Nước ối của Chu Mông Mông bị vỡ khi được chuyển đến bệnh viện, thấm ướt toàn bộ váy áo. Cô nằm ngửa trên cáng đẩy, nhìn những người ngoại quốc xa lạ trước mặt, nghe tất cả họ hỏi một câu: "Bây giờ chúng tôi cần liên lạc với người nhà của cô để làm thủ tục nhập viện..."
Người nhà? Đau đớn lập tức xông thẳng lên não cô, rất choáng váng, cô tựa như mất trí nhớ, cái gì cũng nghĩ không ra, chỉ lắc đầu.
Ngay lúc cô không biết do quá đau hay do bất lực mà bật khóc thì bỗng nghe một giọng nói quen thuộc.
"Tôi là chồng cô ấy." Một giọng nói thở dốc từ cách đó không xa vang lên.
Người đang đẩy cáng cho Chu Mông Mông bỗng khựng lại, ngẩng đầu nhìn người mới đến mặc một thân lễ phục, cao quý như hoàng tử bước tới bác sĩ nói: "Bây giờ tôi sẽ làm thủ tục cho cô ấy, mời cô mau chóng chuẩn bị."
"Được." Nhìn người đàn ông Châu Á đẹp trai trước mắt, nữ bác sĩ thoáng sững sờ, sau đó lập tức gật đầu.
"Cảm ơn." Người đàn ông nói xong liền cúi đầu nhìn về Chu Mông Mông, cô mồ hôi đầm đìa đang nằm trên giường, đôi mắt đen vô cùng lo lắng, anh đưa tay chạm vào khuôn mặt tái nhợt của cô, trấn an nói: "Tiểu Mông đừng sợ, anh sẽ đi cùng em vào phòng sinh."
"Chú?" Chu Mông Mông đau đớn nhắm chặt hai mắt, tựa như giảm nhận được đầu ngón tay quen thuộc đang vuốt ve mặt mình, cô mở to mắt, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, đây là cô đang nằm mơ sao? Chú của cô thật sự đến đây ư?
Tề Xuyên nắm nhẹ bàn tay mềm mại của cô, lòng bàn tay hai người đều nhễ nhại mồ hôi. Anh cúi đầu hôn lên trán cô: "Cô bé ngốc, sao em lại qua đây? Là muốn anh lo lắng đến chết sao?"
Lời này của anh bỗng khiến chóp mũi cô cay cay, nhất thời nước mắt như nước vỡ đê, ào ào chảy ra: "Chú à, em tưởng anh đi rồi sẽ không quay lại! Anh cũng không nói cho em một tiếng! Em nghĩ anh thật sự không cần em... Đều tại anh không tốt! Cái gì cũng không nói cho em... em rất lo lắng... em sợ..."
"Anh muốn chờ sau khi xử lý xong mọi việc sẽ nói cho em."
Bỗng Mông Mông nhăn mặt đau đớn, tâm trí Tề Xuyên lập tức rối loạn. Lúc này nữ bác sĩ tuy rằng không hiểu nội dung câu chuyện, nhưng rất nghiêm túc chỉ trích: "Vị tiên sinh này, vui lòng không làm kích động cảm xúc của phụ nữ có thai, cô ấy cần vào phòng sinh!"
"Tôi vào với cô ấy." Tề Xuyên kiên trì nói.
Nữ bác sĩ nhìn Chu Mông Mông trên giường bệnh nắm lấy tay Tề Xuyên không buông, đành gật đầu đáp ứng. Sau đó nữ bác sĩ hỏi Chu Mông Mông, hỏi cô muốn sinh thường hay sinh mổ.
Tề Xuyên vốn không muốn cô phải chịu thêm bất kỳ đau khổ nào nữa nên yêu cầu sinh mổ. Nhưng Chu Mông Mông lại lắc đầu, cắn răng chịu đau kiên quyết nói: "Em muốn tự sinh, có như vậy em bé mới khỏe mạnh được!" Chịu không nổi tính bướng bỉnh của cô, Tề Xuyên đành gật đầu đáp ứng.
Tề Mông cũng theo tới bệnh viện, tới nơi anh liền giúp anh trai làm thủ tục nhập viện. Cho đến lúc xử lý xong mọi việc anh cũng không dám nghỉ ngơi, anh trai và nhị sư muội còn đang ở trong phòng sinh không biết tình hình thế nào. Tề Mông lo lắng đi lui đi tới quanh cửa phòng, chuyện này quả thật so với lúc anh sinh con còn sốt ruột hơn, mẹ nó, không phải nhị sư muội còn hai mươi ngày nữa mới sinh ư? Sao vừa tới Anh đứa bé liền muốn đi ra thế?
Hay là đứa nhỏ trong bụng nhị sư muội cố ý muốn chỉnh ba nó? Chọn đúng lúc thật, trời ạ... Aiz, phúc hắc ba sinh phúc hắc con, điều này quả thật không sai. Nếu vậy chờ đứa nhỏ lớn lên, e rằng sẽ thành tai họa nhân gian mất. Ý nghĩ này của Tề Mông chưa đến vài năm sau đã được nghiệm chứng, nhưng mà nói sau.
Thật ra Tề Xuyên đã an bài một nữ hộ sinh tốt nhất cho Mông Mông, nhưng người đó hiện đang ở thành phố H. Có một số việc luôn không thể diễn ra theo kế hoạch, mà Tiểu Mông mãi mãi là khiến anh ngoài ý muốn.
Thay quần áo vô khuẩn xong Tề Xuyên liền nắm chặt tay Chu Mông Mông, nhìn cô đau đớn cắn răng khiến anh càng khẩn trương. Bác sĩ nói sinh thường không dễ, cổ tử cung phải đủ lớn mới có thể sinh.
Hơn ba giờ trôi qua mà Chu Mông Mông vẫn đau đến mức mồ hôi đầm đìa nhưng cổ tử cung vẫn chưa mở được, bác sĩ nói cô phải cố gắng hết sức, cô nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ, hít sâu, dùng sức, hít sâu, dùng sức... Sau đó để giúp cô bổ sung thể lực, y tá đã cho cô ăn rất nhiều Chocolate.
Cô nức nở khóc, một bên ngậm Chocolate một bên rên rỉ: "Chú... Đau quá...sao đứa bé mãi không chịu ra a..."
"Cố lên, Tiểu Mông, gắng kiên trì một chút!" Dù sao Tề Xuyên cũng là một người đàn ông, kinh nghiệm sinh đứa nhỏ cả đời anh có lẽ cũng không có khả năng cảm nhận được, chỉ có thể an ủi mà thôi. Bỗng anh lạnh giọng nói với bác sĩ: "Không có biện pháp nào có thể khiến đứa bé ra nhanh chút à?"
Bác sĩ quay sang nhìn người đàn ông không được việc gì mà chỉ thêm phiền phức này, thở dài: "Anh này, tự sinh không phải là mổ, phải dựa vào năng lực của người mẹ và đứa bé, nếu anh lo lắng như vậy thì ngay từ đầu ký sinh mổ có phải tốt rồi không!."
"..." Tề Xuyên bị nói không cãi lại được.
Đường đường là một giáo sư đại học, lần đầu tiên Tề Xuyên bị mắng mà không thể cãi lại, đau đớn trong Mông Mông nhất thời giảm xuống. Lần đầu thấy chú ấy bị mắng, lại là vì cô. Đột nhiên có một động lực nào đó tích tụ lại, cô gắt gao nắm chặt tay Tề Xuyên, dường như sắp bóp nát tay anh rồi hét to một tiếng.
Im lặng hai giây, bỗng một ý tá vui mừng nói: "Sinh rồi, sinh rồi!"
Sau đó bác sĩ trao kéo cho Tề Xuyên, nói: "Làm cha đứa bé, anh nên tới cắt dây rốn."
Nháy mắt trong đôi mắt anh lóe lên tia cảm xúc khó kiềm chế, nhận chiếc kéo trong tay bác sĩ, âm thầm hít một hơi thật sâu trước khi cắt dây rốn nhỏ giữa Tiểu Mông và đứa bé.
Y tá vỗ nhẹ đứa bé, đứa bé liền khóc rống lên, Tề Xuyên giờ phút này khó có thể hình dung cảm xúc khi được làm cha của mình. Là một cảm giác hạnh phúc tuyệt vời kỳ lạ cùng thỏa mãn. Tất cả tất cả, mọi thứ đều là từ người vợ đáng yêu tặng cho anh.
Đột nhiên Tề Xuyên cuối cùng cũng đã nhận ra cảm giác phức tạp không thể diễn tả được này, anh khom người nói nhỏ vào tai Tiểu Mông một câu, sau đó nhân lúc cô đang sững sờ liền đặt trộm một nụ hôn lên môi cô. (Câu anh yêu em chứ gì ^^)
Một câu này, bắt đầu từ khi Chu Mông Mông kết hôn cùng anh luôn đợi đến giờ, cô nhìn người đàn ông của mình, nước mắt trong hốc mắt lại không kìm được tuôn rơi, anh đưa tay lau dòng nước mắt trên má cô, dịu dàng nói: "Tiểu Mông đừng khóc, đáp ứng anh, đừng rời xa anh, được không?"
"... Vâng." Chu Mông Mông gật đầu, hai tay vươn lên ôm lấy Tề Xuyên, ghé vào tai anh nghẹn ngào nói: "Em cũng yêu anh."
Đứa bé sinh ra rất khỏe mạnh, cân nặng khoảng 4. 1 pound, là một bé trai xinh xắn kháu khỉnh.
Sau khi Khúc Vân Thanh biết Chu Mông Mông lừa bà sang Luân Đôn, mặc dù rất tức giận nhưng thấy hai mẹ con bình an khỏe mạnh thì cũng chỉ cằn nhằn vài câu. Về phần Chu gia, sau khi biết chuyện liền bay sang Anh, đầu tiên là dạy dỗ Tề Xuyên một trận, sau đó mới chuyển sang Chu Mông Mông.
Chị khổ cho Chu Kiến Nghiệp, tuổi già sức yếu mà còn phải lo lắng cho hai mẹ con cháu chắt, ngồi mười mấy giờ bay đến Luân Đôn, đến nơi khí hậu không hợp lại khiến ông đau mấy ngày. Vốn Chu Bồi Sinh không muốn để ông sang nhưng vì chắt, khuyên ông nhưng ông không nghe.
Chu Mông Mông hỏi ba cô có phải ông cô bệnh cũ tái phát hay không? Chu Bồi Sinh chỉ thở dài, nói: "Ông con không quen với khí hậu bên đó, qua vài ngày sẽ khỏe lên thôi."
Cô nghe ba nói vậy tuy rất nghi hoặc nhưng hỏi Tề Xuyên anh ấy cũng trả lời như vậy. Sau đó Chu Miểu cũng đến, mua cho cháu trai rất nhiều đồ chơi. Chu Mông Mông mới đầu còn chọc anh, nói thằng bé còn nhỏ như vậy sao biết chơi được! Anh chỉ mỉm cười, nhưng Chu Mông Mông có thể thấy trong mắt anh lộ ra tia mất mát.
Về chuyện của Diệp Viện, Chu Mông Mông biết anh và ba cô đã cãi nhau một thời gian, lúc cô mang thai anh đã dọn ra ngoài. Cho nên lần này anh đến chơi ba cô hoàn toàn không biết.
Thân làm anh trai, Chu Miểu cũng không hy vọng Mông Mông vì anh phải lo lắng. Bởi vậy lúc Mông Mông hỏi anh chuyện Diệp Viện thế nào, anh chỉ trả lời đơn giản: "Chờ sau khi cô ấy hết giận, cô ấy sẽ quay về thôi."
Chu Mông Mông mặc dù không hiểu Diệp Viện. Nhưng cô rất muốn nói cho anh, con gái một khi đã cứng đầu, mười trâu kéo cũng không đi.
Chu Miểu về nước vào ngày hôm sau, bỗng Chu Mông Mông đột nhiên ý thức được hai chuyện, một là chuyện thừa kế tước vị của Tề Xuyên, hai là phải đặt tên cho đứa bé.
Chu Mông Mông bắt đầu tự hỏi, cô sinh con đã gần một tháng rồi mà tại sao công tước Alr ngay cả bóng dáng cũng không thấy xuất hiện. Kỳ thật từ lúc cô bay sang Anh cô đã chuẩn bị tâm lý, suy nghĩ khi đối mặt với công tước Alr cô nên đấu tranh như thế nào, lập kế hoạch đoạt lại Tề Xuyên ra sao. Nhưng mọi kế hoạch đều không thể được thực hiện.
Đầy tháng của em bé được tổ chức tại một biệt thự tư nhân ở Luân Đôn. Đến nơi Chu Mông Mông mới biết đây này sản nghiệp của công tước Alr. Mà biệt thự này, chính là quà ông dành tặng cho đứa bé.
Một món quà quý giá như vậy, Chu Mông Mông đương nhiên không dám nhận, cô còn tưởng công tước Alr lại muốn dùng chiêu này để trao đổi điều kiện với cô. Tề Xuyên nhìn cô lo lắng không yên, một tay ôm con một tay ôm cô dịu dàng nói: "Đừng nghĩ nhiều em, biệt thự này không phải dùng để đổi đứa bé đâu."
Chu Mông Mông ngẩng đầu chồng mình, chán nản nói: "Vậy tại sao ông anh lại tặng cho đứa bé món quà giá trị như vậy? Còn có, em vẫn còn chờ anh giải thích cho em chuyện ở Anh đấy."
Thường nói phụ nữ sau khi có con sẽ khó tính, Tề Xuyên thở dài: "Đợi đến tối anh sẽ kể cho em, bây giờ người đông kể không tiện."
"Buổi tối?" Chu Mông Mông liếc nhìn mọi người xung quanh bỗng thấy cách đó không xa một bóng người quen thuộc, cô liền quay đầu nhìn anh, quên mất chuyện đang nói: "Chú, em trai anh kìa."
"..." Khóe miệng Tề Xuyên khẽ giật.
Tề Hoàn dường như cũng phát hiện ra hai người, cách một khoảng giơ ly sâm banh, mỉm cười sau đó nói một câu.
Tiếng người nói chuyện ồn ào, tuy không nghe được tiếng nhưng Chu Mông Mông vẫn có thể đọc được từ miệng anh: "Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, con đàn cháu đống!"
Nháy mắt cô nhận ra một điều, nghiêng người hỏi Tề Xuyên: "Có phải anh còn giấu em chuyện gì phải không?"
Tề Xuyên cúi đầu, thì thầm vào tai cô Chu Mông Mông: "Xem ra sinh con xong có thể giúp em thông minh hơn ấy nhỉ, có lẽ chúng ta phải nắm ngay chắc cơ hội này."
Chu Mông Mông đang định đáp trả bỗng Tề Mông đột nhiên chạy tới, nói: "Chú, nhị sư muội, không tốt rồi! Ông nội Chu cùng ông thông gia đang cãi nhau!"
Người ông thông gia này Chu Mông Mông đã từng gặp. Hồi nhỏ cha cô đã từng dẫn cô tới Khúc gia chơi mấy lần, hồi ấy Khúc Thiên Thanh là một nhà tài phiệt nổi tiếng ở thành phố H.
Bác Khúc trước kia là bạn của ba cô, hai người đã từng trải qua rất nhiều vất vả nên coi nhau như là anh em tốt.
Nhưng mà tại sao bác Khúc lại cãi nhau với ông cô?
Chu Mông Mông ôm đứa bé cùng Tề Xuyên đi vào phòng khách, trong phòng đã tụ tập rất nhiều người cao tuổi, có thể thấy được không khí hai bên có vẻ khá căng thẳng.
Khúc Vân Thanh nhìn thấy con dâu bước vào liền nói lớn: "Hai người tuổi đã cao mà trước mặt mấy cháu cãi nhau không dứt? Thật sự là quá mất mặt!"
Nhất thời, cả hai ông già đều kinh ngạc.
Tề Xuyên nghe xong khẽ nhăn mày, còn Chu Mông Mông bồng em bé âm thầm giơ ngón cái với Khúc Nghiên Thanh, hạ giọng nói: "Bác gái thật đỉnh!"
"Đỉnh cái gì, không được học thói xấu của bà." Tề Xuyên cầm tay Chu Mông Mông kéo cô đi vào giữa, bình tĩnh chào hai bên sau đó xoay người hỏi người có thâm niên cao nhất là ông nội Chu: "Lão thủ trưởng, hai người cãi nhau vì chuyện gì vậy?"
"Anh, ông nội Chu và ông thông gia cãi nhau về chuyện đặt tên cho em bé!" Tề Mông bỗng từ đâu nhảy ra, vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa cười nói: "Vốn đang đặt "Phong" hay "Hiên", rồi bỗng sau đó không biết nói tới cái gì mà cãi nhau luôn."
"..." Nói thật Mông Mông đã từng hỏi Tề Xuyên: "Chú à, em bé đã sinh ra nhiều ngày như vậy rồi, anh đã đặt tên cho con chưa?"
Tề Xuyên nghe cô hỏi, buông quyển tạp chí trong tay, nhìn cô đang cho con bú nói: "Không phải em từng nói muốn để Lão thủ trưởng đặt tên cơ mà."
"Nói là nói như vậy, nhưng anh cũng phải đặt cho em bé một biệt danh chứ? Hiện tại em bé không có tên rất đáng thương a." Chu Mông Mông nói xong hôn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, nhìn cặp mắt đen lóng lánh, càng nhìn càng thấy giống Tề Xuyên.
Tề Xuyên yêu chiều nhìn hai mẹ con, cầm khăn tay trên bàn lau sữa dính trên mặt em bé, cười nói: "Vậy gọi con là Tiểu bánh bao đi."
"Tiểu bánh bao?" Chu Mông Mông nhất thời không hiểu. Nhưng khi cô nhìn lên Tề Xuyên, thấy tầm mắt anh dừng lại trước ngực mình. Lập tức đỏ mặt xấu hổ: "Chú, anh lại trêu em!"
Tề Xuyên mỉm cười không nói, âm thầm nghĩ: thật mềm mại trắng trẻo như Tiểu bánh bao vậy!
Từ đó về sau, Tiểu bánh bao chính thức có biệt danh, cho đến một buổi sáng nọ, khi cả gia đình đang ăn cơm, Tiểu bánh bao hai tuổi rưỡi cầm một cái bánh bao, vẻ mặt khó hiểu nhìn mẹ mình đang mang thai sáu tháng, tức giận hỏi: "Mẹ, vì sao lại đặt con là Tiểu bánh bao thế?"
Chu Mông Mông đỏ mặt, nghiêng đầu nhìn chồng mình nói: "Hỏi ba con ấy."
Vì thế, Tiểu bánh bao liền quay đầu nhìn ba mình.
Tề Xuyên uống một ngụm cà phê, nhàn nhã liếc nhìn con trai, nói: "Con phải yêu mẹ con, biết chưa?"
Đối với câu trả lời của ba mình, Tiểu bánh bao hiển nhiên không hiểu, đành lại nhìn chằm chằm vào mẹ mình. Chu Mông Mông bị Tiểu bánh bao nhìn đến mất tự nhiên, xoay người hỏi: "Anh nói với thằng bé cái gì rồi?"
"Đương nhiên là nói cho thằng bé biết, tên của nó rất có ý nghĩa." Tề Xuyên không nhanh không chậm gấp lại tờ báo, đứng dậy nhìn cô vợ nhỏ đáng yêu, vươn tay ôm eo cô sau đó hôn lên khóe miệng còn dính chút sữa của cô.
Chu Mông Mông cắn môi, nghiêng đầu nhìn con nhỏ, đỏ mặt nói với Tề Xuyên: "Anh thật là, thằng bé hiểu cái gì thì sao?"
"Không phải em bảo con hỏi anh cơ mà?" Tề Xuyên mỉm cười hôn lên chóp mũi cô, âm thanh gợi cảm trầm thấp nói: "Nếu không đồng ý, buổi tối chúng ta có thể thảo luận lại."
"Chú!"