Bọn chúng vọt về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn khẽ động tâm thần.
Bí kiếm, Họa Ảnh Vạn Thiên!
Bảy trăm thanh phi kiếm ầm ầm tản ra.
Được linh lực vô tận gia trì thêm, mỗi một thanh phi kiếm lại tách ra thành trăm ngàn luồng bóng kiếm màu đen.
Vô số bóng kiếm màu đen trải rộng ở khu vực độ kiếp, trực tiếp biến dải đất này thành màn ảnh.
Màn ảnh của kiếm.
"Ứng phó toàn lực à?" Lạc Băng Ly truyền âm hỏi.
"Không có thời gian kể truyện cười với bọn chúng đâu." Cố Thanh Sơn nói.
Tất cả bóng kiếm màu đen nở rộ trong gió, nghiền nát tất cả ma quỷ thành bùn, lại bị gió thổi đến mức không để lại một chút tung tích nào.
Trong lòng Cố Thanh Sơn lờ mờ sinh ra một loại minh ngộ nào đó.
Sau khi trải qua nhiều trận chiến đấu như vậy, hắn đột nhiên cảm giác được mình lại có thể khống chế nhiều phi kiếm hơn.
"Một ngàn hai trăm à? Ừm, xấp xỉ con số này." Hắn lẩm bẩm nói.
Lúc này gió ngừng thổi.
Không có ma quỷ nào sống sót.
Lại có một ngọn lửa đột nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng rơi vào trên người Cố Thanh Sơn.
Sau gió là lửa!
Ánh lửa lan tràn, trải rộng toàn thân hắn.
Hỏa kiếp bày ra trước mắt Cố Thanh Sơn, phơi bày ra một thế giới.
Kia là Thiên Cảnh Tự Tại.
"Đã đến giờ giết người rồi!"
Cố Thanh Sơn thấp giọng nói.
Thần hồn của hắn bay ra ngoài, giơ tay lên cầm Triều Âm kiếm, sải bước tiến vào trong ngọn lửa.
Lão già cảm nhận được linh lực to lớn trên người Cố Thanh Sơn, cúi đầu khom lưng nói: "Vị đạo hữu này, Thiên Cảnh Tự Tại chính là nhà mẹ đẻ của ngài, chào mừng ngài đến đây lần thứ hai!"
Cố Thanh Sơn nhìn lão, cười mà như không cười.
"Không phải ngươi từng nói, ta có hai lựa chọn, một là ở lại chỗ này, hai là chờ Trĩ La bị các ngươi giết chết sao?"
Lão già thậm chí còn không dám xoa mồ hôi lạnh trên trán, cười bồi: "Nhất thời nói đùa, xin đạo hữu đừng coi là thật!"
"Thật sự là lời nói đùa ư?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Lão già vỗ ngực, vội vàng nói: "Thật sự là lời nói đùa, các hạ tuyệt đối đừng để trong lòng!"
Cố Thanh Sơn nhìn về phía những người khác.
"Chúng ta cũng nói đùa."
"Đúng, chúng ta thấy đạo hữu hiếm khi tới đây, chẳng qua là nói đùa chút thôi."
"Đạo hữu, Trĩ La là cô nương tốt, lại rất thân với ngài, chúng ta sao có thể giết nàng được."
Đám tu sĩ mồm năm miệng mười.
Cố Thanh Sơn gật gật đầu, hỏi: "Cho nên các ngươi đều đùa ta?"
"Đúng thế, đúng thế."
Đám tu sĩ vội vội vàng vàng gật đầu.
"Hoá ra chỉ là trò đùa, xem ra ta không cần phải tức giận."
Cố Thanh Sơn cười lên.
"Không sai."
"Các hạ, ngài tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều. Ngài là khách quý của chúng ta, chúng ta cũng không dám thô lỗ."
"Tới tới tới, đưa rượu lên cho vị đạo hữu này!"
"Nhanh, mau mau bưng thức ăn ngon lên!"
Đám tu sĩ bận rộn một phen.
Cố Thanh Sơn thấy bọn chúng phản ứng như vậy, liền để Triều Âm kiếm vào trong hư không.
Triều Âm kiếm kêu "coong" một tiếng, không thấy tăm hơi đâu nữa.
Tình cảnh này khiến không ít người thở phào một hơi.
Cố Thanh Sơn nhận lấy một vò rượu, nhìn bốn phía, đếm từng người.
"Bảy trăm lẻ một người. Chậc, có thêm một người nữa. Nhưng thật may là cũng vừa đủ số cho trò đùa mà ta sắp tạo ra."
Hắn giơ ly rượu lên ra hiệu về phía các tu sĩ.
Đám tu sĩ cũng cuống quít bưng rượu giơ lên.
Cố Thanh Sơn uống một hơi cạn sạch.
Cùng lúc đó, bảy trăm luồng bóng kiếm lóe lên.
Bí kiếm, Yến Quy!
Đây là kiếm thuật ám sát, không những nhanh như tốc độ ánh sáng mà hơn nữa còn là công kích cả trước lẫn sau, khiến ít ai có thể phòng bị kịp.
Trong đình viện, đám tu sĩ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Chỉ có duy nhất một lão già đứng tại chỗ.
Cố Thanh Sơn buông ly rượu xuống, nhìn lão một cái.
Lần này lão già không có bí thuật trong người, lại thêm tu vi cảnh giới của Cố Thanh Sơn tăng vọt, lão già căn bản là không có cách chống cự Trảm Hồn Chân Đồng lần này.
Sau khi biến mất trong chớp mắt, lão già xuất hiện lần nữa.
Thi thể của lão trực tiếp rơi xuống đất.
Cố Thanh Sơn đứng không nhúc nhích.
Các thanh phi kiếm lần lượt bay tới, tạo thành hai chiếc cánh bằng kiếm trôi lơ lửng phía sau hắn, lại dần ẩn vào giữa không trung.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn về phía đống thi thể, tự nhủ: "Như vậy các ngươi mới tính là đã kể một câu chuyện cười hoàn chỉnh."
Nói xong câu đó, thân hình hắn vọt lên, bay về phía Trĩ La đang ở.
Núi cao xanh biếc treo lơ lửng giữa trời.
Xa xa, một tia sáng bay tới, lơ lửng ở bên ngoài sơn phong.
Thân hình Cố Thanh Sơn hiện ra.
Hắn nhìn về phía sơn phong, lặng lẽ cảm nhận sức mạnh to lớn trên ngọn núi này.
Một bông hoa, một cọng cỏ, một chiếc lá, một viên đá...
Lúc này Thiên Cảnh Tự Tại dường như đang trong mùa thu.
Hương thu phảng phất khắp ngọn núi này, tầng tầng lá cây rung rinh theo gió, phong cảnh mê người.
Mỗi một nơi trên ngọn núi này đều tràn ngập một sức mạnh to lớn không tên.
Thân là tu sĩ Không Luân cảnh, Cố Thanh Sơn hoàn toàn có thể cảm nhận được sức mạnh này. Nhưng hắn lại không thể hiểu đây rốt cuộc là cái gì.
Hắn tiện tay vê vê một chiếc lá cây.
Lá cây khô dần dần vỡ vụn.
"Đây chính là thiện công sao?" Hắn nghi ngờ lẩm bẩm nói.
Giọng nói của Trĩ La truyền ra từ bên trên đỉnh núi: "Đúng vậy, bởi vì ta tham gia cứu vớt Thế giới Lục Đạo, đồng thời phát huy tác dụng cực lớn ở trong lúc đó, cho nên ta có thể dùng phần công đức này để ngưng tụ thành núi."
Cố Thanh Sơn nhìn một số chỗ mấp mô trên núi, rất nhanh đã kịp phản ứng.
Đây chính là dấu vết công kích trước đó của đám tu sĩ kia.
Thiện công triệt tiêu những công kích này, nhưng tác dụng phụ chính là không ít cây cối chết khô, lá cây héo tàn.
"Trĩ La, nàng có thể đi ra, về sau đám người kia sẽ không lại đến hủy núi nữa." Cố Thanh Sơn nói.
"Bọn chúng đi đâu rồi?" Trĩ La hỏi.
"Bọn chúng quyết định đến thế giới khác để kể chuyện cười, cho nên vừa đi rồi." Cố Thanh Sơn nói.
"Chàng thật lợi hại! Vậy mà có thể đột phá trong thời gian ngắn như vậy, lại tới đây lần nữa!" Trĩ La bội phục nói.
"Thực ra ta không nhanh như vậy, chủ yếu là cắn thuốc."
"Đó cũng là duyên phận của chàng. Ta chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng..."
"Chyện gì?"
"Ta không ra được."
Cố Thanh Sơn ngơ ngẩn.
Trĩ La ảo não nói: "Lúc ấy ta sợ chàng bị người ta quấy rầy khi độ kiếp, cho nên phong bế hoàn toàn ngọn núi lại, vì thế bây giờ không thể ra được."
"Vậy phải làm sao mới có thể mở ngọn núi này ra?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Không có cách nào, trừ khi chàng công kích mấy chục ngày giống như bọn chúng." Trĩ La nói.
Cố Thanh Sơn ngơ ngẩn tập hai.
Hắn bỗng nhiên ý thức được, lần này mình không đucợ thấy nàng rồi.
Hỏa kiếp cũng không thể giúp hắn dừng lại ở đây quá lâu.
Hắn cũng không thể đánh bay ngọn núi này trong thời gian ngắn như vậy được, cho dù có thể đánh bay thì cũng không thể làm thế.
Bởi vì ngọn núi này chính là thiện công của Trĩ La.
Bây giờ, Cố Thanh Sơn nhất định phải tận dụng thời gian để độ kiếp, sau đó nhanh chóng rời đi.
Nếu chậm, ngọn lửa sẽ đốt thân thể của hắn thành tro bụi.
Trĩ La hiển nhiên cũng hiểu được chuyện này.
Bây giờ, hắn và nàng chỉ có thể nói mấy câu vọng qua ngọn núi, sau đó sẽ phải từ biệt.
"Chàng độ kiếp đi, ta ở lại chỗ này, vừa tu hành vừa chờ chàng." Nàng khuyên nhủ.
Cố Thanh Sơn có chút chần chờ, suy tư nói: "Còn có kẻ nào khác có thể uy hiếp đến sự an toàn của nàng không?"
"Chàng giết bao nhiêu tu sĩ rồi?" Trĩ La hỏi.
"Bảy trăm lẻ một tên."
Trĩ La vui vẻ nói: "Thật tốt quá, bây giờ trừ ta ra, thế giới này không có người nào khác nữa."
Cố Thanh Sơn nghe xong lại có chút kỳ quái, nói: "Nơi này đã là Thiên Cảnh Tự Tại, tại sao chỉ có từng này người? Chẳng lẽ cảnh này không có Tự Tại Thiên Vương?"
Trĩ La nói: "Tự Tại Thiên Vương của nơi này đã sớm từ trần, cho nên nơi này cũng là một nơi vô chủ."
"Đám tu sĩ kia..."
"Bọn chúng bị vây ở chỗ này, chỉ có thiện công mới có thể gia tăng tuổi thọ của bọn chúng, nếu không sẽ chết ngay lập tức."
Cố Thanh Sơn giật mình.