Edit: Agehakun
Beta: Ly
Ăn cơm xong, Lý Thăng nói với Văn Dụ Châu: “Dụ Châu, anh biết là không nên nhờ em giúp đỡ… Nhưng mà anh không nghĩ ra được ai khác cả, em xem, liệu có thể tìm một công việc giúp đồng nghiệp cũ của anh được không, nhà cậu ấy rất khó khăn…”
Văn Dụ Châu nói: “Trước kia anh ta làm gì?”
Lý Thăng vừa thấy chuyện này có hi vọng, lập tức nói: “Trước kia cậu ấy từng làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước, nhưng thời gian gần đây kinh tế sa sút, bị cắt giảm biên chế, trong nhà cậu ấy còn có vợ và con nhỏ…”
Văn Dụ Châu gật đầu, nhàn nhạt đáp: “Để em xem.”
Thật ra khi hắn ngồi lên vị trí này, không thiếu người tặng quà hòng xin việc. Mấy năm trước Văn Dụ Châu chướng mắt hành động đó nhưng mà hiện tại hắn đã biết một vài quy tắc, có một số chuyện mình không muốn làm nhưng vẫn phải làm. Điểm mấu chốt lớn nhất của Văn Dụ Châu chính là không được chạm vào những thứ không nên chạm vào.
Thật ra Ninh Thư cũng thấy hơi tò mò về công việc của Văn Dụ Châu, cậu bèn lân la vào trong bếp với Văn Huyên.
Văn Huyên nói với cậu: “Con làm mấy thứ này làm gì, mau về phòng đọc sách đi.”
Ninh Thư đang nghe tiếng nói chuyện trong phòng khách, nghe được câu này thì mỉm cười nói: “Dì Văn, bình thường ở nhà con cũng hay làm việc này, không sao đâu ạ.”
Văn Huyên trừng cậu một cái, đẩy cậu ra: “Nhà con là nhà con, còn nhà dì là nhà dì. Dù sao thì dì cũng không cho con làm, con không được làm, mau đi ra.”
Ninh Thư bị Văn Huyên đẩy ra khỏi phòng bếp, cậu liếc nhìn bọt xà phòng trên tay, có phần muốn nói lại thôi.
Nhưng mà Văn Huyên lại tưởng rằng cậu không nghe khuyên bảo, cô giả bộ tức giận nói: “Con không nghe lời là dì Văn sẽ giận thật đó.” Bấy giờ Ninh Thư mới chịu đi.
Lúc vào phòng khách, Văn Dụ Châu vừa hay cũng đứng dậy.
Cậu nhận thấy đối phương đang liếc nhìn mình, lập tức trở nên căng thẳng. Cậu không dám nhìn nhiều mà đi thẳng về phía bồn rửa tay.
Tiếng của Lý Thăng truyền đến từ sau lưng: “Đi à?”
Giọng nói trầm thấp và có phần lạnh băng của Văn Dụ Châu cũng vang lên: “Ừm.”
Lý Thăng nói: “Vậy thì chuyện công việc phải nhờ em rồi.”
Sau Ninh Thư không nghe thêm gì nữa.
Cậu cúi đầu, tay có chút trơn trượt, đều là bọt xà phòng.
Cậu cọ rửa một chút, sau đó lại cầm cục xà phòng lên xoa bọt, nghiêm túc rửa sạch lại tay.
Ninh Thư cũng không biết Văn Dụ Châu làm việc gì, chỉ là nghe có vẻ Văn Dụ Châu rất bận, và như vậy cũng có nghĩa là cậu sẽ không được gặp đối phương nhiều lần? Có lẽ hai ba tháng nữa vẫn sẽ không có tiến triển gì cả.
Tim Ninh Thư không khỏi thắt lại. Cậu cảm thấy mình phải nghĩ cách, nếu không thì đợi ba tháng sau cậu dọn ra ngoài, sẽ càng không có cơ hội.
Có thể là do cậu nghĩ ngợi quá say sưa nên chẳng nhận ra có người đi vào từ lúc nào.
Đợi đến khi Ninh Thư nghe thấy tiếng người đi đến bên cạnh mình kèm theo tiếng kim loại va đập, cậu không khỏi giật mình
, sau đó ngẩng mặt lên. Văn Dụ Châu đang đứng bên cạnh cậu, vóc dáng của hắn rất cao, Ninh Thư phát hiện mình chỉ đứng tới bả vai đối phương.
Văn Dụ Châu đang cúi đầu xoa bọt lên tay mình – bàn tay với những khớp xương rõ ràng, có chút thon dài.
Ninh Thư nhìn chằm chằm một hồi, chợt nghe thấy một giọng nói: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
Cậu chạm mắt với đối phương.
Khuôn mặt của Văn Dụ Châu đẹp trai là điều không phải bàn cãi, nhưng lại quá nghiêm nghị, khi cậu đứng đối diện với hắn, căng thẳng là chuyện không thể tránh khỏi.
Người đàn ông đứng trước bồn rửa tay, vòng eo rất tuyệt. Hắn mặc một thân sơ mi trắng, chậm rãi xắn tay áo lên để lộ một đoạn cổ tay, bên trên có đường gân xanh mờ nhạt, một đường trong đó còn hơi nổi lên.
Chìa khóa được treo trên thắt lưng của đối phương.
Nếu những người đàn ông khác theo phong cách này này, ít nhiều gì thì cũng sẽ có chút cảm giác bảo thủ và cứng nhắc, nhưng mà khi Văn Dụ Châu mặc như vậy, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy đẹp trai vô đối, chỉ là nhìn qua trông có vẻ hơi lạnh lùng xa cách.
Ninh Thư vội vàng thu tầm mắt lại, hỏi: “Chú Văn chuẩn bị về ạ?”
Văn Dụ Châu ừ một tiếng.
Hắn nhận thấy cậu nhóc này hơi gầy, không khỏi nghĩ đến cảnh tượng đối phương khoả thân trên, làn da vừa trắng vừa sáng.
Phòng tắm là dạng nửa trong suốt, khi thiếu niên tắm rửa, nửa người dưới bị che khuất.
Văn Dụ Châu cũng không biết mình đang tiếc cái gì, tầm mắt của hắn không khỏi hơi dời xuống.
Lúc này thiếu niên đang cúi người.
Hôm nay cậu mặc một cái quần đùi dài đến đầu gối, đường cong bắp chân không thua gì con gái, nhìn vừa trắng vừa mềm, cũng không biết bàn chân liệu có giống vậy không.
Văn Dụ Châu còn phát hiện mông đối phương vừa tròn vừa mẩy, lúc bị bao trong cái quần cotton nhìn vừa mềm vừa muốn bóp.
Văn Dụ Châu không biết vì sao mà miệng mình lại đột nhiên khô khốc.
Hắn cảm thấy hôm nay mình có chút không bình thường. Ngày trước dù có thế nào thì hắn cũng sẽ không nhìn chằm chằm một người lâu như vậy, càng sẽ không dò xét bộ phận khác trên người người ta.
Có thể là do thiếu niên nom ngon miệng quá.
Văn Dụ Châu nghĩ thầm, hắn thu hồi tầm mắt.
Ninh Thư có chút thấp thỏm không yên, khi người đàn ông đứng thẳng người dậy, cậu nghĩ rằng không biết tới khi nào mới gặp lại nhau, không khỏi buột miệng thốt ra: “Khi nào chú Văn tới nữa ạ?”
Văn Dụ Châu nhìn đôi mắt sạch sẽ của thiếu niên, đối phương đang nhìn hắn, bên trong không có một chút tạp chất.
Trong một khoảnh khắc, thậm chí hắn còn nghi ngờ là cậu nhóc này đã phát hiện ra xu hướng tính dục của hắn nên cố ý câu dẫn hắn, nhưng cuối cùng Văn Dụ Châu vẫn phủ nhận suy nghĩ của mình.
Hắn không lạnh không nhạt đáp một câu: “Không biết.”
Bầu không khí sựng lại trong nháy mắt.
Ninh Thư nhìn đối phương bước ra ngoài, sau đó cầm lấy túi da trên sô pha đi ra ngoài cửa.
Cậu đứng ở đó, nấp sau cửa sổ nhìn Văn Dụ Châu lên xe.
Không biết có phải là ảo giác của Ninh Thư hay không mà cậu cứ luôn cảm thấy lúc Văn Dụ Châu rời đi, hình như hắn đã liếc về phía này.
…
Ninh Thư nhanh chóng khai giảng, đây là kỳ nghỉ cuối cùng của lớp 11.
Bởi vì cậu chuyển trường tới nên khi cậu vừa tới đây cũng chưa quen lắm, học sinh trong lớp cũng rất khắc khổ, trên bàn đều chất đầy sách vở, còn có một chai nước.
Ninh Thư lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, đôi mắt rất đẹp.
Lúc mới chuyển đến cậu từng được các bạn nữ bàn tán trong một khoảng thời gian, nhưng không bao lâu sau, bởi vì cảm thấy cậu trầm tính và cũng chẳng sôi nổi gì cả cho nên bọn họ bắt đầu mất đi hứng thú. Hầu hết các bạn nam trong lớp đều chơi với nhau, Ninh Thư không biết chơi bóng rổ cũng không thích vận động, cậu thích yên tĩnh nên hiển nhiên là không hay chơi chung với họ.
Bữa sáng cậu sẽ ăn tại Văn gia, thường thì bác gái hay làm sữa đậu nành bánh quẩy bánh bao gì gì đó.
Hôm nay lúc cậu ra ngoài, Văn Huyên kêu cậu mang thêm chút đồ ăn vặt tự làm rồi chia cho các bạn trong lớp ăn cùng.
Ninh Thư không nói cho cô biết là mình không có người bạn thân nào ở trường.
Cậu không từ chối lòng tốt của cô.
Mà lúc cậu đi ra ngoài, Văn Huyên chợt cảm thấy hình như mình đã quên mất một việc. Cô suy nghĩ một lúc nhưng nhất thời không nhớ ra được nên cũng kệ vậy luôn.
Bữa trưa cậu ăn ở trong trường.
Học sinh trong thời đại này không có nhiều cách giải trí, cũng không bộp chộp nóng nảy như thời hiện đại, mọi người đều muốn đạt điểm cao trong kỳ thi bởi vì suy cho cùng học tập được xem như lối thoát duy nhất. Mẹ Ninh và những người khác cũng nghĩ như vậy, cho nên trăm phương nghìn kế đưa con trai mình đến học tại ngôi trường tốt nhất.
Lúc tan học, tiếng chuông vang lên, không ít học sinh đã bắt đầu đạp xe về nhà. Gia đình nào có điều kiện khá chút thì sẽ có ô tô đưa đón.
Ninh Thư đang định bắt xe đi về giống như thường lệ, chỉ là khi cậu vừa bước ra khỏi khuôn viên trường, cậu chợt trông thấy một chiếc ô tô màu đen, nhìn có hơi quen mắt.
Cậu không nhịn được mà nhìn lâu một chút, phát hiện chiếc xe mà Văn Dụ Châu lái ngày hôm đó, hình như cũng là mẫu này.
Nhưng Ninh Thư không ngây thơ đến mức cho rằng là Văn Dụ Châu.
Cậu thu tầm mắt lại, nghe thấy bạn học ở bên cạnh chỉ vào chiếc xe kia nói: “Cậu có biết ai ngồi trong cái xe đó không?”
“Không biết, cậu biết không?”
Bạn học sinh kia nói với chất giọng đắc ý: “Lần trước bố dẫn tớ vào hội trường giám sát, ổng có nói với tớ là những người thường đi loại xe này đều là người có chức có quyền hết.”
Bạn học kia không nhịn được mà xì một tiếng: “Không phải chỉ là một chiếc xe bình thường thôi à? Tớ thấy cũng chẳng có gì ghê gớm.”
Bạn học sinh kia thấy có người không tin, lập tức có phần sốt sắng, giải thích: “Nếu mấy cậu không tin thì có thể nhìn biển số xe, biển số xe của loại xe này thường khác với xe của nhà chúng ta…”
Mấy học sinh khác nghe xong thì có chút nửa tin nửa ngờ.
“Thật á?”
Bọn họ đều là trẻ con, nào có biết nhiều như vậy, thấy đối phương nói một cách ảo ma như thế thì trong lòng cũng bắt đầu tò mò, vì thế mấy học sinh lập tức lên kế hoạch định đi qua xem cho rõ.
Đợi khi bọn họ đến gần, cửa xe chợt bị mở ra từ bên trong, một người đàn ông bước xuống, là Văn Dụ Châu.
Hôm nay hắn vẫn mặc sơ mi trắng, lưng thẳng, eo bụng săn chắc, đôi mắt khẽ liếc qua mấy nhóc học sinh đó, khuôn mặt hắn lạnh lùng mà nghiêm nghị. Mấy nhóc học sinh như thể vừa nhìn thấy lãnh đạo trường, đều nơm nớp lo sợ, lập tức cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi chú, bọn cháu không định làm gì cả…” Sau đó tan đàn xẻ nghé luôn.
Ninh Thư không khỏi dừng bước chân, có chút giật mình. Là Văn Dụ Châu thật này.
Cậu không khỏi nhìn quanh bốn phía, cảm thấy chắc Văn Dụ Châu tới nơi này là vì ở đây có người quen. Cậu còn chưa đến mức tự luyến nghĩ rằng đối phương tới đây để tìm mình.
Nhưng mà giây tiếp theo Ninh Thư đã bị vả mặt.
Chỉ thấy ánh mắt của Văn Dụ Châu dừng trên người cậu, mở miệng nói: “Lên xe.”
Cậu hơi ngẩn ra một chút, chỉ chỉ chính mình.
Văn Dụ Châu chỉ nhíu mày nhìn cậu.
Ninh Thư lập tức căng thẳng, cậu đi qua chào một tiếng: “Chú Văn, sao chú lại tới đây?”
Văn Dụ Châu thấy cậu định mở cửa xe đằng sau, lên tiếng bảo: “Ngồi ghế phụ.”
Ninh Thư khẽ mím môi, mở cửa ghế phụ ra sau đó ngồi lên.
Văn Dụ Châu không nhìn cậu mà chỉ nhắc nhở: “Dây an toàn.”
Hai má Ninh Thư hơi nóng lên.
Mỗi lần cậu ở trước mặt Văn Dụ Châu thì đều bất giác trở nên căng thẳng, ngay cả những điều căn bản cũng quên sạch.
Văn Dụ Châu thấy thiếu niên hơi đỏ mặt thì khẽ nhíu mày, cho rằng đối phương không biết thắt dây an toàn nên hắn bèn sáp người tới. Trên người Văn Dụ Châu không có mùi nước hoa nhân tạo mà có một mùi xà phòng nhàn nhạt, ngửi ra có chút lành lạnh.
Thiếu niên cứng đờ ngồi im tại chỗ.
Cậu cảm thấy có lẽ trông mình hơi ngốc nghếch.
Văn Dụ Châu cúi đầu, lúc thắt dây an toàn cho thiếu niên thì có dạo qua eo cậu một vòng.
Hắn vô tình phát hiện eo của cậu nhóc này nhỏ một cách quá đáng.
Tác giả có lời muốn nói:
Chú Văn: Hình như bé con đang quyến rũ mình.