Kỳ thực, “Lời nói quyết định vận mệnh” vừa rồi đã quyết định hai chuyện.
Thứ nhất, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả ở lại đối phó với Thần Sinh Mệnh.
Thứ hai, chuyện mà Thần Sinh Mệnh sợ hãi nhất định sẽ xảy ra.
Mặc dù Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả tâm tư nhanh nhạy, rất dễ nảy sinh nghi ngờ đối với hành động của Thần Sinh Mệnh, nhưng loại sự tình như vậy ai dám nói chắc?
Lẽ nào nó nhất định có thể phát hiện vấn đề của Thần Sinh Mệnh?
Cố Thanh Sơn không cho phép xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.
Hắn đặc biệt hao tốn một câu “Lời nói quyết định vận mệnh”, thì nhất định phải đảm bảo sự việc sẽ phát triển theo quỹ đạo mà hắn dự tính từ trước.
Thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng, cả Đại Ca và hắn đều âm thầm sinh ra một nỗi sợ hãi.
Điều này có gì đó không đúng.
Diệp Phi Ly đột nhiên nói: “Này, mọi người, tôi cảm thấy được một nỗi bất an mãnh liệt.”
Trương Anh Hào khẩn trương nhìn bốn phía, nói: “Loại cảm giác này... hình như bất cứ lúc nào cái chết cũng có thể ăn tươi chúng ta.”
Cố Thanh Sơn và Đại Ca nhìn nhau.
Nếu như tất cả mọi người đều cảm nhận được, vậy nói rõ việc sắp phát sinh hung hiểm tới cực điểm.
“Không tốt, chúng ta lui ra xa một ít, càng xa càng tốt!” Cố Thanh Sơn nói.
“Hiểu rồi.” Laura nói.
Tán dù tăng nhanh tốc độ, lẩn tránh vào chỗ đen kịt sâu trong hư không.
Trong chiến trường.
Bà lão ngẩng đầu nhìn phía hư không, thất thanh nói: “Không tốt!”
Bà ta không quan tâm sống chết của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả nữa, xoay người trốn đi.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả vất vả lắm mới chờ được đến giây phút này, lúc này sao có thể để đối phương được như ý nguyện?
Huống hồ đối phương đã gieo vào linh hồn mình mầm mống đau khổ. Bà ta mà tránh được kiếp nạn lần này, ngày sau bất cứ lúc nào cũng có thể từ từ hành hạ mình đến chết.
“Đừng hòng chạy!”
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả quát lên một tiếng, xông lên.
Nó hung hăng đánh vào lớp vảy của con rắn đen khổng lồ, khởi động sáu cánh tay, dùng sức đấm vào thân thể đối phương.
Bà lão bị đánh, thân thể giãy dụa điên cuồng, không cách nào thoát khỏi.
Một giây kế tiếp...
Quan tài màu đen rơi lả tả, giống như nước từ trên trời giáng xuống.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả ngẩn ra.
Quan tài màu đen?
Những quan tài này nhìn thế nào cũng không giống như có lực công kích.
Bà lão thấy quan tài màu đen, sắc mặt tức thì biến hóa.
Lúc này đây, bà ta thực sự khẩn cấp.
Thân thể Thần Sinh Mệnh chấn động, hất Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả ra, hét to một cách sợ hãi:
“Chạy mau! Không thì chúng ta sẽ cùng chết ở chỗ này!”
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả thật vất vả mới đợi được giờ khắc này, sao có thể nghe lời bà ta?
Đây là cơ hội cuối cùng để hủy diệt Trật Tự.
Một khi để cho đối phương chạy trốn, mình đánh không lại đối phương, Trật Tự sẽ lần nữa sống sót.
Nói vậy, kỷ nguyên Hỗn Loạn sẽ không bao giờ hoàn chỉnh!
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả giận dữ hét:
“Trừ phi ngươi giao ra Trật Tự giả, bằng không ta tuyệt đối không để cho ngươi chạy trốn!”
Nó không nghe theo, tiếp tục xông lên, lần nữa đánh nhau với Thần Sinh Mệnh.
Thần Sinh Mệnh không có tâm tư ứng chiến, nhưng mỗi lần muốn chạy trốn đều bị đối phương ngăn lại.
Tại thời điểm này, vô số quan tài màu đen không tiếng động hạ xuống, càng ngày càng nhiều, dần dần phủ kín không trung.
Quan tài vây lượn xung quanh hai vị thần.
Bên trong dòng chảy hỗn loạn của hư không, quan tài màu đen không ngừng rớt xuống từ trên trời, vây hai vị thần vào trong.
Bà lão còng lưng ôm lấy cơ thể, co lại ngồi xổm xuống, hoàn toàn biến thành một con rắn lớn đuôi dài màu đen, không còn hình dáng cũ nữa.
Xung quanh nó, một ít quan tài màu đen đã mở ra.
Từng bộ xác chết bay ra từ trong quan tài.
Những xác chết này mặc các loại áo giáp bị tàn phá bởi chiến tranh, giống như đã trải qua bao năm tháng.
Thấy sức mạnh trên người bọn nó không ổn định, cơ bản đều là cấp bậc bán thần, trên người quấn quanh oai phong như khi còn sống.
Bọn chúng bay tới chỗ hai vị thần.
Rắn lớn màu đen nổi điên mà bắn ra tia sáng tím về một hướng.
Tất cả xác chết trên đường đi lập tức bị tiêu diệt hoàn toàn.
Rắn lớn màu đen đang chuẩn bị trốn đi, lại bị Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả cản đường.
"Muốn đi? Để lại Trật Tự giả kia!"
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả gào lên, sáu cánh tay hợp lực, hung ác đánh lên trên thân con rắn lớn.
Con rắn lớn màu đen bị đánh khắp người run lên, mất luôn cơ hội cuối cùng để chạy đi.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả thấy vậy, thừa dịp thử phóng ra một trận lửa xám, hủy diệt một đám xác chết ngay tại chỗ.
Sau khi những thi thể này bị xóa bỏ, quan tài của bọn chúng khép lại lần nữa, bay về trời.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả cười to, chế giễu: "Ta còn không biết ngươi sợ cái gì, chỉ là một đám xác chết cấp bậc bán thần, lại làm ngươi sợ như vậy."
Lúc đang nói chuyện, càng ngày càng có nhiều quan tài mở ra.
Dày đặc xác chết xuất hiện.
Một cái quan tài màu đen rất lớn bỗng nhiên mở ra.
Một người khổng lồ đi ra từ trong đó.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả nhìn thấy người khổng lồ này, bỗng nhiên im lặng.
Trên cơ thể người khổng lồ này tản ra sóng sức mạnh còn mạnh hơn nó.
Vào lúc người khổng lồ xuất hiện, một bộ quan tài lại mở ra.
Một cô gái xinh đẹp bị thiếu nửa người bay ra.
Cũng là Thần linh!
Vô số quan tài từ trên trời rớt xuống, giống như không bao giờ ngừng.
Không đếm nổi bao nhiêu xác chết đi ra từ trong quan tài.
Trong đó có một cơ thể to lớn đã mất đầu, trên thân mặc một bộ giáp sắt vang lên tiếng leng keng đầy tang thương.
Lại một vị Thần linh!
Trong phút chốc, đã xuất hiện ba thi thể của Thần linh!
Lần này trong lòng Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả cũng sợ hãi.
Số lượng Thần linh cùng bán thần nhiều như thế, một mình nó không chống lại được.
Nếu cứ thế này, càng nhiều xác chết Thần linh xuất hiện...
Nó chưa kịp suy nghĩ tiếp.
Người khổng lồ và cô gái đã đánh nhau với Thần Sinh Mệnh.
Thi thể người mặc giáp sắt thì chầm chậm đi về phía nó.
"Hừ, tự tìm cái chết!"
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả xông lên, dồn sức mạnh toàn thân chạm đánh về phía thi thể mặc giáp sắt.
Ầm!
Chấn động cả hư không.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả lùi về chỗ cũ.
Thi thể Thần linh mặc giáp sắt kia chỉ hơi lung lay một chút, không bị bất cứ thương tích nào.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đáng chết, thực lực không kém ta… "
Ngay lúc nó đang suy tính, tìm phương pháp đối phó với tình hình này, đã thấy cách mình không xa lại có một loạt quan tài màu đen to lớn rơi xuống.
Nắp quan tài bị đẩy ra từ bên trong.
Mấy trăm xác chết đi tới.
Đa số những xác chết này là chiến sĩ cấp bán thần, nhưng cũng có mười mấy thi thể tản ra sức mạnh cấp bậc Thần linh.
Hơn mười vị Thần linh.
Bọn chúng đi về phía hai vị thần, cùng nhau thì thầm trong miệng: "Đến đây đi, cùng chìm vào giấc ngủ say với bọn ta."
Đôi mắt của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả bỗng nhiên co lại, không nhịn được lùi lại mấy bước.
Cho dù mình là Thần linh Hỗn Loạn duy nhất, một mình đối mặt với nhiều Thần linh như vậy, cũng chỉ có một kết cục - đó chính là chết!
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả nhịn không được ngẩng đầu, nhìn lại nơi sâu thẳm trong dòng chảy hỗn loạn của hư không.
Chỉ gặp quan tài màu đen giống như cơn mưa tầm tã, rơi xuống không ngừng, như thể không có lúc nào dừng.
Bỗng nhiên trong lòng Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả sinh ra một ý nghĩ -
Chắc chắn sẽ có càng nhiều xác chết của Thần linh xuất hiện.
Bán thần, Thần linh đều xuất hiện, có lẽ người trong những truyền thuyết kia cũng sẽ hạ xuống.
"Chuyện này rốt cuộc là sao… "
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả không nhịn được lẩm bẩm.
Giờ phút này, nó cũng đã biết được Thần Sinh Mệnh sợ cái gì.
Nhưng dường như đã chậm.
Một phía khác.
Đám người Cố Thanh Sơn xem màn “mưa quan tài” lạ lùng này.
"Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Trương Anh Hào hỏi.
Cho dù đã lùi ra đủ xa, cho dù Laura có rất nhiều bảo vật phòng thân, nhưng mồ hôi lạnh trên trán anh ta vẫn không ngừng chảy.
Toàn thân lại bắt đầu run bần bật.
Hết cách rồi, không thể khống chết được, đây là nỗi sợ hãi đến từ bản năng nguyên thủy nhất.