9.
Sau lễ hội săn bắn mùa đông, cha luôn tiếc nuối vì ta không phải nam nhi.
"Cha có thể xem con như một nam nhi, từ nhỏ con đã lớn lên ở Ly Hận Thiên nên bản lĩnh tốt lắm". Ta không muốn làm phụ thân thất vọng, hơn nữa ta còn có chút hâm mộ ông ấy.
Hai mắt cha ta sáng rực. Từ đó về sau, mỗi khi rảnh rỗi cha sẽ kéo ta đi luyện võ. Võ đài luyện công của phụ thân ở hậu viện đã trở thành nơi ở thứ hai của ta.
"Ca nhi sinh ra đáng lẽ phải làm tướng quân".
Ta thu kiếm, lau mồ hôi trên trán thì chợt nghe thấy lời than vãn của cha, đầy tiếc nuối nhưng cũng có phần tự hào.
Ta chỉ cười cười, mỗi ngày đều không có việc gì làm, cũng không đợi chờ xuất giá, Chử Kiều lễ Phật thì ta luyện công.
Những cuốn binh thư mà ta mượn của cha đã xem xong hết, ta quyết định đến thư phòng lấy thêm vài cuốn khác về đọc.
Vẫn còn sớm mà Hỏa Hỏa đã sốt ruột luẩn quẩn ở cửa.
Ta ôm nó lên vai cười cười: "Chán sao?".
Tiểu quỷ kia rất thông minh, nuôi nó một thời gian ta mới phát hiện nó như một nhà thông thái vậy. Tuy nó không hiểu tiếng người nhưng ta không đơn giản chỉ xem nó là một thú cưng, mà là một người bạn.
Hỏa Hỏa dơ hai chân trước lên khều khều chùm tóc buộc cao của ta, sau đó rụt đầu một cách ghét bỏ.
Nó đang chê mùi mồ hôi trên đầu ta hay là chê ta buộc tóc, mặc kỵ trang xấu nhỉ?
Ta cầm binh thư gõ lên đầu nó: "Đi tắm mau".
Sau khi thay y phục, ta dùng bữa cùng Hỏa Hỏa, sau đó đốt đèn đọc sách.
Từ trước đến nay ta chưa bao giờ ước vọng xa vời.
Ngay cả hôm săn thú đó, dù đêm rơi lệ ướt đẫm cả gối ta cũng không oán trách Chu Tẫn một chút nào.
Ân tình của hắn đối với ta nặng tựa Thái Sơn.
Cung yến ngày giao thừa lại chạm mặt với xe ngựa của Định Bắc Vương phủ.
Cha ta và Định Bắc Vương đi ở phía trước hàn huyên, mẹ cũng nói chuyện cùng Vương Phi.
Ta và Chử Kiều lúng túng ở phía sau vấn an Chu Tẫn.
Mới mấy tháng không gặp mà hắn đã gầy đi rất nhiều, gương mặt uể oải, đôi mắt lờ đờ.
Ta thấy ngón cái tay phải đang rủ xuống của hắn vô thức cọ vào đốt ngón giữa, Chu Tẫn đang hồi hộp.
Ta lơ đễnh nhìn sang Chử Kiều, bất đắc dĩ nhướng mày.
Chu Tẫn cứ mím môi, ắt hẳn là có lời muốn nói, điệu bộ do dự không thôi.
Ai đối mặt với người mình thích đều lưỡng lự như vậy.
"Nếu thế tử có điều muốn nói, ta có thể tránh đi chỗ khác".
Chu Tẫn không nói gì nhưng Chử Kiều lại không hiểu gì cả, nàng nhìn ta một cách thắc mắc.
Sắc mặt của hắn có vẻ trầm xuống, gằn từng chữ: "Không có".
Bầu không khí ngày càng tồi tệ.
Ta sai rồi, tâm tư của Chu Tẫn rất cẩn mật, Chử Kiều vẫn chưa hiểu được tâm ý của hắn.
Chử Kiều không biết làm thế nào, đành nở nụ cười: "Ta đi xem mẹ và vương phi nói chuyện".
Dứt lời nàng tiến lên phía trước, bỏ ta và Chu Tẫn ở lại phía sau.
Ta nhìn theo bóng lưng của Chử Kiều mà trong lòng cảm thấy thất vọng.
"Chử Ca, ta không muốn cắt đứt quan hệ với nàng". Sau một hồi trầm mặc Chu Tẫn mới lên tiếng.
Giọng nói của hắn tựa tảng băng đánh vào tim ta, khiến ta ớn lạnh.
Ta đột nhiên ngẩng đầu, hắn cũng đang nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt tràn ngập dục vọng chiếm hữu như muốn nuốt chửng ta.
Rõ ràng đã thoát ra khỏi mối quan hệ vô vọng và tan vỡ kia rồi mà?
"Tại sao?". Giọng ta lạc đi, ta cố nhìn chằm chằm vào hắn nhưng hắn lại tránh né quay đầu.
Ta nhìn thấy tai hắn đỏ lên, cũng nghe thấy những lời nói nực cười của hắn: "Ta đã quen với việc có nàng, cũng có thể là...thích..."
"Không". Đây là lần đầu tiên ta vô lễ chen lời của người khác.
Chu Tẫn cứng đờ nhìn ta, trong mắt là sự bàng hoàng và đau đớn.
Ta nhắm mắt không nhìn hắn: "Đừng nói thích ta, đừng sỉ nhục nó".
Mắt Chu Tẫn ửng đỏ, hắn nắm chặt bả vai ta, môi mỏng trắng bệch: "Nàng lặp lại lần nữa".
Lần đầu tiên ta nghe thấy giọng nói của Chu Tẫn vỡ vụn như vậy, thật chói tai, như thể hắn đang kiềm nén tột độ mọi cảm xúc.
"Đừng nói..."
"Được".
Chu Tẫn cắt ngang lời ta, bước nhanh về phía trước, thậm chí lướt qua Định Bắc Vương và cha ta.
"Tẫn nhi làm sao vậy?". Định Bắc Vương phi nhìn ta nhẹ giọng hỏi han, dáng vẻ uy nghi của bà giống hệt Chu Tẫn.
Ta rủ mắt nói dối: "Điện hạ nói muốn tìm thái tử bàn chuyện".
Vương phi nghe xong thì gật đầu, dịu dàng vẫy tay gọi ta tiến lên nói chuyện cùng.