Ở hoàng cung Bắc Tề, Lạc Vũ Hà nhớ lại đêm hôm đó, sau khi thuận lợi được cứu lên từ hố sâu, thì nàng và Phó Minh Huyền đều trở về kinh thành nhờ có quân tiếp viện kịp thời cứu giúp, nếu không thì nàng cũng khó bảo toàn mạng mà về gặp lại Cao Doanh Tâm.
Nghĩ tới đây, Lạc Vũ Hà thật sự não nề mà khóc than trong lòng "Tâm nhi, ta thật sự nhớ nàng"
Đang ngồi ngẩn ra một chổ, lại bị giọng nói bên tai kéo về "Phò mã của ta lại đang mơ tưởng mĩ nhân nào sao ?"
Lạc Vũ Hà khẽ rùng mình, lập tức giữ khoảng cách với Phó Minh Huyền "Công chúa đừng đùa, ta còn rất mệt"
Phó Minh Huyền thôi trêu trọc người bên cạnh nữa, ngồi thẳng lại, nhìn về phía trước "Đây là cơ hội cuối cùng ta cho ngươi, mau chọn đi"
Lạc Vũ Hà mỉm cười "Ta nói rồi, ta sẽ giúp ngươi loại bỏ quốc sư"
Phó Mình Huyền chóng cầm, nâng mắt nhìn Lạc Vũ Hà "Cho dù khả năng chết rất cao ?"
Lạc Vũ Hà gật đầu, hiện tại thế lực của quốc sư cũng rất hùng mạnh, nếu không diệt mối hoạ này trước, chỉ sợ Tây Nguỵ phải đối đầu với hai thế lực từ Bắc Tề, như vậy khả năng phân tâm và thất bại sẽ rất cao. Huống chi Bắc Tề cũng không phải là một đất nước nhỏ bé.
Sau khi quyết định sẽ giúp Phó Minh Huyền đoạt thế lực từ tay Đinh Quốc Ái thì Lạc Vũ Hà cũng không do dự mà đồng ý giả làm phò mã của nàng, bởi vì Lạc Vũ Hà muốn tiếp cận người của triều đình thì nàng cũng phải thuộc về người trong hoàng tộc, có như vậy mới không ai dám khi dễ nàng. Chưa dừng lại ở đó, đây cũng là một bước ngoài dự liệu của Lạc Vũ Hà, nàng chính là không ngờ sẽ có ngày Phó Minh Huyền tin tưởng mà nhờ nàng giúp như vậy. Chỉ cần không để Phó Minh Huyền phát hiện thân phận của nàng, nàng sẽ vẫn giúp Phó Minh Huyền chiếm thế lực của Đinh gia, sau đó người thứ hai nàng loại bỏ sẽ là Phó Minh Huyền. Có như vậy thì phò mã tay không như nàng mới có thể tạo nên một thế lực khác ở Bắc Tề.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu không nhờ sự cho phép của Phó Đổng Trác, chỉ sợ nàng khó có thể thực hiện kế hoạch của mình.
Buổi tối ở Tây Nguỵ, Bạch Vũ Hàm như đã nói, chuẩn bị lên đường đi Bắc Tề. Vừa ra khỏi cửa để hội ngộ cùng Lục Đàm và một vài cao thủ cùng đi theo thì nàng cũng thấy Lục Huệ Trân ở đây, thật sự không ngoài dự đoán.
Lục Huệ Trân mỉm cười nhìn Bạch Vũ Hàm "Mục Tử Đồng có chút việc nên sẽ ở lại chăm sóc Vũ Hoa, vì vậy ta thay nàng đi cùng ngươi"
Bạch Vũ Hàm nhìn Lục Đàm, giao tiếp bằng mắt "Sao ngươi không cản nàng lại ?"
Lục Đàm nhìn đáp lại, chỉ biết cười khổ "Huệ Trân như ông trời con của ta, ta làm sao dám từ chối nàng"
Bạch Vũ Hàm chán nãn, mỗi lần bên cạnh Lục Huệ Trân, nàng sẽ khó có thể tập trung làm những chuyện khác "Huệ Trân, đường đi sẽ rất cực khổ"
Lục Huệ Trân biết Bạch Vũ Hàm sẽ nói như vậy, vốn là muốn nàng đừng đi "Ta từng du ngoạn khắp nơi, có loại cực khổ nào mà ta không biết ?"
Bạch Vũ Hàm cứng họng, đang tìm lý do khác để nói thì nhìn thấy Xuân Cát cùng một vài ám vệ đi đến.
Xuân Cát cúi đầu trước Bạch Vũ Hàm, Lục Đàm và Lục Huệ Trân "Tham kiến vương gia, thế tử, quận chúa"
Bạch Vũ Hàm kì lạ nhìn Xuân Cát, đêm hôm đến đây làm gì "Việc gì ?"
Xuân Cát vẫn từ tốn nói "Thái hậu cho gọi quận chúa vào gặp mặt"
Lục Huệ Trân nghe vậy, đoán là Cao Ngọc Tuyền biết nàng sẽ đòi đi theo Bạch Vũ Hàm, muốn để nàng đừng đi cùng nên mới gọi nàng vào cung vào giờ này. Nữ nhân này, nàng đã muốn không để ý nhưng tại sao cứ luôn can thiệp vào chuyện của nàng cùng Bạch Vũ Hàm đây.
Lục Huệ Trân nhìn Bạch Vũ Hàm "Ngươi đợi ta ở cỏng thành, ta sẽ đến liền"
Bạch Vũ Hàm dĩ nhiên cũng đã nhìn ra ý của Cao Ngọc Tuyền "Ta vẫn nghĩ nàng nên ở lại a"
Lục Huệ Trân mặc kệ ở đây có bao nhiêu người, bước một bước rồi dựa vào người Bạch Vũ Hàm, nhẹ giọng "Vũ Hàm, điều hạnh phúc đối với ta là chuyện gì cũng đều trải qua cùng ngươi. Có như vậy, chúng ta mới dễ dàng đặt mình vào vị trí của nhau mà cảm nhận"
Xem như Bạch Vũ Hàm nàng nhu nhược, đưa tay vỗ vỗ vào vai người trong lòng "Được rồi, mau đi đi, ta đợi nàng"
Lục Huệ Trân vừa cùng Xuân Cát rời đi thì Lục Đàm đi đến, cười cười nhìn Bạch Vũ Hàm "Đến hôm nay ta thật sự yên tâm giao tiểu muội của ta cho ngươi rồi a"
Lục Đàm thật sự rất thích sự dịu dàng hiếm thấy của Lục Huệ Trân dành cho Bạch Vũ Hàm, và hắn cũng rất ngưỡng mộ sự nhường nhịn Lục Huệ Trân của Bạch Vũ Hàm. Cả hai đều luôn đặt đối phương lên hàng đầu, Lục Đàm chỉ cần muội muội của hắn tìm được một người hiểu chuyện như vậy.
Bạch Vũ Hàm mỉm cười nhưng là một nụ cười buồn, sự tín thác và tin tưởng này, nàng không đủ tư cách để nhận.
Trong hoàng cung, Cao Ngọc Tuyền hẹn Lục Huệ Trân đến, vốn muốn giúp Bạch Vũ Hàm yên ổn mà đi. Hiện tại, Cao Ngọc Tuyền biết trong lòng Bạch Vũ Hàm đã có Lục Huệ Trân, là nàng đã phụ Bạch Vũ Hàm trước nên bây giờ Bạch Vũ Hàm muốn yêu ai, nàng sẽ không cấm cản. Chỉ là nàng không muốn Bạch Vũ Hàm bị phân tâm bởi sự hiện diện của Lục Huệ Trân. Hai người yêu nhau, không nên cùng vào sinh ra tử trong một trận chiến, chỉ tự hại mình hại người vì sự phân tâm bởi đối phương.
Lục Huệ Trân từ đằng sau đi đến, nàng biết đây là nơi Cao Ngọc Tuyền vẫn thường bí mật hẹn gặp Bạch Vũ Hàm.
"Thỉnh an thái hậu"
Cao Ngọc Tuyền quay người nhìn Lục Huệ Trân "Thật ngại, đêm khuya lại phiền ngươi, mời ngồi", vừa nói vừa nhìn Xuân Cát, ý bảo rót trà.
Tuy nhiên, Lục Huệ Trân không có ý định sẽ cùng Cao Ngọc Tuyền tán gẫu "Thái hậu có việc gì gấp xin cứ nói"
Cao Ngọc Tuyền nhìn rõ thái độ của Lục Huệ Trân nên cũng rất thẳng thắn "Không việc gì, chỉ là muốn quận chúa để Thành vương tự nàng lên đường"
Lục Huệ Trân cười như không cười, hôm nay nàng phải cho Cao Ngọc Tuyền hiểu rõ là nàng cùng Bạch Vũ Hàm như thế nào, cũng không đến phiên người ngoài như Cao Ngọc Tuyền xen vào "Thái hậu, ta cùng Thành vương rồi sẽ thành thân, chúng ta đi đâu, làm gì cùng nhau, chẳng lẽ đều phải vào cung xin phép người ?"
Cao Ngọc Tuyền tức giận, đập tay xuống bàn "Quận chúa to gan, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không ?"
Lục Huệ Trân đối mắt lại với Cao Ngọc Tuyền, không ngần ngại nói "Ta chỉ muốn nương nương hiểu rõ, những gì người làm rạn nứt hay đã từ bỏ, thì ta sẽ trân trọng, hàn gắn lại. Vì vậy mong nương nương đừng để tâm đến những gì người đã từng không cần nữa"
Lúc này, Cao Ngọc Tuyền cũng khó giữ bình tỉnh "Ngươi lấy tư cách gì mà năm lần bảy lượt đi theo Thành vương ? Ngươi nên nhớ ngươi là quận chúa một nước, giữ thể diện chút đi"
Lục Huệ Trân thôi đấu mắt cùng Cao Ngọc Tuyền nữa, Bạch Vũ Hàm còn đang đợi nàng đến "Tư cách ? Lấy thân phận ta là hôn thê của Vũ Hàm, đã đủ chưa ?"
"Ngươi ..", Cao Ngọc Tuyền thật sự hối hận, lần nào cũng vì tức giận mà ép Bạch Vũ Hàm vào đường cùng, hiện tại cũng tự khiến bản thân nàng không có lối thoát.
Lục Huệ Trân đứng lên, hơi khom người "Mong thái hậu thứ lỗi, Vũ Hàm còn đang chờ ta. Tạm biệt", nói xong liền rời đi.
Lục Huệ Trân đi rồi thì Cao Ngọc Tuyền cũng nhắm mắt lại, điều tiết tâm tình.
Xuân Cát bên cạnh lo lắng "Nương nương"
Cao Ngọc Tuyền mở mắt ra, gương mặt đã trở lại biểu hiện bình thản thường ngày "Đi thôi"
Cao Ngọc Tuyền xem như mất một buổi tối vô ích, chỉ hy vọng Bạch Vũ Hàm sẽ không vì Lục Huệ Trân mà lơ là việc cần làm.
Bạch Vũ Hàm đứng ở cỏng thành, trên tay còn cầm thêm một chiếc áo khoác bằng lông, vốn là chuẩn bị thêm cho Lục Huệ Trân. Vừa thấy Lục Huệ Trân đến, nàng liền chạy lại choàng áo lên người Lục Huệ Trân.
Sau đó cầm hai bàn tay của Lục Huệ Trân mà xoa xoa rồi thổi hơi ấm vào "Thế nào ? Có lạnh không ?"
Đương nhiên rất lạnh nhưng hiện tại lạnh chết cũng được, mỉm cười nhìn Bạch Vũ Hàm, đáp "Không lạnh"
Bạch Vũ Hàm bỉu môi, hỏi "Thái hậu gọi nàng vào cung làm gì ?"
"Không làm gì"
"Vậy nàng làm gì ?"
Lục Huệ Trân vừa nói vừa nhìn xem thái độ của Bạch Vũ Hàm "Khẳng định chủ quyền"
Bạch Vũ Hàm bật cười, nhìn nét mặt tinh nghịch của Lục Huệ Trân "Nàng nha, ngày càng to gan rồi"
Lục Huệ Trân cũng bật cười "Đi thôi, không nên chậm trễ nữa"
"Được"
Ở trên tường thành, Xuân Cát nhìn Cao Ngọc Tuyền vẫn đang nhìn theo hướng đoàn người của Bạch Vũ Hàm vừa rời đi. Dù bên dưới đã không còn bóng người nhưng Cao Ngọc Tuyền vẫn như vậy mà đứng yên. Nhớ lại những lần Bạch Vũ Hàm đi xa, Cao Ngọc Tuyền luôn có một dáng vấp như vậy.
"Vì sao lần nào đến tiễn vương gia, nương nương đều nhìn theo lâu như vậy ?"
Một lúc sau, Cao Ngọc Tuyền mới rũ mi mắt xuống, trả lời "Bởi vì ta không biết khi nào sẽ là lần cuối gặp nàng nên nếu có thể, ta sẽ nhìn lâu một chút, nhớ lâu một chút, sau này sẽ không phải hối tiếc vì đã bỏ qua nàng"
Xuân Cát nhìn chủ tử của mình, thầm nghĩ có phải nương nương của nàng đã bắt đầu thấy hối hận rồi hay không ..
Cao Ngọc Tuyền vừa trở về xe ngựa hồi cung thì ở gần đó, Mục Tử Đồng cũng lẳng lặng đi về Thành vương phủ.