Hắn lau mồ hôi trên trán, im lặng suy nghĩ.
Còn có nhạc đệm nữa à?
Cũng không phải là đi biểu diễn, rốt cuộc là muốn thể hiện gì chứ?
Hắn không để ý rằng, cánh cửa của khoang thuyền đã được mở ra, Lâm đã thấy hết cảnh tượng vừa rồi. Sắc mặt cô lúc này trông khá phức tạp.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, quay người đi tắm rửa trước.
Hắn thay sang một bộ quần áo khô ráo, trở lại trên boong thuyền.
Ừm...
Phải ăn nhiều thứ hơn, chuẩn bị thể lực nhiều hơn.
Vừa nghĩ đến đây, Cố Thanh Sơn liền vỗ túi trữ vật, lấy nồi niêu bát đĩa ra bắt đầu nấu ăn.
Tay chân hắn nhanh chóng trở nên bận rộn.
Chỉ chốc lát sau, một bữa tiệc linh thực thịnh soạn đã được nấu xong.
Laura và Lâm đã sớm bị mùi thơm sực nức tản ra từ linh thực gọi tới, lúc này đang lặng lẽ giúp bày bát đĩa ở bên cạnh.
Cố Thanh Sơn lấy một bình rượu mạnh cho Lâm. Vừa rồi khi trở về từ hài cốt của thế giới, hắn đã nhìn thấy cảnh Lâm uống hết bình rượu mạnh mà mình để lại.
“Uống chút chứ?” Hắn nói.
“Ôi, vừa mới ăn chưa được bao lâu, giờ lại ăn bữa thứ hai, cứ tiếp tục như vậy sẽ béo mất.”
Lâm thở dài một tiếng, nhận lấy rượu rót đầy cho mình, nhẹ nhàng uống.
Cố Thanh Sơn lại chọn cho Laura một chai nước ép hỗn hợp, cũng đưa tới.
“Đây, nước ép hoa quả của em.” Hắn nói.
Laura nhận lấy nước ép hoa quả trong tay Cố Thanh Sơn, uống một ngụm, nói với Lâm: “Đúng vậy, sống cùng với một đầu bếp như Cố Thanh Sơn sẽ dễ mất dáng lắm. Gần đây em cũng bắt đầu phải giảm cân rồi, nếu mập quá, bản thân em sẽ cảm thấy khó chịu khi soi gương.”
Hai cô gái để đồ uống xuống, ăn ý cầm bát đũa lên, bắt đầu nếm thức ăn ngon.
“Ồ! Món này ngon đó, chị thử một chút đi này.”
“Ừa... Không tệ. Laura, em ăn con cá đó đi, chị thấy nó hợp với khẩu vị của em đó.”
“Đúng vậy, con cá này rất ngon và mềm, nấu rất có trình độ.”
Hai người vừa ăn vừa nói, chiếc đũa đi đi lại lại không ngừng trong không trung, khiến người xem hoa cả mắt.
Cố Thanh Sơn nhìn dáng vẻ ăn uống như vũ bão của hai cô gái, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
Tại sao hành động và lời nói của các cô gái luôn luôn không khớp vậy nhỉ?
“Ơ? Cố Thanh Sơn, sao anh không ăn thế?” Laura khó hiểu hỏi.
“Anh... À, đúng vậy, anh đã quên mất chính mình rồi.”
Cố Thanh Sơn không nghĩ tiếp nữa.
Hiện giờ mình phải chuẩn bị thật tốt cho Điệu Múa Chúng Sinh Tế Mệnh tầng thứ hai, phải ăn nhiều hơn một chút.
Hắn cầm bát đũa lên bắt đầu ăn.
Sau khi ăn xong.
Lâm và Laura cùng nhau thu dọn bát đũa xong, mới ngồi xuống một lần nữa.
Chiếc thuyền bay cổ thụ Kinh Cức vẫn ở trong dòng chảy thời không hỗn loạn kéo dài đến vô tận, bay theo một quỹ đạo đặc biệt.
Ba người uống trà, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu, có lúc dừng lại, nhìn những thứ kỳ kỳ quái quái lướt qua trong hư không ở bên ngoài thuyền bay.
Laura khen ngợi: “Cố Thanh Sơn, em biết trình độ nấu nướng của anh rất tuyệt, nhưng không ngờ anh cũng múa đẹp như thế.”
Cố Thanh Sơn nhớ tới chuyện múa vừa rồi, trong lòng nghĩ lại mà sợ.
Hắn nghiêm túc nói: “Laura, sau này khi anh múa, tốt nhất là em đừng đột nhiên xuất hiện như thế.”
“Sao vậy ạ?” Laura hỏi.
“Thật ra thì điệu múa này rất nguy hiểm, có lúc nó sẽ giết người đó.” Cố Thanh Sơn giải thích.
“Cái gì! Giết người?”
Laura hoảng hốt.
“Đúng vậy, đây là một điệu múa của bên Kỳ Quái, hoàn toàn không thể dự đoán được. Em có biết bên Kỳ Quái không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Kỳ Quái... Đúng là hiếm thấy, em nhớ trong kho của em chất đầy bảo vật, nhưng chỉ có một món là của bên Kỳ Quái. Hình như đây là bên hiếm thấy nhất trong hệ Thần Bí.” Laura nói.
“Đúng, cho nên em phải cẩn thận đó.” Cố Thanh Sơn dặn dò.
“Nhưng điệu múa này còn tặng em một đạo thuật pháp, hơn nữa nhịp điệu của nó rất mạnh, em xem mà cứ muốn múa theo.” Laura nói.
Cố Thanh mở miệng định nói gì đó, nhưng đột nhiên dừng lại.
Chờ chút.
Tầng thứ hai của Chúng Sinh Tế Mệnh, là một điệu múa nhiều người.
Laura không giống với những người khác, có thể lấy được năng lực từ điệu múa này.
Có lẽ cô bé phù hợp để cùng múa điệu múa này với mình?
Nghĩ tới đây, Cố Thanh Sơn liền có chút do dự.
“Dù thế nào anh cũng nói rồi đó, sau này em phải coi chừng, đừng có ở trước mặt điệu múa này mà cười nó. Điểm này rất quan trọng đấy.” Sau cùng, Cố Thanh Sơn nói.
“Hiểu rồi ạ!”
Laura cười, đáp lại một tiếng. Sau đó cô bé cúi đầu xuống, mở cái túi nhỏ của mình ra, tìm kiếm.
“Đồ của bên Kỳ Quái, đến bổn nữ hoàng cũng chỉ có một món. Rốt cuộc đã để ở đâu rồi...”
Cô bé tìm kiếm một hồi, cuối cùng dừng động tác lại.
“Tìm được rồi!”
Một món đồ được Laura lấy ra.
Cố Thanh Sơn và Lâm cùng nhìn sang.
Đó là một cánh tay tàn phế làm từ gỗ. Toàn bộ cánh tay được phủ sơn màu đỏ sậm, trên mu bàn tay có một con mắt đang nhắm lại.
“Nhìn món đồ chơi này khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái, cảm giác thật đáng sợ.” Lâm cau mày nói.
“Thật ra thì em cũng không thích món đồ này lắm. Có con gái nhà ai lại thích một thứ như vậy chứ?” Laura tràn đầy đồng cảm nói: “Bên Kỳ Quái quá thần bí. Cha em từng nói, món đồ này rất hiếm thấy trong lịch sử, nhưng chỉ cần xuất hiện thì căn bản đều sẽ mang phong cách khiếm khuyết tựa như thế này.”
Laura vung cánh tay tàn phế lên, nói: “Thứ này chỉ có thể dùng tổng cộng hai lần. Khi em lấy được nó, nó đã được dùng một lần rồi, hiện giờ còn lại một lần cuối cùng.”
“Nó có tác dụng gì vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Lúc này, cánh tay tàn phế tự mình hoạt động.
Con mắt trên cánh tay mở ra, nhìn chằm chằm vào Laura.
“Cô bé, cô rất muốn quay trở lại vương quốc của mình, nhưng ta không thể không nói cho cô biết, cô sắp đặt mình vào trong nguy hiểm đó.”
Cánh tay tàn phế phát ra giọng nói khàn khàn.
Laura giải thích với Cố Thanh Sơn và Lâm: “Nó có thể dò xét ra chuyện mà người sử dụng muốn làm, và hoàn cảnh của nơi mà người sử dụng sẽ đến trong tương lai. Nếu như hoàn cảnh rất nguy hiểm, nó sẽ giúp người sử dụng tìm Hỗ Cứu giả (1) đến.”
(1) “Hỗ cứu giả” tức là những người cứu giúp lẫn nhau.
“Làm thế nào mà nó dò xét ra được hoàn cảnh? Rốt cuộc có đáng tin hay không vậy?” Lâm hỏi.
“Em cũng không rõ.” Thay vào đó Laura hỏi cánh tay tàn phế: “Nè, ngươi vừa nói ta có nguy hiểm gì cơ?”
Cánh tay tàn phế nói: “Rất nhiều chức nghiệp giả đang đuổi tới, bọn họ hoặc là sẽ bắt cô đi, hoặc là giết cô. Đây là mệnh lệnh mà bọn họ nhận được.”
Ba người im lặng.
Vẻ mặt của Cố Thanh Sơn và Lâm dần dần trở nên ngưng trọng.
Có người muốn động vào Laura.
Cho dù phải đối mặt toàn bộ sức mạnh của vương quốc Kinh Cức, phải đối mặt với cổ thụ Kinh Cức, đối phương cũng dám hành động.
Đối phương không phải người bình thường.
Laura nhìn thấy sắc mặt của Cố Thanh Sơn và Lâm, không chắc chắn nói: “Không thể nào đâu, chiếc thuyền này của em là thuyền tàng hình, trừ phi sử dụng phương pháp công kích đặc biệt thì mới có thể tìm được chúng ta.”
Cánh tay tàn phế nói: “Chính là phương pháp đó.”
Laura còn muốn hỏi nữa, Cố Thanh Sơn ra hiệu cho cô bé đừng nóng vội.
Hắn đích thân hỏi cánh tay: “Là ai ra lệnh cho bọn họ tới?”
“Không rõ lắm, ta chỉ biết người cầm ta sắp đối mặt với nguy hiểm thế nào, chứ không biết căn nguyên của nguy hiểm.”
Cố Thanh Sơn nói: “Ngươi vừa nói Hỗ Cứu giả, vậy Hỗ Cứu giả là gì?”
“Bổn trang bị vẫn còn một cơ hội sử dụng, cô bé có thể kích phát sức mạnh trên bổn trang bị để cứu một người nào đó vốn không quen biết. Sau đó, rất có khả năng người này sẽ giúp cô bé trong tương lai, đây chính là Hỗ Cứu giả.”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, truy hỏi: “Tại sao lại có sự tồn tại như Hỗ Cứu giả?”
“Quy tắc của bổn trang bị chính là như thế, nhưng không thể bảo đảm sau khi các ngươi cứu đối phương, đối phương nhất định sẽ cứu các ngươi. Chuyện này ai có thể đoán trước được chứ?” Cánh tay tàn phế nói.
Cố Thanh Sơn lại hỏi: “Khi quyền hạn sử dụng hai lần của ngươi được dùng hết, ngươi sẽ như thế nào?”