Cố Thanh Sơn nói: “Theo như ta nhớ, Thiên sứ Đoạn Tội và đồng xu đặc biệt của cô ấy rơi vào tay ngươi đúng không?”
Ma Long nghĩ một lát, dần dần mới hiểu.
“Ngươi đang sưu tập ba đồng tiền sao? Để xuyên qua thời không? Hóa ra chuyện ngươi muốn làm chính là chuyện này.” Ma Long nói.
“Coi như không phải vì chuyện này thì ta cũng muốn tìm Tiểu Tịch. Cô ấy là đồng bạn của ta.” Cố Thanh Sơn nói.
Ma Long trầm mặc một lúc: “Ta có một điều kiện, nếu như ngươi đồng ý thì ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Nếu ta không đồng ý thì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Thế thì ngươi vĩnh viễn đừng mong tìm được Thiên sứ Đoạn Tội kia nữa.” Ma Long nói.
“Ngươi nói điều kiện của mình trước đi.” Cố Thanh Sơn nói.
Ma Long Vực Sâu nói: “Khi ngươi khởi động ba đồng tiền kia, ta muốn cùng ngươi quay lại quá khứ.”
“Ngươi sao? Ngươi quay lại để làm gì?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi.
Ma Long trầm ngâm nói: “Từ cuộc chiến của mấy chục nghìn năm trước, ta luôn cảm giác đầu óc mình có lúc mơ màng, có lúc tỉnh táo. Ta phải quay trở lại thời khắc đó, tìm ra nguyên nhân tạo nên tất cả những điều này.”
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu, rơi vào suy tư.
Hình như Người tạo vật của Đất đã nhân lúc Ma Long ngủ say, hạ lên người nó thứ gì đó thì phải...
“Không được.” Cố Thanh Sơn cự tuyệt, nói: “Ta sẽ không đưa ngươi về quá khứ.”
Ma Long sầm mặt lại, hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì ta không muốn quay lại thời đại thượng cổ mà là quay lại khoảng thời gian khác.” Cố Thanh Sơn nói.
Ma Long ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy thế này đi, sau khi ngươi trở về, lúc quay lại lần nữa thì đưa đồng xu cho ta, để ta dùng một lần.”
Cố Thanh Sơn vẫn thoải mái nói: “Vẫn không được, ta hoàn toàn không biết rốt cuộc ngươi quay về quá khứ là định làm gì, thế nên không thể thả ngươi đi được.”
Ma Long nhìn hắn chằm chằm, gằn từng chữ: “Cái gì ngươi cũng không cho ta?”
Cố Thanh Sơn buông tay, hào phóng nói: “Ngoại trừ cái này, ngươi cứ tùy ý đề nghị cái khác, ta sẽ xem xét.”
“Ta thấy ở đây đều do ngươi định đoạt, vậy thì ta muốn dẫn nữ vương Kinh Cức đi.”
“Không được.”
“Ta muốn Diệt Thế giả bên cạnh ngươi, hắn ra rất có giá trị.”
“Không được.”
“Vậy ta muốn kiếm của ngươi, trong hai thanh kiếm Thiên, Địa kia, ngươi chọn một thanh đưa cho ta.”
“Không được.”
Ma Long im lặng, rũ mắt xuống, không để ý tới Cố Thanh Sơn nữa.
“Này, nói thêm thứ gì khác đi, có lẽ chúng ta sẽ có sự nhất trí đó?” Cố Thanh Sơn khuyên bảo.
Ma Long tức giận rít gào:
“Khốn kiếp, ngươi không chỉ giết chết ta, đã thế ta muốn cái gì ngươi cũng không cho. Ta tình nguyện chết ngay lập tức chứ tuyệt đối không nói cho ngươi câu trả lời kia.”
Cố Thanh Sơn cau mày, nói: “Chờ chút, chúng ta bàn bạc đã!”
“Bàn bạc cái con khỉ! Ngươi chính là kẻ vắt cổ chày ra nước!”
“Ngươi thật sự không nói sao?”
“Thà chết cũng không nói!”
Đang gầm gào thì bên tai Ma Long đột nhiên truyền tới một giọng nói:
“Nói cho hắn biết.”
Nghe được giọng nam như trong ác mộng vô cùng quen thuộc này, Ma Long đột nhiên nghẹn họng.
Cho dù chỉ còn lại cái đầu, nó cũng cảm thấy bóng ma đang dần dần bình ổn trong lòng mình một lần nữa phun trào điên cuồng.
Gay rồi!
Là ngài! Là ngài! Là ngài ấy!
Thế mà chủ nhân đã tới rồi, lại còn ẩn trong bóng tối để ra lệnh nữa!
- - Chủ nhân có ý gì?
- - Mình nên làm gì đây?
Suy nghĩ trong đầu Ma Long chuyển động.
Là một thành viên của Vực Sâu, lẽ nào mình dám không nghe lời ngài sao?
Nhưng sao ngài lại đứng ở bên phía Cố Thanh Sơn?
Tuy chủ nhân có lúc làm việc không theo lề lối gì cả, nhưng trong thời khắc mấu chốt, từ trước tới giờ ngài không nhượng bộ bao giờ.
Thế nên chắc Cố Thanh Sơn đứng cùng chiến tuyến với chủ nhân rồi.
Như vậy, nói cách khác --
Trên mặt Ma Long từ từ nở nụ cười lấy lòng, nói:
“Cố Thanh Sơn à, ta nói này, vừa rồi ta nói đùa ngươi thôi, thực ra ta đã sớm chuẩn bị nói cho ngươi biết tung tích của Thiên sứ Đoạn Tội rồi.”
Cố Thanh Sơn: “...”
Mọi người: “...”
Cố Thanh Sơn nhìn Ma Long một cái rồi lại, nhớ tới khi nãy nó nói đầu óc nó có vấn đề, không nhịn được có hơi do dự.
“Ma Long... Cách nói chuyện của ngươi thay đổi nhanh quá... Ta thật sự không dám tin tưởng.” Cố Thanh Sơn thăm dò.
Lúc này chợt vang lên một tràng tiếng gõ cửa.
Một giọng nói đầy chất đàn ông vang lên ngoài cửa: “Mạn phép đã tới đây, hết sức xin lỗi, nhưng tôi vẫn muốn gặp mặt để cảm ơn ân cứu mạng của anh.”
Cố Thanh Sơn thả thần niệm để quét một lượt thì biết người đứng ở ngoài cửa là ai.
Lâm đi tới bên cạnh hắn, khẽ nói: “Là người kia, thực lực có vẻ không tồi.”
“Ừ.”
Cả hai người đều thấy có chút ngạc nhiên.
Bằng thực lực của hai người bọn họ, có thể nói, chỉ cần có người tới gần có thể lập tức phát hiện ra.
Thế nhưng, trước khi người này lên tiếng, cả hai người đều không biết gì cả.
“Cố Thanh Sơn.” Laura gọi một tiếng, chỉ chỉ cánh tay của mình.
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Đúng vậy, đây chính là người mình đã dùng cánh tay bằng gỗ để cứu.
Nó bảo rằng đây là Hỗ Cứu giả của mình, mình đã cứu người đó thì tương lai người đó cũng sẽ cứu chính mình.
Không thể thất lễ được.
Nếu có thể, tốt nhất nên giữ hắn ta lại.
“Mời vào.” Cố Thanh Sơn nói.
Cửa bị đẩy ra.
Một người đàn ông mặc bộ trang phục bình thường, dáng vẻ nhã nhặn xuất hiện trước mặt mọi người.
“Đây là ai?” Trương Anh Hào hỏi.
Cố Thanh Sơn lắc đầu rồi nhìn về phía người đàn ông đó, nói: “Không biết xưng hô với các hạ thế nào?”
Người đàn ông lộ ra ý cười, nói: “Tên của tôi là Đại Ca.”
“Đại Ca?” Trương Anh Hào không nhịn được mà thốt ra tiếng.
Tên như thế quá chiếm phần hời rồi.
Nếu tên của hắn ta thật sự là thế, dù bất cứ ai chào hỏi hắn ta đều phải gọi hắn ta một tiếng là Đại Ca.
Trong lòng mọi người cẩn thận tính toán.
Bọn họ không hề để ý tới Ma Long đã nhắm chặt hai mắt lại, âm thầm hối hận.
Lúc đó --
Đúng là không nên dẫn ngài ấy đi xem phim về xã hội đen...
“À, đúng vậy, tôi chính là Đại Ca, Đại Ca chính là tôi, rất mừng được gặp các vị.” Người đàn ông đeo kính đen nói.
“Chào anh, vết thương của anh hồi phục thế nào rồi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Thực ra là thế này.” Người đàn ông hắng giọng một cái rồi nói: “Từ trước đây rất lâu có một lần tôi đã bị thương rất nặng. Cho đến vài năm gần đây đột nhiên xảy ra một chút chuyện làm cho vết thương của tôi lại càng thêm nghiêm trọng. Thế nên tôi không thể không ra ngoài tìm cách để khôi phục.”
“Thế nhưng, như cậu biết đó, cách đây không lâu tôi bị cuốn vào một trận đấu sinh tử, vết thương lại càng nặng thêm, gần như đã sắp chết rồi… Cũng may cậu đã cứu tôi… Thực ra tôi đã nản lòng, chết đi ngược lại tôi thấy vui vì đã được giải thoát.”
“Hiện giờ tôi chỉ có thể miễn cưỡng hoạt động, muốn thân thể khôi phục lại tạm thời không thể.”
Mọi người nghe xong lại rơi vào trầm tư.
Cái người tên là Đại Ca này đúng là đã gặp phải những chuyện có chút thê thảm.
“Vậy… tên anh là Đại Ca sao? Không có tên khác hả?” Cố Thanh Sơn thăm dò.
Người đàn ông lộ ra vẻ mặt như đang nhớ lại quá khứ, rồi nói: “Thực ra trước kia tôi gọi là Chàng Đẹp Trai, sau này phát hiện ra cái tên này có hơi nông cạn nên đổi thành Đại Ca.”
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói: “Cha mẹ anh không đặt tên cho anh sao?”
“Từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp được sự tồn tại mang tên cha mẹ.” Người đàn ông nói.
Laura đi tới sau lưng Cố Thanh Sơn, kéo kéo tay áo hắn.
- - Chưa từng được gặp cha mẹ, ngay cả tên cũng không có, mà lại có nhiều vết thương như vậy, cuối cùng gần như đã muốn chết.
Xem ra, thân thế của người này rất khổ.
Cố Thanh Sơn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu ý của Laura.
Laura liền mở túi xách nhỏ, lấy ra vài loại bảo vật trị thương đưa cho Yilia để Yilia đưa cho đối phương.
“Cầm lấy đi, đều là những bảo vật trị thương, hẳn là sẽ có ích cho anh.” Laura nói.
“Không, không, không. Cơ thể của tôi và mọi người không giống nhau.” Người đàn ông từ chối, nụ cười trên mặt có thêm chút ấm áp: “Những thứ này không có tác dụng với vết thương của tôi, thứ thực sự có thể điều trị cho vết thương của tôi chỉ có một loại.”