Mình sẽ đánh đuổi Ninh Nguyệt Thiền và những cô gái khác!
Tô Tuyết Nhi vừa oán hận vừa nghĩ.
Quang não cá nhân vẫn rung động trong túi nhỏ bên người.
Tô Tuyết Nhi phiền muộn trong lòng, dứt khoát đưa tay vào trong túi, tắt nó đi
Sau một hơi thở.
Trên quầy rượu, tất cả mọi quang não cá nhân đều chấn động.
Mọi người kinh ngạc mở nó lên.
Một giọng nữ uy nghiêm lập tức vang vọng.
[Dựa theo pháp tắc an toàn của thế giới, quang não cá nhân của bạn bị trưng dụng, số công dân của bạn đã được Chính phủ Liên minh Thế giới biết đến, mời ra khỏi quán bar nhận quang não mới.]
[Đặc biệt nhắc nhở: Đây là mệnh lệnh tối cao, xin lập tức chấp hành.]
Mọi người không uống rượu nữa, cũng không nói lời nào, đều buông quang não cá nhân của mình xuống, đi ra khỏi quán bar.
Đùa à, mệnh lệnh tối cao của Chính phủ Liên minh Thế giới, tình huống như vậy cực kỳ hiếm thấy, nhưng mỗi một lần đều tượng trưng cho quyền uy tối cao của thế giới.
Không người nào dám chống lại mệnh lệnh này.
Chỉ chốc lát sau.
Cả quán bar đều trống không.
Chỉ còn lại một mình Tô Tuyết Nhi.
Ở bên ngoài quán bar, hàng trăm chiến giáp cơ động đã vây chặt quảng trường, không bất cứ kẻ nào có thể tiến nhập vào khu vực này.
Toàn bộ thủ đô cũng bắt đầu giới nghiêm.
Phi thuyền sôi nổi phóng lên không trung, bắt đầu tới lui tuần tra trên bầu trời.
Những tình huống này tất nhiên không thể thoát khỏi quan sát của Tô Tuyết Nhi.
Cô miễn cưỡng căng da mắt ra, lắc lắc ly thủy tinh cầm trên tay.
Ai mà lại đui mù như vậy, dám đến đây gây chuyện với mình vào thời điểm này?
Rõ ràng mình chỉ muốn yên lặng một chút.
Lẽ nào như vậy cũng không được?
Ngón tay mảnh khảnh của Tô Tuyết Nhi hơi dùng lực một chút, tất cả chén rượu trong quẩy rượu đều bồng bềnh bay lên, hết thảy hòa tan thành một thể lỏng trong suốt, biến mất vào khoảng không.
Lúc này toàn bộ quang não cùng phát ra một âm thanh:
[Quý tộc Liên Bang, người duy nhất còn lại mang thân phận Cửu Phủ, Tô Tuyết Nhi các hạ, ta là Nữ Thần Công Chính.]
“Người duy nhất còn lại mang thân phận Cửu Phủ? Đây là ý gì?” Tô Tuyết Nhi lạnh giọng hỏi.
[Cửu Phủ đã trở thành quá khứ, đây là quyết định dựa theo ý chí trước đây của Cố Thanh Sơn.] Nữ Thần Công Chính nói.
Khí thế trên người Tô Tuyết Nhi biến mất, cô khẩn cấp hỏi: “Được rồi, tôi đã biết... Xin hỏi, Cố Thanh Sơn trở về chưa?”
[Xin lỗi, ngài ấy chưa về.]
[Tô Tuyết Nhi, tôi tìm cô có chuyện quan trọng hơn.]
[Lục Đạo thế giới đã dung hợp làm một, đang đối mặt với nguy hiểm đến từ dư âm của Vực Sâu chảy ngược, có xác suất bị phá hủy nhất định.]
[Căn cứ vào di chúc của Người bảo vệ, cô là người thừa kế duy nhất của Tinh Huy Cửu Phủ.]
[Xét thấy tình hình trước mắt không ổn định, tôi phải chuyển giao lại di sản Cửu Phủ cho cô.]
Cửa quán bar mở ra.
Một chiến giáp cơ động mini cầm chiếc hộp đưa tới trước mặt Tô Tuyết Nhi.
Giọng nói của Nữ Thần Công Chính vang lên lần nữa:
[Cửu Phủ đã trở thành lịch sử, mà áo choàng Tinh Huy trang bị sức mạnh đặc thù đã được tôi lưu giữ, là di sản trân quý nhất Cửu Phủ.]
[Từ giờ trở đi, chúng sẽ là của cô.]
Hộp mở ra.
Chín áo choàng Tinh Huy lẳng lặng nằm ở trong hộp.
Tô Tuyết Nhi ngơ ngẩn.
Không đúng.
Những áo choàng này làm sao có thể là di sản trân quý nhất?
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tô Tuyết Nhi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve áo choàng Tinh Huy.
Đây là đồ gia truyền của quý tộc Cửu Phủ, chỉ có gia chủ một phủ mới có tư cách mặc chiếc áo này. Mặc dù có một ít công hiệu thần kỳ, ví dụ như không nhiễm một hạt bụi, ngăn chặn nguyên tố, trì hoãn sinh mệnh, nhưng trình độ cũng không tính là cao, hiệu quả chỉ có thể coi là khá.
Đối với Cửu Phủ mà nói, chỗ trân quý của áo choàng chính là quyền lực mà nó đại diện.
Chính là vì tranh đoạt những áo choàng này, cha mẹ mới đoạn tuyệt quan hệ với mình.
Vì những món đồ buồn cười này...
Tô Tuyết Nhi tùy ý để nước mắt chảy trên gương mặt, một tay nắm chặt áo choàng, cố gắng đè ép bi thương trong lòng lại.
Cô không biết rằng lúc tay cô tiếp xúc với tấm áo choàng đen kịt, trên áo choàng sinh ra một chút rung động.
Rung động không ngừng lan ra, bao phủ toàn bộ ngôi sao ảm đạm bên trong.
Bỗng nhiên.
Chín áo choàng tự động trôi nổi lên, hợp lại cùng một chỗ, bày ra trong hư không.
Tất cả bóng tối bị đẩy lùi, những ngôi sao dày đặc liên tiếp hiện ra.
Một tấm Tinh đồ rộng bao la hùng vĩ xuất hiện trước mặt Tô Tuyết Nhi.
Cùng lúc đó, một âm thanh băng lãnh vô tình vang lên từ trên bức tranh:
[Kiểm tra huyết mạch Đế quốc Tinh Huy.]
[Từ khi bí mật của Đế quốc Tinh Huy bị hủy diệt đến nay, lần đầu tiên đo ra được sức chiến đấu đạt mức tiêu chuẩn thấp nhất trong giới quý tộc Đế quốc Tinh Huy.]
[Bí mật Tinh Huy: Hành lang bí mật của thế giới Phủ Bụi hiện đã có sẵn cho cô.]
[Đây là con đường duy nhất để thu hoạch được sức mạnh Kỳ Quỷ vĩ đại!]
.................
Xúc tu của Thần Sinh Mệnh trải rộng khắp cả bầu trời, tựa như thủy triều hắc ám.
Sóng triều màu đen di chuyển, bốc lên, cuồn cuộn nổi lên cơn gió khuấy động đất trời, tựa như muốn bao phủ hết thảy những thứ tồn tại trước mặt chúng nó.
Thế nhưng thủy triều hắc ám gặp phải khắc tinh.
Tiếng thét chói tai của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả rất lợi hại, làm cho xúc tu màu đen không ngừng hòa tan thành những linh hồn với gương mặt tuyệt vọng.
Những linh hồn này thân bất do kỷ, chỉ có thể bị Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả hút vào trong miệng, biến thành thức ăn của nó.
Từng cây từng cây xúc tu màu đen biến mất.
Ngay từ đầu trận chiến, Thần Sinh Mệnh đã chịu một chút thua thiệt, trong lòng nổi giận đùng đùng.
“Chỉ là một nhân vật nhỏ thôn phệ linh hồn, vậy mà cũng dám đến trước mặt ta làm càn!”
Mấy nghìn cây xúc tu màu đen bay trở về trước mặt bà ta, hóa thành từng hàng linh hồn Thần duệ.
Trong hàng trăm triệu năm gần đây, lúc còn sống, những linh hồn này từng nắm giữ thần kỹ hệ Thần Bí. Lúc này dưới sự thúc giục của Thần Sinh Mệnh, chúng cùng nhau phóng ra sức mạnh.
Thần kỹ, Phá Hồn Trảm!
Chỉ thấy trên tay các linh hồn xuất hiện một thanh đao nửa trong suốt phát ra hào quang chói lọi.
“Được rồi, đưa cho ta!” Thần Sinh Mệnh hung tợn nói.
Toàn bộ hào quang bay ra khỏi các thanh đao trong tay những linh hồn, hóa thành một điểm sáng rực rỡ vô cùng.
Mà đám linh hồn bị đoạt đi thần kỹ lại hóa thành xúc tu màu đen ngọ nguậy.
Thần Sinh Mệnh cầm lấy điểm sáng này, cố sức rạch một cái về phía Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
Xoạt...
Trăm ngàn thần kỹ, Ma Đao Trảm Hồn!
Chỉ thấy một tia sáng nhọn mỏng như cánh ve từ trên bầu trời phóng tới đại địa, một đường lao về phía trước.
Nơi tia sáng nhọn đi qua, đại địa nứt ra một vết nứt sâu không thấy đáy.
Rầm rầm...
Vết rách lan tràn ra khắp mặt đất, giống như một con rắn dài trườn đi.
Rất nhanh sau đó, vết rách trải rộng toàn bộ thế giới.
Ầm!
Mặt đất bị cắt thành vô số khối.
Ngoại trừ đại địa, bầu trời cũng bị chém ra.
Bầu trời màu lam dạt ra hai bên, mà dòng chảy hư không hỗn loạn bắt đầu hiện ra rõ trong thế giới.
Tiếng thét chói tai của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả hơi ngừng lại.
Tia sáng nhọn sáng rực xuyên qua thân mình nó, lao ra đến tận cùng thế giới, dọc theo dòng chảy hư không hỗn loạn bắn ra, cuối cùng chẳng biết đi đâu.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả bị cắt thành hai nửa.
Nhưng như vậy không đủ lấy đi tính mạng của nó.
“Tổ hợp thần kỹ?” Phân nửa thân thể lấy giọng nam mà nói.
“Kỹ xảo linh hồn quá mức cổ xưa, căn bản chẳng là gì.” Một nửa thân thể nói bằng giọng nữ.
Chỉ thấy vô số linh hồn từ hai nửa thân thể bay ra ngoài, biến thành hư vô trong tiếng kêu la.
Trong một cái chớp mắt ngắn ngủi.
Trăm nghìn vạn linh hồn chết đi.
Mà thân thể Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả lần nữa hợp lại cùng một chỗ, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
“A a a a a! Gia tăng lực Hỗn Loạn cho ta, cùng ta đánh kẻ địch nát bấy.” Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả giận giữ hét.
Cột ánh sáng mênh mông từ hư không mà đến, phủ xuống trên người Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.