Giáo chủ đẳng cấp cao có thể nắm giữ thuật Thánh An.
Giáo hoàng có thể nắm giữ và ban tặng thuật Thần Thánh Che Chở. Đây là một thuật pháp có thể duy trì năng lực trong ba tháng liên tục, người được thuật pháp này che chở sẽ không bị bất cứ bùa chú tà pháp nào xâm hại.
Về phần Thần linh, không ai biết Thần linh có thể ban loại Thánh ân gì.
Nhưng dựa theo lẽ thường mà suy đoán, Thánh ân của Thần linh hẳn sẽ khôg yếu hơn Giáo hoàng.
Bằng không thì sao có thể xứng làm Thần linh.
Cho nên...
Mặc dù quả cầu màu vàng không có động tĩnh, cũng chứng minh Cố Thanh Sơn nói thật, nhưng ở thời khắc này Giáo hoàng vẫn lựa chọn cảnh giác.
Có điều, đối với Cố Thanh Sơn mà nói, tất cả những khảo nghiệm này đều không tính là gì.
Dù sao ở thời đại Viễn Cổ, ngay cả toàn bộ Thần tộc cũng không thể nhìn thấu hắn.
Cố Thanh Sơn nhìn Giáo hoàng, nhẹ giọng nói: "Cũng được, ngươi là người đại diện của ta ở thế gian, là người dẫn dắt giáo chúng và trông coi thế nhân. Ta sẽ ban tặng ngươi Thánh ân."
Không đợi Giáo hoàng làm ra bất kỳ phản ứng nào, hắn lại nhìn lão giả vẫn quỳ ở bên cạnh kia.
"Còn ngươi nữa, ngươi là tín đồ đầu tiên ở trước mặt ta cầu nguyện lúc ta mới để lộ thân phận,. Ta quyết định ban Thánh ân cho ngươi cùng người đại diện của ta."
Lão giả mở to hai mắt nhìn Giáo hoàng một chút, có chút sợ hãi rụt cổ một cái.
Giáo hoàng ôn hòa nói: "Đến đây đi. Đây là ý chí của Thần linh, không được phép chống cự."
Trong lúc Giáo hoàng nói chuyện, lão giả đã bị một sức mạnh vô hình di chuyển đến vị trí nang hàng với Giáo hoàng.
Hiện tại, Giáo hoàng và lão giả đang quỳ gối trước mặt đứa trẻ bốn tuổi.
Nhưng không ai ở đây cảm thấy cảnh tượng này nực cười cả.
Tất cả mọi người đều ngừng thở, cùng chờ đợi chứng kiến diễn biến tiếp theo.
Chưa một ai được thấy Thần linh thi triển Thánh ân rốt cuộc là thế nào.
Cố Thanh Sơn tâm ý khẽ động.
Một đạo kiếm quang sắc bén đột nhiên xuất hiện, xẹt qua thân thể Giáo hoàng và lão giả.
Thiên kiếm!
Loạn Lưu phát động!
Trong mắt mọi người, họ lại thấy vầng sáng thần thánh vô tận tỏa ra mạnh mẽ từ trên người Cố Thanh Sơn. Trong tiếng ca thần thánh tràn ngập trong điện, ánh sáng này rơi hết lên người Giáo hoàng và lão giả kia.
Thần tích sinh ra.
Tóc bạc trên đầu lão giả và Giáo hoàng đen dần.
Nếp nhăn tượng trưng cho những năm tháng tang thương trên mặt bọn họ cũng dần dần biến mất, da dẻ trở nên hồng nhuận mà nhẵn bóng.
Sống lưng bọn họ dần dần thẳng tắp, làm cho thân hình cao hơn một chút.
Bọn họ quay trở về dáng vẻ của những năm khi vừa mới hai mươi tuổi.
Cải lão hoàn đồng!
Trên thế giới chưa từng có ai chống lại được quy luật sinh tử.
Những chức nghiệp giả cường đại cũng chỉ có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng chưa từng có người nào có thể nghịch dòng thời gian mà quay về khôi phục lại vẻ thanh xuân.
“Ta đây là... ta...”
Một âm thanh trẻ trung tràn đầy sức lực vang lên.
Đây là giọng nói của Giáo hoàng.
Ông ta – lúc này phải gọi là hắn ta - cảm ứng được sự thay đổi của mình.
Tất cả vết thương cũ và bệnh tật đều đã biến mất, sinh mệnh lực như ngọn nến tàn trong gió lại trở nên sung mãnh dư thừa, tựa như đã quay trở về quãng thời gian khi mình còn tràn đầy sức sống.
Không, phải nói là bây giờ mình đang tràn đầy sức sống!
Trước loại thần tích không thể nào tưởng tượng nổi này, dù có trấn định đến mấy, Giáo hoàng cũng kích động đến nỗi nói không nên lời.
Cố Thanh Sơn nhìn hắn ta, thản nhiên nói: “Giờ chưa phải lúc ngươi tới Thần quốc, ta cần ngươi lưu lại ở thế giới này, tiếp tục cống hiến sức lực cho giáo hội.”
Giáo hoàng chợt tỉnh hồn lại.
Hắn ta quỳ sát dưới chân Cố Thanh Sơn, trầm giọng nói: “Thần thượng, ta là thuộc hạ trung thành nhất của ngài, ý chí của ngài chính là mục tiêu của ta. Ta nguyện vì ngài cống hiến sức lực, cúc cung tận tụy!”
Ba ngày sau.
Giáo đình bắt đầu rút khỏi tất cả các tranh đoạt lợi ích, đồng thời củng cố lại địa bàn vốn có của mình.
Toàn bộ giáo hội hình như có biến hóa nào đó.
Trong những ngày kế tiếp, khi những cha xứ dẫn dắt tín đồ hát những lời cầu nguyện, những lời ngợi khen được dùng nhiều hơn vài lần.
Một nhóm những Kỵ sĩ Thần thánh không coi ai ra gì bị giải tán, người phạm tội đều bị xử lý sạch sẽ, chỉ còn lại những tín đồ chân chính và có sức chiến đấu.
Mà các giáo chủ khi đi nơi này nơi nọ, cũng không làm ra vẻ cao cao tại thượng như trước kia nữa.
Bọn họ càng giống như nhân viên hành chính vất vả cần cù công tác, thái độ thật sự khôn khéo, vừa mạnh mẽ nhanh chóng lại vừa cẩn trọng.
Toàn bộ bầu không khí của giáo hội sôi động hẳn lên.
Các thế lực khác đều cảm thấy kỳ quái, bỏ công bỏ sức tìm hiểu những sự việc liên quan đến giáo hội.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã lấy được một tin tức kinh người.
Thần linh hạ xuống nhân gian.
Thần linh!
Theo như giáo lý của giáo hội, mọi người sau khi chết, chỉ những linh hồn nào thờ phụng Thần linh thì mới có thể đến Thần quốc. Những người khác hoặc sẽ đầu thai, hoặc sẽ xuống địa ngục, hoặc sẽ vĩnh viễn lang thang trong hư không.
Nói chung, bất luận thế nào, cũng không thể thoải mái trong Thần quốc.
Tạm thời bất luận thực lực của Thần linh ra sao, chỉ cần Thần linh xuất hiện đã chứng minh nội dung trong giáo lý của giáo hội là chính xác.
Mọi người để tay lên ngực tự hỏi.
Ai không muốn được thoải mái sau khi chết?
Thần quốc – cái từ này có thể dùng để lôi kéo hầu hết mọi người đầu nhập vào Giáo hội.
Tâm trạng không thể tin lẫn lo âu đan xen lan tràn giữa các thế lực lớn.
Ngay khi bọn họ định phái ra chức nghiệp giả có thục lực mạnh nhất, ý đồ đến Thánh thành của Giáo đình để tìm hiểu ngọn nguồn, thì Giáo hoàng xuất hiện.
Giáo hoàng triệu tập thế lực khắp nơi, nói là có chuyện muốn thông báo cho mọi người biết.
Vì vậy thế lực khắp nơi cũng thuận nước đẩy thuyền, phái sứ giả đến Thánh thành.
Mà trong số những sứ giả được phái đi đó, kẻ nào chưa kịp điều tra tin tức đều bị cảnh tượng hiện giờ làm cho kinh sợ.
Giáo hoàng.
Hắn ta khôi phục lại thanh xuân.
Hắn ta trở về độ tuổi khi mà thực lực cường thịnh nhất.
“Loạn Lưu” chỉ khiến tình trạng của Giáo hoàng trở về đến một độ tuổi nào đó, không hề lấy đi trí nhớ của hắn ta.
Là người có mấy trăm năm kinh nghiệm, trí tuệ và năng lực ứng biến, lại nắm giữ những thực lực đứng đầu thế giới, Giáo hoàng có thể xưng là người mạnh nhất.
Trước mặt toàn bộ sứ giả, Giáo hoàng thừa nhận việc Thần linh hàng lâm.
"Đúng vậy, ta chính là ví dụ tốt nhất. Thần linh ban cho ta thanh xuân." Giáo hoàng nói: “Thần còn nói bây giờ chưa phải là lúc để ta trở về Thần quốc, phải lưu lại ở nhân gian, vì giáo hội làm việc.”
“Thần nói, không cần quan tâm đến những tranh đấu hơn thua ở trên mặt đất, bởi vì tất cả quyền thế phú quý trên đời đều chỉ là nhất thời, có một ngày cũng sẽ mất đi. Chỉ có hạnh phúc ở trên trời mới là an ổn và vĩnh hằng.”
“Từ nay về sau, Giáo hội sẽ không tham dự vào bất luận cuộc phân tranh nào nữa. Nhưng nếu như có người gây trở ngại cho việc truyền giáo, như vậy kết cục chỉ có một con đường chết.”
“Kế tiếp, giáo hội cần dốc toàn lực làm tốt một việc.”
“Thu thập tin tức tình báo.”
Lời Giáo hoàng nói khiến toàn bộ sứ giả đều cảm thấy kinh ngạc.
“Thu thập tin tình báo là có lý gì?”
“Thần linh nói rằng thế giới sẽ dần dần bị hủy diệt trong một trăm năm tới, vì vậy Thần linh cần phải biết tất cả các động tĩnh bất thường trên thế giới trước khi xảy ra thảm họa." Giáo hoàng nói.
“Dần dần hủy diệt?”
Các sứ giả đều thất thanh kêu lên.
Tin tức này nhanh chóng truyền tới các thế lực.
Những thế lực đứng đầu không dám chậm trễ, đều vận dụng tất cả lực lượng điều tra thật giả.
Mọi chuyện xảy ra tại viện tu đạo quận Yorkshire ngày hôm ấy nhanh chóng nổi lên mặt nước.
Trên thực tế, giáo đình cũng không có ý định che che giấu giấu.
Thần linh và thần tích đều là thật.
Bọn họ ước gì càng nhiều người biết càng tốt.
Đến khi mọi chuyện đều được dò la rõ ràng và bày ra trước mặt mỗi một thế lực, tất cả đều lặng người.