Cô nhìn sang Tạ Kiến Minh, hắn cũng đang nhìn cô chăm chú có vẻ mong chờ câu trả lời.
Dương Di cười ngượng lắc đầu.
- ‘’ Không …không có ‘’
Hàn Lâm tỏ ra nét mặt không tin.
- ‘’ Không phải chứ, chị xinh đẹp như vậy mà lại không có bạn trai à ‘’
Cô híp mắt nhìn thằng nhóc lắm chuyện trước mặt nói.
- ‘’ Cậu chê tôi ế à ‘’
- ‘’ Ấy không không em không có ý đấy đâu ‘’
Tạ Kiến Minh cúi mặt nhìn chén nước lẩu của mình rồi mỉm cười.
//Dám nói dối anh//
Ăn xong ai về phòng nấy, còn đóng chén bát bẩn kia để cho Hàn Lâm loay hoay rửa.
Cậu ta vừa rửa bát xong liền tắt đèn đi vào phòng không lâu thì Tạ Kiến Minh lại xuất hiện, anh nhón chân nhẹ nhàng từng bước không phát ra tiếng động đi đến tủ lạnh.
Mở tủ ra ánh sáng rừ trong tủ chiếu ra phát sáng một góc nhỏ trong phòng bếp. Nhìn trên dưới một hồi liền thấy đống bia vừa cất lúc chiều.
Tạ Kiến Minh cười ngốc lấy ra khoảng 5,6 lon vội vàng uống hết một hơi rồi loạn choạng đi thẳng vào phòng Dương Di.
Cô chưa ngủ vẫn còn đang tẩy trang trong phòng vệ sinh vừa bước ra liền thấy một cái xác to lớn nằm xổng trên giường của mình.
Toàn mũi bia trong không khí. Dương Di đi đến nhìn Tạ Kiến Minh liền nhíu mày nhăn nhó.
- ‘’ Cái tên này …’’
Đưa tay đẩy nhẹ Tạ Kiến Minh không một chút nhúc nhích nhìn cứ giống như c.h.ế.t rồi vậy.
- ‘’ Đây là phòng của tôi mà ‘’
…
- ‘’ Nè có nghe thấy gì không ‘’
…
Không có phản ứng hết Tạ Kiến Minh chưa say vẫn rất tỉnh táo chỉ là đang giở thói lưu manh thôi, Dương Di không thèm quan tâm nữa vì cũng biết rõ tên này uống bia thì chắc chắn không thể nào say được.
- ‘’ Thế tôi qua phòng anh ngủ đấy nhé ‘’
Nói xong liền đi ra khỏi cửa phòng băng qua đi đến phòng của Tạ Kiến Minh, cô vừa vặn tay cầm cánh cửa nhưng cánh cửa không nhúc nhích gì.
Dương Di ‘’…’’
//Khoá rồi? cái thằng cha điên này//
Ở ngoài đây không có bàn ghế sofa không lẻ ngủ xuống sàn…
Dương Di lại trở về phòng của mình đứng trước giường thở dài một hơi.
- ‘’ Nè tôi biết anh không có say nên ngoan ngoãn về phòng đi trước khi tôi cho anh một trận đó ‘’
…
Tạ Kiến Minh vẫn không chịu thua mà cứ nằm yên phanh phách trên giường đấy làm Dương Di bực bội, hôm nay đi máy bay còn phải sắp xếp đồ rất mệt lại gặp phải tên điên giả c.h.ế.t ở trong phòng 22h35 đêm.
Dương Di đưa chân lên đá đá vào hong của Tạ Kiến Minh vừa cằn nhằn.
- ‘’ Tôi không giỡn đâu đấy nè dậy đi ‘’
Tạ Kiến Minh nhanh tay cầm lấy cổ chân cô kéo mạnh đến, theo phản xạ Dương Di chóng tay xuống giường để đỡ lấy.
Anh thừa cơ hội nắm lấy cổ tay của cô bên cạnh kéo mạnh cả người cô ngã nhào xuống giường rồi ôm gọn chặt kín cả người Dương Di vào trong lòng.
Dương Di còn chưa kịp phản ứng gì đã bị anh ta ôm chặt lấy rồi, cô trợn tròn mắt tức giận đập chân còn đẩy người Tạ Kiến Minh ra nhưng không được.
Cái tướng to đùng kia ôm chặt cô thì như voi ôm thỏ làm sao mà đẩy ra được.
- ‘’ Tạ Kiến Minh thả tôi ra nhanh lên cái …’’
Anh cúi đầu tựa vào vai cô khàn khàn cất giọng chen ngang câu mắng mỏ kia.
- ‘’ Xin lỗi anh không làm gì đâu, em nằm im cho anh ôm được không ‘’
Dương Di lạnh nhạt nhanh chóng tiếp lời.
- ‘’ Không! buông ra nhanh lên đi ‘’
…
Tạ Kiến Minh lại giả c.h.ế.t rồi, Dương Di giãy giụa một hồi hắn cũng không phản ứng liền mệt mỏi vừa buồn ngủ nên cũng không làm gì nữa.
Lâu sau khi cô đang hiu hiu chìm vào giấc ngủ thì Tạ Kiến Minh nhỏ giọng nhất có thể nói.
- ‘’ Di Di …anh yêu em ‘’
Dương Di ‘’???’’
Cô không nghe rõ vì đang dần chìm vào giấc ngủ mà câu nói vừa rồi rất nhỏ nên hoàn toàn không nghe gì hết.
- ‘’ Nè, anh vừa nói gì à ‘’
Tạ Kiến Minh ngủ rồi lần này hắn ngủ thật rồi.
Dương Di nhíu mày.
- ‘’ Tự nhiên có bệnh nói mớ? lúc trước có vậy đâu ‘’
Cơ thể cả hai dính chặt vào nhau không có chút khoảng cách nào, có vẻ rất lâu rồi như thế này yên bình ôm nhau ngủ.
Tuy đã qua một thời gian lâu nhưng cảm giác ấm áp lẫn mùi hương cơ thể của nhau vẫn không thay đổi gì cứ như chuyện tàn ác tày trời kia của Tạ Kiến Minh không hề xảy ra vậy.
Nếu như lúc đó anh không điên dại nhốt cô rồi c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c thì chắc chắn mối quan hệ của cả hai hiện giờ có lẽ là người yêu đường đường chính chính của nhau rồi.