Kim giờ, kim phút, kim giây và các chuỗi chữ số, linh kiện rơi xuống quyển sách.
Những linh kiện màu vàng này tỏa ra một luồng ánh sáng rồi bay lên khỏi quyển sách.
Cùng lúc đó, tranh vẽ trên quyển sách cũng biến mất.
Mọi người chỉ thấy ánh sáng ở giữa không trung kia biến thành một bức tranh ánh sáng.
“Đây là cảnh tượng của khoảng mười phút trước, có thể nghe được các cô ấy đang nói gì, còn để xác định vị trí của các cô ấy thì cần một chút thời gian mới được.” Laura giải thích.
“Mười phút trước sao?” Trong lòng Cố Thanh Sơn quýnh lên.
Đã qua mười phút rồi, không biết Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đã đuổi kịp các cô ấy chưa.
Chết tiệt!
Rốt cuộc các cô ấy đang ở đâu?
Cố Thanh Sơn siết chặt nắm đấm.
Trên bức tranh ánh sáng, ba cô gái bắt đầu nói chuyện.
Tô Tuyết Nhi bắt đầu nói trước: “Bọn em khá là bất hạnh, cùng thích một người đàn ông.”
Mọi người nghe được câu nói đầu tiên như vậy đều không nhịn được mà sửng sốt.
Chuyện gì thế này?
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đang đuổi theo phía sau mà sao các cô ấy có thể thoải mái nói tới chuyện này vậy?
Mọi người không kiềm chế được đều len lén nhìn Cố Thanh Sơn.
Hắn giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của mọi người mà tiếp tục nhìn bức tranh ánh sáng.
Chỉ thấy trên bức tranh ánh sáng, Ninh Nguyệt Thiền mở miệng nói.
Cô hỏi: “Hắn là loại người gì?”
“Aiz, cũng khó nói. Đúng rồi, anh ấy cũng là tu hành giả.”
...
“Kiếm tu? Hừ!” Ninh Nguyệt Thiền khinh bỉ nói.
“Kiếm tu thì sao?” Tô Tuyết Nhi và Anna cùng lúc mở miệng hỏi.
“... Kiếm tu... không ngừng dao động...”
“... Chị vẫn luôn cảm thấy kiếm tu không có tên nào tốt cả.”
“... Chị còn tưởng là có chuyện gì, thế mà lại dùng thủ đoạn làm cho các em cùng lúc giao tấm lòng ra, lại còn bắt các em gặp nỗi khổ phải phiêu bạt khắp nơi như thế. Chị căm ghét loại nhân vật như thế.”
“... Các em không cần phải thay loại đàn ông như thế giải thích. Chờ chuyện của vương quốc Kinh Cức chấm dứt, chị sẽ thay các cô nhìn thử xem tên đó rốt cuộc thế nào.”
Trên bức tranh ánh sáng, những câu nói của ba cô gái lóe qua.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Cố Thanh Sơn.
“Khụ. Loại chuyện này, thực ra tôi có thể chứng minh, hình như Cố Thanh Sơn chưa từng làm những chuyện như thế.” Diệp Phi Ly nói.
“Nhìn qua thì có vẻ không giống như vậy.” Lâm thản nhiên nói.
Trương Anh Hào có mắt nhìn hơn hẳn Diệp Phi Ly, miệng lưỡi cũng trơn trư hơn. Lúc này anh ta nói: “Cố Thanh Sơn là anh em tốt của tôi. Thực ra trong mấy năm nay, thời gian ngủ của cậu ấy cũng chẳng có bao nhiêu, thế nên sẽ không đi đùa giỡn người khác. Nhưng cậu ta lại rất được người khác ưa thích, chuyện này đâu thể làm gì được.”
Lâm nghe xong câu này rồi lại nhớ tới bản thân mình đã từng nhìn thấy quá khứ của Cố Thanh Sơn, nhất thời cũng cảm thấy hắn thực sự quá khổ.
Yêu đương sao?
Tất cả mọi thứ của Cố Thanh Sơn, cô biết rất rõ, cũng biết mấy cô gái này, thế nên trong lòng đã sớm có sự chuẩn bị.
Rõ ràng đã sớm biết vậy, nhưng khi tức giận thì bản thân cũng không khống chế được.
Aiz, chuyện tình cảm mà, lúc nào cũng khiến người ta không thể dùng lý trí để làm việc được.
Suy nghĩ của Lâm xoay vòng vòng rồi lại nhớ tới hai cô gái khác mà mình đã từng nhìn thấy trong ký ức của Cố Thanh Sơn.
Đó là hai thị nữ của Cố Thanh Sơn, cuối cùng lại làm sư muội của hắn.
Các cô ấy nói --
Cố Thanh Sơn hãy còn non...
Nghĩ tới hình ảnh nhìn thấy lúc đó, nghẹn khuất trong lòng Lâm tản đi mấy phần.
Bức tranh ánh sáng dần dần biến mất, giữa không trung còn để lại một dãy số thật dài.
Laura nhìn kỹ dãy số kia rồi thở phào nhẹ nhõm nói: “Đây là phù tọa độ của chín trăm triệu tầng thế giới. Rất tốt, xem ra chúng ta đã biết –”
Cô lại kinh ngạc nói: “Ấy? Hình như các cô đang ở gần vương quốc Kinh Cức, đã sắp đến đây rồi!”
Trong căn phòng rơi vào sự yên lặng kỳ diệu.
Điều có thể khẳng định chính là, ba cô gái này tới đây chắc chắn là để tìm Cố Thanh Sơn.
Nhưng xem tình hình vừa rồi, dường như các cô ấy đều không biết người đối phương muốn tìm chính là Cố Thanh Sơn.
Chuyện này thật đúng là…
Tiếp theo phải làm thế nào đây?
Đột nhiên ngoài trời tối sầm lại.
Một con quạ đen xuất hiện.
“Đừng cản tôi, tôi tìm Cố Thanh Sơn!”
Giọng nói của Tô Tuyết Nhi truyền đến từ rất xa trên vòm trời.
Hai cánh của quạ đen liệng một cái, lao thẳng xuống hoàng cung của Kinh Cức.
Laura nhanh chóng phân phó: “Đi, để các chị ấy vào, tuyệt đối không được phát động bất cứ hình thức tấn công nào, tuyệt đối không được làm các chị ấy bị thương.”
“Rõ.”
Tướng quân Kinh Cức YYilia lập tức rời đi.
Khóe miệng của cô hơi hiện lên ý cười, đi ra ngoài nhanh như một làn khói, lớn giọng dặn dò khắp nơi.
“Anh Thanh Sơn ơi, hiện giờ phải làm sao?”
Laura cẩn thận nhìn Cố Thanh Sơn rồi hỏi.
Cố Thanh Sơn không hề đáp lại.
Hắn ngây người tại chỗ, sự trấn định trước kia đã sớm bị ném đi đâu không biết.
Nhìn qua trông hắn có vẻ luống cuống, còn có chút hoảng hốt.
Bầu không khí rất yên tĩnh.
Những người khác cố gắng duy trì sự yên lặng, thỉnh thoảng lại lặng lẽ nhìn hắn.
Tuy rằng Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả cũng đang tới gần, nhưng đối mặt với thứ nguy cơ như quái vật, nếu không ổn thì mọi người còn có thể chạy trốn.
Nhưng chuyện này của Cố Thanh Sơn thật sự không còn chỗ nào để trốn nữa.
Đối diện với các nguy cơ, tên nhóc này bình thường còn có năng lực thay đổi cục diện, cải tử hồi sinh.
Thế nhưng lần này còn nguy hiểm, ác liệt hơn tất cả các lần khác đó.
Trong thời khắc hoàn toàn yên tĩnh ấy --
“Phụt!”
Mọi người nhìn lại, hóa ra là Ma Long.
Ma Long nhớ tới trước đó Cố Thanh Sơn đã nghiêm khắc thẩm vấn mình thì không nhịn được cười ra tiếng.
Trong phòng.
Đại Ca vẫn lặng lẽ đứng ngoài quan sát bỗng nhìn Cố Thanh Sơn một chút, không nhịn được mà hỏi: "Chuyện của các cô gái khiến hắn rất buồn phiền sao?"
"Đúng vậy, phỏng chừng cậu ấy sẽ có chút phiền phức."
Lâm khoanh tay, dùng giọng điệu hời hợt nói.
"Sao cô không giúp hắn?" Đại Ca hỏi.
"Loại sự tình này tôi phải giúp như nào đây?" Lâm hỏi lại.
Nói thì nói vậy, nhưng cuối cùng Lâm vẫn đi đến bên cạnh Cố Thanh Sơn.
Đại Ca nhìn thấy cảnh này, đăm chiêu suy nghĩ.
Những phàm nhân này đúng là có lối suy nghĩ rất đặc biệt.
Hiện tại cuộc chiến giữa thế giới song song và Tận Thế đang đến thời kỳ quan trọng.
Hỗn Loạn bất thình lình bùng nổ, muốn hủy diệt Trật Tự đến cùng, khiến vùng hư không này hoàn toàn bước vào Kỷ nguyên Hỗn Loạn.
Sứ giả của nó đang đuổi theo ba người kia rất gắt gao.
Vậy là Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả - kẻ đồng thời có cả lực lượng Hỗn Loạn và lực lượng Vực Sâu sắp càn quét tất cả, ngay cả mình cũng không có cách nào ngăn cản nó.
Đây mới thật sự là tình thế nguy hiểm cần phải đối mặt.
Vậy mà những người đứng trước mắt này lại không lo lắng tới nguy cơ mà Hỗn Loạn mang tới, lại quan tâm tới mấy việc lông gà vỏ tỏi.
Chẳng lẽ bọn họ không thèm để ý đến tính mạng của mình sao?
Không được!!!
Bọn họ không quan tâm, ta phải quan tâm.
Nếu không, một khi Hỗn Loạn tiêu diệt Trật Tự hoàn toàn, vậy thì phiền to.
Đại Ca đứng ở một bên, nhanh chóng suy tư.
"Còn mười lăm giây nữa là các cô ấy sẽ đến nơi này." Diệp Phi Ly nhắc nhở.
Trương Anh Hào đốt một điếu thuốc, thở dài nói: "Cố Thanh Sơn, mau tìm biện pháp đi! Chuyện như vậy bọn tôi không giúp được gì đâu."
Trương Anh Hào có tình nghĩa nhiều năm với hắn, xử lý chút chuyện vợ chồng cãi nhau, khuyên đôi tình nhân một chút cũng không có vấn đề gì.
Nhưng cục diện bây giờ thực sự quá phức tạp và đáng sợ, Trương Anh Hào thậm chi còn không dám nghĩ đến việc khuyên can.
Trước đây, lúc kết thúc Cuộc chiến Hoàng Tuyền, Cố Thanh Sơn rời đi, Tô Tuyết Nhi trở về, Trương Anh Hào đã được chứng kiến cô bé này lợi hại đến mức nào.
Hắn cũng đã tiếp xúc với Anna một khoảng thời gian, cũng là cô gái rất lợi hại.
Còn có Ninh Nguyệt Thiền kia, là đến từ Thế giới Tu Hành.
Nhìn trên màn hình ánh sáng, cô chỉ cần nói mấy câu là có thể khiến cả Anna lẫn Tô Tuyết Nhi e dè, có thể thấy được cũng không phải nhân vật đơn giản gì.