Edit: Agehakun
Beta: Ly
Hai mắt của Văn Dụ Châu không khỏi sầm lại, hắn bước vào nhà. Văn Huyên đang mang đĩa trái cây đã được thái miếng từ trong bếp ra, thấy em trai thì cô không nhịn được mà sửng sốt một chút: “Dụ Châu, sao em lại tới đây?”
Văn Dụ Châu nói: “Có lẽ em sẽ chuyển đến đây sống một thời gian.”
“Em định chuyển nhà.”
Văn Huyên nói: “Chuyển đi cũng được, đỡ phải cách cơ quan của em xa như vậy.”
Văn Dụ Châu liếc nhìn đĩa trái cây trên tay cô, hỏi: “Trong nhà có khách à?”
Văn Huyên cười một chút, đáp: “Thư Thư dẫn bạn về chơi, hai đứa đang ngồi ôn bài ở trong phòng.”
Hắn chỉ đáp lại một cách lạnh lùng rồi đi tới chỗ bể nước rửa sạch tay.
Lúc Văn Dụ Châu lên gác xép thì chợt nghe thấy tiếng nói chuyện truyền ra từ phòng thiếu niên, trong đó còn có tiếng cười của một cậu trai xa lạ.
“Ninh Thư, cậu nhìn cậu đi, câu này cậu viết ngược rồi.”
Thiếu niên “a” lên một tiếng, thẹn thùng đáp: “Tớ sửa ngay đây.”
Tiếng cười sảng khoái của cậu trai lại vang lên.
Văn Dụ Châu dừng chân, lạnh lùng liếc sang.
Triệu Nhạc Thịnh nói: “Cậu không ăn chè à? Không ăn thì đưa đây tớ ăn cho.”
Ninh Thư nói: “Tớ đi xuống lấy thêm cho cậu nhé, dì Văn nấu nhiều lắm.”
“Thôi, tớ ăn bát của cậu cũng được.” Triệu Nhạc Thịnh nói: “Đều là con trai với nhau, có gì đâu mà phải để ý.”
Văn Dụ Châu xoay người trở về phòng mình, chỉ là mặt mày lại thêm mấy phần âm trầm lạnh lẽo.
Người đàn ông mở cửa phòng ra, đầu tiên là tự rót cho mình một cốc nước, sau đó thì mở cửa sổ nhìn sang phía đối diện. Động tác của hắn không hề nhẹ nhàng nhưng dường như hai cậu thiếu niên ở phòng đối diện lại không hề chú ý đến, bọn họ vẫn chống đầu nói chuyện với nhau. Văn Dụ Châu đứng đó nhìn chằm chằm họ một hồi lâu.
Triệu Nhạc Thịnh ăn hết bát chè đậu xanh, liếm môi nói: “Ninh Thư, dì Văn nhà cậu nấu chè đậu xanh ngon thật đó.”
Ninh Thư hơi bất đắc dĩ, cậu đứng lên nói: “Để tớ đi lấy thêm cho cậu.”
Triệu Nhạc Thịnh còn chưa kịp ngăn cản thì thiếu niên đã bước ra ngoài rồi. Cậu ta ngồi cạnh bàn học ngắm nhìn chữ viết của Ninh Thư, chữ của đối phương cực kỳ thanh tú, nét chữ hơi tròn, có chút đáng yêu.
Không biết tại sao Triệu Nhạc Thịnh lại khẽ cười một cái, sau đó cậu chợt nhận ra hình như có ai đó đang nhìn mình thì phải, ánh mắt không hề dịu dàng. Triệu Nhạc Thịnh không khỏi ngẩng đầu nhìn xung quanh, rồi cậu ta nhìn thấy người đàn ông ở phía đối diện.
Người đàn ông mặc một cái áo sơ mi màu trắng, vòng eo thắt lại trông vừa thon gọn lại vừa có lực, ngũ quan nhìn rất đàn ông, đẹp trai cực kỳ, tạo cho người ta cảm giác khí thế vô cùng mạnh mẽ. Nhưng khi đối phương nhìn mình, Triệu Nhạc Thịnh cứ luôn cảm thấy ánh mắt của đối phương không hề thân thiện chút nào.
Đối diện với tầm mắt như vậy, Triệu Nhạc Thịnh cảm thấy rất áp lực. Ngay khi cậu ta không kìm được mà ngừng thở thì sau lưng chợt vang lên giọng nói của thiếu niên: “Cậu đang nhìn gì thế?”
Cậu ta quay đầu lại trông thấy Ninh Thư bưng chè đậu xanh bước vào, nhìn theo tầm mắt của cậu ta, có chút khó hiểu hỏi.
Triệu Nhạc Thịnh hé miệng nói: “Ban nãy hình như chú của cậu cứ luôn nhìn tớ.”
Ninh Thư hơi giật mình, cậu nhìn về phía cửa sổ phòng đối diện nhưng lại thấy cái cửa sổ đó đã được đóng lại. Cậu khẽ mím môi.
Văn Dụ Châu về rồi sao?
Cậu chợt nhớ hình như hai ngày hôm trước đối phương giận cậu thì phải.
Triệu Nhạc Thịnh thấy thiếu niên có chút lơ đễnh, hỏi dò: “Ninh Thư, cậu đang nghĩ gì thế?”
Ninh Thư hoàn hồn, khẽ lắc đầu. Cậu cảm thấy có lẽ Văn Dụ Châu sẽ không nán lại đây quá lâu. Cậu do dự một chút rồi đứng lên nói: “Tớ mang bát xuống rửa cho dì Văn.”
Ninh Thư đi xuống tầng trông thấy Văn Huyên lại gọt một đĩa trái cây, cô lau tay bảo: “Tiểu Thư, con xuống đúng lúc quá, mang hai đĩa trái cây này lên đi, cho chú Văn con một đĩa.”
Ninh Thư đang lo không biết nên lấy cớ gì để đi tìm Văn Dụ Châu thì cơ hội đã đưa tới tận cửa. Cậu gần như lập tức cầm đĩa trái cây lên nói: “Dạ, vậy con lên tầng đây dì Văn.”
Văn Huyên nhìn dáng vẻ gấp gáp của cậu thì không khỏi nở nụ cười nói: “Con vội gì chứ, chú Văn của con không chạy mất đâu mà lo. Đợi thêm mấy hôm nữa con sẽ không phải quấy rầy bạn học nữa đâu, chú Văn sẽ kèm thêm cho con.”
Cô vẫn cảm thấy em trai mình học hành giỏi hơn, nhân lúc Ninh Thư vẫn chưa dọn đi thì có thể dạy cậu được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Ninh Thư không khỏi sửng sốt, nhưng cậu không nghĩ nhiều về ý trong lời đó của cô. Cậu mang theo đĩa trái cây lên gõ cửa phòng Văn Dụ Châu, hơi hé miệng khẽ nói: “Chú Văn.”
“Vào đi.” Giọng nói trầm thấp của Văn Dụ Châu truyền đến, mang theo vẻ lạnh lùng đặc trưng của hắn.
Ninh Thư đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy Văn Dụ Châu đang ngồi ở đó, cậu đặt đĩa trái cây xuống bàn, mím môi nói: “Dì Văn bảo em mang trái cây lên cho chú.”
Văn Dụ Châu không đáp lại cậu, mà Ninh Thư cũng chỉ đứng nhìn chằm chằm không chớp mắt, cậu thấy hơi mông lung.
Hình như Văn Dụ Châu đang giận cậu thật thì phải?
Nhưng tại sao chứ?
Ninh Thư cũng không rõ lắm, nhưng cậu có thể nhìn ra được Văn Dụ Châu đang có ý muốn đuổi khách. Cậu không nhịn được mà nói: “Chú Văn, chú giận em à? Nếu chú giận em thật, vậy em xin lỗi chú.”
Văn Dụ Châu giương mắt, hỏi: “Cậu cảm thấy vì sao tôi lại tức giận?”
Ninh Thư do dự, đáp: “…Là bởi vì chuyện xảy ra vào tối ngày hôm đó ạ?”
Văn Dụ Châu nhìn chằm chằm cậu với đôi mắt thâm trầm, nhàn nhạt nói: “Vậy nên, cậu vì muốn chọc giận tôi nên mới cố ý dẫn tên nhóc kia về, để tôi nhìn thấy cảnh hai người thân mật với nhau?”
Ánh mắt của hắn sâu hoắm, hơi thở lạnh băng, Ninh Thư nhìn thấy Văn Dụ Châu như vậy thì không tự chủ được mà trở nên căng thẳng. Cậu không quá hiểu lời nói vừa rồi của đối phương.
“Chú Văn, em…”
Văn Dụ Châu nói: “Cậu có biết từ vị trí này tôi nhìn thấy gì không?” Hắn mở cửa sổ ra, nói tiếp: “Hai người các cậu ngồi ở đối diện, nói chuyện cười đùa, thậm chí cậu ta còn ăn thứ mà cậu đã chạm môi qua.”
Hắn hơi nghiêng người: “Quan hệ giữa cậu với cậu ta thân mật tới vậy à? Còn thân mật hơn cả chúng ta ư?”
Hai mắt Ninh Thư hơi trợn to, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Văn Dụ Châu như thể đã mất sạch kiên nhẫn, hắn vươn tay ra. Ninh Thư nhận thấy hắn đang sờ lên cổ của mình, đây chắc chắn không phải là hành động mà một bậc cha chú sẽ làm với con cháu mình. Cậu không khỏi có chút hoảng loạn nói: “Chú Văn, có phải chú hiểu lầm gì rồi không ạ?”
Ánh mắt Văn Dụ Châu đóng băng, giọng nói trầm thấp, không vui đáp: “Tôi hiểu lầm cái gì?” Hắn nắm lấy cánh tay thiếu niên, nói một cách châm chọc: “Từ vị trí này, tôi có thể nhìn thấy rõ cơ thể cậu mỗi khi thay quần áo.”
Ninh Thư hơi hé miệng, trong đầu cậu là một mớ hỗn độn, nhưng cậu vẫn mím chặt môi đáp: “Chú Văn, em không biết…”
Văn Dụ Châu nói: “Đêm hôm ấy mới bò lên người tôi mà vừa quay đầu lại đã nhào vào ngực người khác à?”
Lúc hắn nói ra những lời này, bàn tay đang nắm lấy cánh tay Ninh Thư khẽ tăng thêm sức.
Ninh Thư nói: “Bò… em không bò.”
Cậu nghĩ mãi nhưng vẫn không nhớ nổi mình đã làm gì, chỉ đành giải thích: “Chú Văn, e là đêm hôm ấy hai ta đã có hiểu lầm gì đó rồi.”
Văn Dụ Châu nói: “Thế sao lúc mông cậu cà vào người tôi khiến tôi cương lên thì cậu không nói là hiểu lầm đi?” Nói xong hắn giơ tay lên vạch áo thiếu niên ra, ánh mắt quét qua khuôn ngực vẫn còn hơi sưng đỏ ấy.
Ninh Thư lùi lại một bước, lộ ra vẻ luống cuống không biết làm sao, đại não cậu trống rỗng và mông lung cực kỳ. Lúc nghe thấy tiếng gọi ngập ngừng của Triệu Nhạc Thịnh, cậu vội vàng nói: “Chú Văn, giữa chúng ta chắc chắn là có hiểu lầm gì đó rồi, đợi em rảnh sẽ qua giải thích với chú.”
Ninh Thư nói xong lập tức ra khỏi phòng Văn Dụ Châu. Lúc trở về não của cậu vẫn chưa kịp load, Triệu Nhạc Thịnh nhận thấy cậu có chút bất thường, không khỏi quan tâm hỏi han: “Ninh Thư, cậu sao vậy?”
Ninh Thư lắc đầu, chỉ là trong đầu toàn là chuyện về Văn Dụ Châu, cậu không còn tâm trạng học hành nữa. Nhưng lớp trưởng đã tốt bụng tới ôn tập cho cậu nên cậu chỉ có thể cố gắng vực tinh thần dậy tiếp tục học tập.
Ninh Thư không khỏi nghĩ tới tối ngày hôm đó, cái thứ xuất hiện trong khung cảnh tối lửa tắt đèn, chẳng lẽ nó không phải là vật sống như cậu đã tưởng… mà là cái ấy của Văn Dụ Châu…
Cậu vừa nghĩ đến đó, hai má nóng bừng, hận không thể chui xuống gầm bàn.
Nhưng hành động ban nãy của Văn Dụ Châu là có ý gì? Tại sao hắn lại muốn kéo quần áo của mình ra rồi xem ngực mình? Ninh Thư có chút khó hiểu, cậu nghĩ tới một khả năng nhưng rồi lại không nhịn được mà lắc đầu.
“Ninh Thư, có phải cậu ốm rồi không?” Triệu Nhạc Thịnh đột nhiên duỗi tay ra sờ lên trán thiếu niên.
Ninh Thư hoàn hồn, lắc đầu nói: “Không có, chỉ là tớ đang suy nghĩ đáp án câu này thôi.”
Triệu Nhạc Thịnh nói: “Câu này đúng là hơi khó, đợi ngày mai tớ đi hỏi thầy cô xem cách giải như nào.”
Ninh Thư không nói gì nhưng giây tiếp theo cậu lại nhận ra hình như có một tầm mắt ở phía đối diện đang nhìn sang đây. Cậu ngẩng đầu, không phải là ảo giác, Văn Dụ Châu đúng là đang đứng ở đối diện, đứng ngay chỗ cửa sổ nhìn về phía bọn họ, biểu cảm trên khuôn mặt mơ hồ không rõ.
Mặc dù cách rất xa nhưng Ninh Thư vẫn có thể cảm nhận được hơi thở xung quanh hắn. Cậu vội vàng cúi thấp đầu xuống, lại không tự chủ được mà nhích người sang bên cạnh một chút.
Triệu Nhạc Thịnh không khỏi sửng sốt, cũng nhìn theo tầm mắt của cậu.
Văn Dụ Châu đã xoay người đi rồi.
Triệu Nhạc Thịnh do dự một chút, nói: “Ninh Thư, ban nãy cậu đi tìm chú à?”
Ninh Thư cụp mắt, khẽ cắn môi nói: “Không.”
Triệu Nhạc Thịnh đang định nói thêm gì đó nhưng cuối cùng cậu ta vẫn kìm lại. Đến giờ về, Triệu Nhạc Thịnh bắt đầu thu dọn đồ dùng, Ninh Thư cũng tiễn cậu ta ra cửa: “Lớp trưởng, hôm nay cảm ơn cậu, đi đường nhớ chú ý an toàn.”
Triệu Nhạc Thịnh ngập ngừng nói: “Cậu với chú của cậu…”
Ninh Thư có chút bất an nhìn qua.
“Người chú kia của cậu có hơi kỳ quặc…” Triệu Nhạc Thịnh nhắc nhở: “Nói chung cũng không phải là chú ruột, cậu chú ý chút.”
Ninh Thư không rõ Triệu Nhạc Thịnh đã thấy được bao nhiêu, cậu hơi hé miệng nói: “Chú Văn đối xử với tớ rất tốt, chỉ là trông chú ấy hơi nghiêm túc mà thôi.”
Triệu Nhạc Thịnh vẫn cảm thấy kỳ quái, hơn nữa không biết vì sao mà khi cậu ta đứng ở trước mặt người đàn ông đó thì lại xuất hiện lòng ganh đua háo thắng. Cậu ta nghe thấy thiếu niên nói vậy, trong lòng tự dưng thấy khó chịu: “Thôi được rồi.”
Cậu ta vẫy tay bảo: “Mai gặp nhé.”
“Ừ mai gặp.”
Ninh Thư xoay người trở về phòng khách, Văn Dụ Châu đứng dưới gác xép không biết đã quan sát trong bao lâu rồi.
Ninh Thư bất giác trở nên căng thẳng, cậu đi qua nói: “Chú Văn, mình nói chuyện được không ạ? Em muốn giải thích với ngài một chút.”
Văn Dụ Châu lại nhìn cậu một cái, lên tiếng: “8 giờ tối nay, tới phòng tôi.”