Lâm nhìn lọ thuốc màu xanh lá cây, hơi thất thần một chút.
“Suối Thanh Xuân Vĩnh Cửu của hoàng thất yêu tinh...”
Cô lẩm bẩm, đưa tay đón lấy cái lọ, mở nắp.
Chỉ một thoáng, một mùi thơm ngát từ trong lọ phát ra, bị gió thổi qua, nhanh chóng tràn ngập bốn phía.
Mặt đất mọc lên một bãi cỏ xanh trải dài.
Những cây con nhỏ nhô lên từ mặt đất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt, tùy ý sinh trưởng.
Khe suối, dòng suối xuất hiện.
Giun, bọ cánh cứng, châu chấu các loại sinh mệnh bé nhỏ sản sinh.
"Quả nhiên là suối Thanh Xuân Vĩnh Cửu chân chính. Giá trị một lọ này, quả thực..."
Lâm không do dự nữa, ngửa đầu một cái, uống vào.
Răng rắc, răng rắc!
Khớp xương cả người Lâm vang lên âm thanh răng rắc.
Ngay sau đó, vẻ tái nhợt trên gương mặt cũng biến mất, dần dần trở nên hồng nhuận.
“Phốc!”
Lâm nhổ ra một ngụm máu đen.
Đây là máu ứ tích trong cơ thể, bị nội tạng phục hồi khỏe mạnh ép ra ngoài.
Lại một phiến lá xanh bay tới, hình thành đường hầm hư không.
Giọng con gái vang lên lần nữa: “Chị à, em còn phải xuyên qua nhiều thế giới nữa mới tới được, làm phiền chị bảo vệ anh của em.”
Theo giọng nói của cô bé, bộ chiến giáp màu vàng cùng với một đôi găng tay thỉnh thoảng tản mát ra hư ảnh của Tinh linh Nguyên tố Hỏa xuất hiện trước mặt Lâm.
Lâm nhìn bộ chiến giáp màu vàng, lại nhìn cặp găng tay, nhất thời không nói nên lời.
Cô chỉ biết thở dài.
Giờ khắc này, rốt cuộc cô đã hiểu rõ, câu nói "người giàu có đến mức không ai trong chín trăm triệu tầng thế giới sánh nổi" của gà trống rốt cuộc là có ý gì.
Lâm vươn tay, khẽ chạm lên áo giáp.
Áo giáp vốn nguyên vẹn lập tức tách ra thành các linh kiện, mặc lên người cô.
Lâm cũng đeo xong hai chiếc găng tay màu đỏ lửa kia lên.
Cô tùy ý đấm ra.
Một đốm lửa hung mãnh bốc thẳng lên từ găng tay, nhanh chóng bao phủ toàn thân cô.
"Thú vị, một loại găng tay quyền pháp nguyên tố, quả thật là hiếm thấy."
Lâm hoạt động một lúc, chậm rãi nói.
Bên trong đốm lửa, khí thế trên người cô không ngừng tăng lên.
Nước suối Thanh Xuân Vĩnh Cửu là thánh vật chữa thương cực kỳ hiếm thấy, trong thời gian ngắn đã chữa khỏi tất cả vết thương trên người cô.
Lúc này, trạng thái của Lâm đã khôi phục tới mức đỉnh phong khi cô từng là người.
... Thời điểm cơ thể bị trọng thương, chỉ có hai nắm đấm còn cử động được, Lâm vẫn có thể một quyền đấm chết quái vật Dạ Ma Thiên cảnh.
Như vậy, sau khi khôi phục toàn bộ sức mạnh, cuối cùng cô còn mạnh tới mức nào nữa?
Lâm cũng không thay đổi tư thế, tùy tiện đứng ở đó, che chở Cố Thanh Sơn ở phía sau.
Cô ngẩng đầu nhìn bọn quái vật đang dần tới gần, nói nhỏ:
"Lửa đại biểu cho hủy diệt, ta nhớ rõ... hình như quyền pháp nguyên tố đã thất truyền rồi mà."
Cô nắm chặt một tay, nhằm vào không trung cách hơn mười dặm ra sức vung tới!
Một cảnh tượng không thể tin nổi đã xảy ra.
Nhìn từ xa, chỉ thấy một đốm lửa sáng rực như sao chổi phóng lên cao, thiêu hủy tầng mây trên đường nó bay qua, sau đó trực tiếp bay ra ngoài thế giới.
Đám quái vật nhằm về phía Lâm và Cố Thanh Sơn ngay khi vừa nhìn thấy ánh lửa thì đã lập tức bị đốt thành tro.
Dọc theo quỹ đạo bay qua của ngọn lửa, không gian bị nghiền nát, vạn vật cũng bị hủy diệt. Tất cả quái vật ẩn sâu ở ngoài bầu trời đều bị ngọn lửa cắn nuốt hết.
Ánh lửa sáng rực cực kỳ chói mắt nhanh chóng bay khỏi thế giới này, đến nỗi khiến người ta sinh ra ảo giác giống như thế giới đột nhiên tối sầm lại.
... Bầu trời bắt đầu sụp xuống.
Tất cả đều bị đốt thành tro tàn, không gian cũng theo đó mà tan vỡ.
"Không ngờ quyền pháp nguyên tố lại bị sa sút đến mức này, ngay cả sức lực cũng không khống chế được. Ta thật là..." Lâm khẽ nói, tự mỉa mai mình.
Thế giới yên tĩnh.
Cô lẳng lặng đứng đó, vẻ mặt cô đơn nhìn dòng chảy hỗn loạn của thời không từ từ xuất hiện trên bầu trời.
Bỗng nhiên, giữa trời đất lại xuất hiện hư ảnh của một cây đại thụ.
Một đám lá cây tỏa ra ánh sáng xanh biếc bay xuống, tụ tập lại một chỗ, hình thành một hang động tỏa ra ánh sáng xanh.
Hư ảnh của đại thụ chỉ tồn tại trong một hơi thở, lập tức dần dần biến mất.
Tất cả lá cây tản ra bốn phương tám hướng.
Lúc tất cả lá cây bay xuống, một cô bé mặc váy dài, dáng vẻ tao nhã xuất hiện trước mặt Lâm.
Cô bé có một đôi mắt to linh động, mặt trái xoan, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, toàn thân cũng không đeo vật phẩm trang sức gì.
Cô bé nhìn vô cùng mộc mạc, tuổi cũng rất nhỏ, nhưng trong hành động lại lộ ra phong phạm đoan trang.
Cô bé cười ngọt ngào: "Chào chị, em là Laura."
"Xin chào, chị là Lâm." Lâm thi lễ với Laura, trịnh trọng nói: "Nước suối em tặng đã giúp chị hoàn toàn khôi phục sức khỏe, vô cùng cảm tạ."
Laura nhìn thấy dáng vẻ chân thành của đối phương, trong lòng âm thầm gật đầu.
Cô gái này, sức mạnh vượt trội hơn bất cứ chúng sinh nào trong chín trăm triệu tầng thế giới, gần như có thể so với đám quái vật Vực Sâu, nhưng lại rất rõ ràng trong chuyện ân oán như thế, không vì mình mạnh mà cho rằng tất cả đều phải nghe theo mình.
Khó trách có thể sánh vai với anh trai.
À mà...
Tâm tư Laura khẽ động, hỏi: "Chị ơi, chị là người yêu của anh trai em ạ?"
"Người yêu là cái gì?" Lâm nghi hoặc hỏi.
"Nói thông tục hơn thì là bạn gái, thê tử."
"A, không phải, chị là chị của hắn. Bọn chị sống nương tựa lẫn nhau, hành tẩu trong chín trăm triệu tầng thế giới, tìm kiếm người thân bị thất lạc."
Mặc kệ như thế nào, Lâm vẫn nói theo kịch bản đã thương lượng với Cố Thanh Sơn từ trước.
Sắc mặt Laura không thay đổi, nhưng trong lòng âm thầm kinh ngạc.
... Không đúng, anh trai cũng là mồ côi như mình mà.
Xem ra cô gái này có chuyện gì lừa mình.
Có điều mình dùng đã bảo vật đặc biệt để quan sát trận chiến vừa rồi, hoàn toàn xác định cô gái này vẫn luôn bảo vệ anh trai.
Cô ấy và anh trai luôn ở cùng nhau.
... Quên đi, có lẽ cô ấy có nỗi khổ riêng nào đó. Có lẽ đây là cách nói sau khi cô ấy và anh trai thương lượng rồi quyết định.
Giữ cảnh giác với người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt là chuyện đương nhiên, cũng không có gì đáng trách.
Trong chuyện này, thật ra mình không cần phải ép hỏi làm gì, chỉ cần thái độ của cô ấy đối với anh trai không có vấn đề gì là được.
Laura nghĩ vậy, lập tức gật đầu nói: "Vậy chị chính là chị của em."
Cô bé không biết lấy từ nơi nào ra một tay nải nhỏ, cúi đầu, tìm kiếm bên trong.
"Quà gặp mặt tặng cho chị gái của Cố Thanh Sơn cũng không thể quá thấp kém được..."
Lâm nhìn dáng vẻ chăm chú tìm kiếm của cô bé, trong lòng hơi buồn cười.
Lúc trước là thân thể mình có vết thương, còn vội vàng chiến đấu, cho nên mới nhận nước suối và trang bị của đối phương.
Thật ra, cho tới bây giờ mình vẫn luôn là một người hờ hững, không khát vọng tiền tài.
Trong sinh mệnh dài dằng dặc, thứ mình theo đuổi chính là võ đạo, chính nghĩa và báo thù.
Cho nên nếu đối phương muốn tặng mình gì đó, mình vẫn nên từ chối thì hơn.
... Sống trên đời, thật ra điều quan trọng là thứ mà trong lòng mình hằng theo đuổi, còn vật chất thật sự không cần gì nhiều.
Đây cũng là thái độ nhất quán của mình.
Lâm bình tĩnh nghĩ.
Lúc này, giọng nói vui sướng của Laura vang lên:
"Đây rồi!"
Cô bé lấy ra một cái gương to, đặt trước mặt Lâm.
"Chị, đây là gương thế giới."
"Em nói... thế giới?"
"Vâng, thế giới này cũng không lớn, chỉ có năm triệu kilomet vuông, tất cả đều là bãi biển bằng vàng... Nơi này có năm đầu bếp siêu hạng, bảy nhà thiết kế tóc, mười lăm nhà thiết kế trang sức, hai mươi bốn nhà khoa học, ba mươi sáu nhà thiết kế thời trang đứng đầu chín trăm triệu tầng thế giới. Thế giới này có tất cả các loại đồ vật như quần áo, trang sức, vân vân mới nhất lưu hành nhất hiện giờ. Nếu chị không bận còn có thể uống trà chiều và tắm nắng ở trong đó, có nhu cầu gì cũng có thể gọi chuyên gia tới làm."
"Nhưng vì sao còn có cả nhà khoa học?" Lâm không nhịn được hỏi.
Laura nói: "Bởi vì việc chuyên nghiệp phải có người chuyên nghiệp làm. Ví dụ như siêu xe thể thao ngầu nhất, tàu vũ trụ phong cách nhất, thiết bị mát xa giúp thả lỏng thoải mái nhất, thậm chí là thiết bị liên lạc khoa học công nghệ lưu hành nhất, bọn họ sẽ đưa ra đề nghị tốt nhất, cũng sắp xếp thỏa đáng cho chị."
"..." Lâm cạn lời.