Ầm!
Một chiếc rìu chiến màu máu từ trên trời rơi xuống, xuyên qua cơ thể thật dài của nó, đóng đinh nó trên mặt đất.
“A a a... lại là ngươi! Ta muốn giết ngươi, bỏ cả thân thể và linh hồn ngươi ở trong miệng, nhai nuốt một vạn lần!”
Quái vật hung ác nhìn chằm chằm Tô Tuyết Nhi, điên cuồng uốn éo, muốn thoát khỏi chiếc rìu màu máu.
Tô Tuyết Nhi nhanh chóng lùi về phía sau Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nghe đối phương kêu gào, nhíu chặt đôi lông mày lại.
Lúc này, Lam Tụ triệu hoán các linh hồn đến trước người con quái vật. Bọn họ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, vừa nhìn tình huống này lập tức phân chia hành động, dùng binh khí của mình cố định thân thể dài của con quái vật ở trên mặt đất.
Mọi người thấy thế, đều phát động công kích mạnh nhất của chính mình.
Phút chốc, tất cả các loại thuật pháp đều được sử dụng trên người quái vật, đánh cho quái vật kêu gào la hét.
Ma quỷ khổng lồ kia dần dần tới gần, đưa tay đè quái vật lại.
Một tay ma quỷ nắm chặt nó, một tay cầm cây búa, quát:
“Uốn éo nữa đi, ngươi cho là ngươi uốn rất đẹp mắt sao?”
“Thật ra nói đến ưỡn ẹo thân thể, ta biết một ít thuật pháp có thể giúp ngươi uốn thêm phong cách.”
“Ngươi có biết hay không, hiện tại ngày chết của ngươi đã đến?”
"Ngươi còn dám nhìn ta?"
“Ta cho ngươi biết, như ngươi không được đâu, dù cho đi đầu thai thì kiếp sau cũng là đối tượng bị người ta chém giết, ngươi có biết bản thân ngươi sai ở đâu không?”
“Không biết? Ta rủ lòng từ bi nói cho ngươi biết, thật ra ban nãy ngươi quá ầm ĩ...”
Xoạt!
Kiếm quang hiện lên.
Đầu quái vật rớt xuống.
Cố Thanh Sơn thu kiếm.
“Xin lỗi, không để cho ngươi nói hết lời.”
Cố Thanh Sơn áy náy nói với ma quỷ.
Ma quỷ khổng lồ run lên hơi thở, sau đó bực bội xoay người rời đi.
Nó vừa đi, có một con quỷ từ trên người nó rơi xuống, cuối cùng toàn bộ ma quỷ đều khôi phục nguyên trạng.
Cố Thanh Sơn xoay người lại dắt Tô Tuyết Nhi đi tới bên cạnh Lam Tụ.
“Đã lâu không gặp.” Cố Thanh Sơn ôm quyền nói.
Lam Tụ híp mắt nói: “Cậu là...”
“Sao lại không thấy Đại Quỷ Tướng và Atula Vương? Nhân tiện nói một câu, kiếm của ta có thể chống lại Thời Gian Tiệt Lưu.”
Biểu cảm của Lam Tụ lập tức trở nên sinh động.
“Ôi? Sao cậu lại biến dạng rồi?” Hắn ta chủ động hỏi.
“Kể ra rất dài dòng, chủ yếu là để an toàn.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ha ha, ta đã đưa cho cậu tín vật của vương quốc ta nhưng vẫn không thấy cậu đến chơi.”
“Nhiều chuyện xảy ra quá, sau này ta đã đặc biệt đi qua đó một lần, thế nhưng dường như ngài đã đi đến chỗ sâu trong khu Kì Dị.”
Cố Thanh Sơn từng trợ giúp Lam Tụ cứu vương phi của hắn ta, Lam Tụ cũng từng nhìn thấy quá trình Cố Thanh Sơn dẫn đầu vong linh dưới Hoàng Tuyền chống đỡ yêu ma, còn đưa Trấn Ngục Quỷ Vương trượng cho Cố Thanh Sơn. Hai người coi như là từng kề vai chiến đấu, hàn huyên một hồi cũng rất ăn ý.
“Cậu đã từng thấy những người mang mặt nạ vừa nãy chưa?” Lam Tụ hỏi.
“Ừ, bọn họ là người của thế giới song song.” Cố Thanh Sơn nói.
Thế giới song song?
Cách nói này khiến những người ở đây cảm thấy chấn động.
Những người đó đều vây lại đây, muốn nghe một chút tin tức từ Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cũng không để bụng, nói hết chuyện thế giới song song hợp tác với Hỗn Loạn.
Thật ra rất nhiều người đều biết chuyện này, dù sao khi Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả triệu tập quân đoàn Hỗn Loạn đã khiến toàn bộ chín trăm triệu tầng thế giới sôi trào, người có tâm tỉ mỉ tìm hiểu tin tức nhất định có thể hiểu rõ ràng.
Lam Tụ suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói: “Ta và cậu đều mất đi sức mạnh, hiện tại chỉ có thể vận dụng một năng lực, ta kiến nghị chúng ta cùng đi.”
Cố Thanh Sơn khen: “Ta cũng có ý đó, dù sao dưới tình huống như vậy, một người đối mặt với hai thế lực tổ chức cường đại, nhất định sẽ vô cùng vất vả.”
Đại quỷ Luyện Ngục cũng tham gia nói: “Tính thêm một người là ta.”
Cố Thanh Sơn và Lam Tụ nhìn sang nó.
Đại quỷ Luyện Ngục nói: “Các ngươi đều là những người rất mạnh, nhưng ta cũng không kém. Chúng ta tụ tập cùng một chỗ mới không sợ những kẻ đó cấu kết lại đánh lén.”
Một gã đàn ông cả người bốc lửa đi tới, nhìn Cố Thanh Sơn nói: “Thêm cả ta nữa... tin tức ngươi vừa mới nói giống với tình báo của ta như đúc, ta có dự cảm không tốt.”
Cố Thanh Sơn nhìn những người này.
Lam Tụ là quốc vương, đương nhiên có một đám người đi theo bên cạnh. Đại quỷ Luyện Ngục cũng mang theo không ít ma quỷ, về phần gã đàn ông bốc lửa khắp người cũng mang theo một lượng lớn nhân thủ.
Chỉ có hắn là đi một mình.
Không, hắn còn có Tô Tuyết Nhi.
“Vậy thì hợp tác... còn người nào muốn tham gia hành động cùng bọn ta hay không?” Lam Tụ lớn tiếng hỏi.
Trong những nhóm người vây xem xung quanh, có người hỏi: “Lấy được bảo tàng rồi chia như thế nào?”
“Bảo tàng?” Gã đàn ông toàn thân bốc lửa cười lạnh, nói: “Dương oai trên địa bàn của người khác, cả nhóm sống sót trước đi rồi hãy nói. Đúng là một tên không có mắt.”
Lam Tụ liền nói: “Nếu phát hiện bảo tàng thì mọi người có thể chia nhau, nhưng nói chung, đầu tiên chúng ta phải bảo đảm tất cả đều an toàn.”
Những người đó lắc đầu, xoay người bước vào hành lang bí mật.
Mấy người Cố Thanh Sơn cũng không có biểu hiện gì, dù sao mọi người đều có quyền lựa chọn.
Lam Tụ búng tay một cái.
Đằng sau hắn ta lập tức xuất hiện một thẻ bài sư, người nọ rút một thẻ bài ra.
Thẻ bài khế ước.
“Thật chu đáo, đến khế ước cũng có người chuyên môn chuẩn bị.” Cố Thanh Sơn than thở.
Hắn lấy thẻ bài khế ước, nhìn xem.
Trên Giao diện Chiến Thần lập tức cho thấy thông tin về thẻ bài.
[Vua của Khế ước: Đây là thẻ bài khế ước có linh hồn, là tổ tiên của tất cả các khế ước, là khế ước có sức mạnh lớn nhất.]
[Nếu như trên thế giới có bất kỳ khế ước nào không xảy ra vấn đề, thì đó chính là thẻ bài này.]
Cố Thanh Sơn yên tâm.
Xem ra thẻ bài khế ước này vô cùng nghiêm khắc, không có vấn đề.
Lam Tụ nói: “Chịu thôi, xuất môn thì phải chuẩn bị đầy đủ hết, có vài tình huống vẫn phải dựa vào sự giúp đỡ của bằng hữu, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều chuyện.”
Cố Thanh Sơn đưa thẻ bài khế ước lại cho hắn ta, hỏi: “Ngài có thẻ bài loại trị liệu không?”
Lam Tụ nhìn Tô Tuyết Nhi, lập tức hiểu được.
Hắn ta nói với một thẻ bài sư khác ở phía sau: “Chữa trị cho cô ấy đi.”
“Vâng, bệ hạ.”
Thẻ bài sư liến tiến lên hai bước, rút ra thẻ bài màu lục, bắt đầu trị liệu vết thương cho Tô Tuyết Nhi.
Chỉ chốc lát sau, mày liễu nhíu chặt của Tô Tuyết Nhi dần dẫn giãn ra.
“Không đau.” Cô nói với Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn lộ ra ý cười, thành khẩn ôm quyền nói: “Đa tạ bệ hạ.”
Lam Tụ nói: “Đừng khách sáo... Cậu cứ gọi ta là Lam đi. Lúc trước cậu giúp ta cứu vương phi, ta cũng đâu có khách sáo gì với cậu.”
Lúc này, âm thanh điện tử máy móc vang lên bên tai Cố Thanh Sơn:
[Cố Thanh Sơn các hạ, thương thế của Tô Tuyết Nhi đã gần khỏi hẳn, căn cứ vào đánh giá thông tin số liệu của bản hệ thống, nếu như để cho cô ấy đi theo, ngài sẽ phải hao tốn thời gian trông nom cô ấy.]
[Ngoài ra, hình như cô ấy cũng không thích chiến đấu, còn chán ghét chiến đấu.]
[Nếu như ngài lo lắng cho cô ấy, xin hãy để cho cô ấy nghỉ ngơi ở đây.]
[Như vậy cô ấy cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.]
Cố Thanh Sơn nghe xong liền đi lên phía trước hỏi Tô Tuyết Nhi: “Lát nữa em đi cùng anh hay là ở lại chỗ này nghỉ ngơi?”
Tô Tuyết Nhi không chút do dự nói: “Đương nhiên là đi cùng anh.”
Cố Thanh Sơn không hỏi nữa.
Âm thanh điện tử cũng không vang lên nữa, chỉ là trong hư không dường như có ai đó đang nghiến răng.
“Các vị, khế ước đã chuẩn bị xong.” Lam Tụ cầm thẻ bài, chuyển hóa nó thành quyển trục khế ước, nói với mọi người.
Mấy người cầm đầu liền cùng nhau đi tới.
“Đây là khế ước nghiêm ngặt nhất trong các loại khế ước, bất luận kẻ nào vi phạm cũng chỉ có một kết cục duy nhất là linh hồn tan biến.”
Mọi người truyền nhau xem nội dung khế ước, không có ý kiến gì.