bây giờ còn đang trong chiến đấu, vì sao ngươi buông ta và Triều Âm ra?"
Triều Âm cũng nghi ngờ, kêu vù vù.
Cố Thanh Sơn đáp: "Bởi vì thiên địa nhật nguyệt đều không thể nào nhìn thấy một kiếm này, nó không cần sử dụng các ngươi để phát ra, nó là chiêu kiếm tất trúng!"
"Tất trúng! Chẳng lẽ không có đồ vật nào có thể tránh thoát sao?" Địa kiếm hỏi.
Cố Thanh Sơn bật ra hai chữ: "Đúng thế."
Vừa dứt lời, hình như có cái gì đó xuyên qua mật đạo hắc ám mà đi.
Tất cả tu sĩ và quái vật giống như tuyết đọng dưới ánh mặt trời, hoàn toàn tan biến không nhìn thấy nữa.
Yên lặng như tờ!
Địa kiếm bỗng nhiên nói: "Đây là kiếm ý thức!"
Cố Thanh Sơn nói: "Ly Hỏa và Sương Phong đã xuất ra, kiếm thứ ba chính là kiếm ý thức, nói cách khác..."
"Ngươi nghĩ tới kẻ nào, kẻ đó sẽ phải đi chầu tổ!" Địa kiếm cắt lời.
"Bọn họ không hiểu được một kiếm này, đương nhiên cũng không tránh khỏi một kiếm này."
Cố Thanh Sơn nói, ánh mắt đưa lên hư không.
Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trước mắt hắn.
[Ngài đã sử dụng trạng thái hồn lực Hiến Dâng, hồn lực tiêu hao khi phóng thích kỹ năng được giảm một nửa.]
[Ngài đã tiêu hao 75000 hồn lực, phóng ra Thần kỹ Atula: Lưới Đau Thương Che Mờ Nhật Nguyệt.]
Cột giá trị hồn lực quay tít, nháy mắt chuyển thành số 0 tròn trĩnh.
Nhưng mà chỉ một chớp mắt sau, giá trị hồn lực lại bắt đầu tăng vọt.
Bên trên Giao diện Chiến Thần, hai hàng chữ nhỏ nhanh chóng loé lên:
[Thần kỹ Lưới Đau Thương Che Mờ Nhật Nguyệt của ngài giết chết mười ba tu hành giả, bảy trăm sáu mươi mốt con ác quỷ.]
[Trong trận chiến này, ngài đã giành chiến thắng trong hoàn cảnh lấy ít địch nhiều. Trải qua tính toán, tổng giá trị hồn lực ngài đạt được là 930 nghìn điểm.]
Cố Thanh Sơn thở ra một hơi, cảm giác gặt hái thành cộng tràn đầy trong lòng.
Có hồn lực trong tay, lòng tin của hắn cũng vững chắc hơn.
Có điều, thu hoạch của lần chiến đấu này lại quá khéo, thu được một lượng hồn lực chẵn tròn.
Cố Thanh Sơn suy tư một lúc, quyết định không nghĩ tiếp nữa.
Nếu như đi hỏi Giao diện Chiến Thần, nó sẽ lại thu phí trưng cầu ý kiến.
Chết cũng phải lấy tiền!
Cố Thanh Sơn oán thầm.
Lúc này giọng nói nặng nề của Địa kiếm vang lên bên cạnh: "Đã có kiếm ý thức, vậy thì trong các cuộc chiến cùng cấp bậc, hoặc đối phương chỉ nhỉnh hơn một chút thì ngươi vẫn chiếm hết thượng phong!"
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: "Ý chí, tinh thần, thể lực, hồn lực kết hợp hoàn hảo với kiếm thuật mới có thể xúc tiến một thức Che Mờ Nhật Nguyệt."
"Chỉ đánh ra một kiếm, ta đã cảm thấy cực kỳ mỏi mệt, cần thời gian nhất định để từ từ khôi phục. Không phải chỉ dựa vào hồn lực là có thể phóng thích Thần kỹ này liên tục đâu."
Địa kiếm nói: "Nói cách khác, kiếm này không thể dùng tuỳ tiện. Khi sử dụng sẽ bị hao tổn vô cùng lớn, ảnh hưởng tới sức chiến đấu sau đó?"
"Đúng vậy." Cố Thanh Sơn nói.
Lúc này, một hàng chữ nhỏ xuất hiện trên Giao diện Chiến Thần:
[Ngài thi triển thành công Lưới Đau Thương Che Mờ Nhật Nguyệt, đã học xong bước đầu của Thần kỹ kiếm thuật này.]