Chớp Nhoáng

Chương 4: Tội nghiệp



“Thằng Lăng đâu!”

Bầu trời vẫn còn nhá nhem tối nhưng khung cảnh tại chợ đầu mối thủy sản lại tấp nập người qua lại. Mùi tanh của cá hòa lẫn cùng không khí trong lành sáng sớm vô cùng đặc trưng. Tiếng trao đổi ầm ĩ náo nhiệt làm người ta khó phân biệt giọng ai với ai.

Đoàn Thính Lăng đang ngồi xổm nghe bà dì bán cá kể chuyện tiếp được tín hiệu, chống gối đứng dậy luồn lách qua đám đông: “Đây đây! Thính Lăng đây!”

Người gọi cậu là một cô gái trẻ tuổi đang chống nạnh với khuôn mặt khó ở. Thấy người xuất hiện cô liền dứ nắm đấm vào đầu cậu: “Có ai làm công như nhóc không hả? Nhìn qua nhìn lại cái đi mất tiêu, hở tí là qua bên kia nhiều chuyện!”

Bà chị chửi xong lại vò cái đầu quăn trước mặt, Đoàn Thính Lăng né ra la lên: “Trời má! Bà có bóc cá không đấy?!”

Cô cười húc một gối vào cậu rồi đá đá vài thùng cá đầy ứ: “Đây, khiêng hết mớ này đi rồi nghỉ luôn.”

Đoàn Thính Lăng làm dấu ‘ok' rồi vác lên vai nhanh nhẹn đến xe tải. Do hình thể cao lớn cộng thêm mặt mày khá chững chạc nên khi bắt gặp chẳng ai nghĩ cậu 16 tuổi cả.

Loay hoay với đống cá một hồi lâu thì trời cũng hửng sáng. Cậu kéo áo chùi mặt, lết lại gần quán nước quơ đại một ly cafe rồi hớp ngụm lớn.

Chủ nhân ly nước kiêm ông chủ của cậu liếc xéo một cái, mở miệng: “Tắm rửa rồi đi học đi.”

Đoàn Thính Lăng lười biếng: “Thôi— giờ muốn ngủ rồi...”

Người đàn ông nghe vậy thì chậm rãi đứng dậy rồi dùng tốc độ xét đánh tóm lấy cổ cậu lôi đi.

“Ấy, làm gì... đó!”

“Ràoo!”

Nước sông tràn lên bắn tứ tung, Đoàn Thính Lăng trồi lên mặt nước bám lấy mép bê tông, thở hổn hển. Cô gái chạy ra thấy cảnh này liền tức giận đá người đang đứng trên bờ cười nhếch mép.

Người đàn ông: “... Sao lại đánh anh!"

Chị chủ cười lạnh, lại vả hắn một phát rồi mới nhìn thằng nhóc đang hất tóc quơ chân như tiên cá: “Đã vậy thì kì cọ mình mẩy luôn đi, chị còn giữ một bộ đồng phục của mày đó.”

‘Chàng tiên cá' thả mình trôi nổi trên sông như cá sình, nheo mắt nhìn bình minh: “Biết rồi mà...”

Nước sông sáng sớm vừa mát vừa trong, ngâm một phát là cả tinh thần như vừa thanh lọc từ trên xuống dưới. Cậu trầm mình thư giãn, nghịch ngợm dưới nước đến khi tay chân nhăn nheo mới leo lên trên thay đồ. Xong xuôi hết thì tạm biệt trong lời kêu gọi ăn sáng cùng của ông bà chủ, xách con xe đã lấy lại của mình phóng nhanh đi như cơn lốc.

Gió se lạnh phả vào mặt. Giờ đã là cuối thu, đáng lẽ khá lạnh nhưng biến đổi khí hậu quá ghê gớm nên thành ra bữa đực bữa cái làm người ta không biết đường mà lần. Cậu tưởng sẽ ấm như hôm qua nên chả đem áo khoác, may mắn là bản thân không sợ lạnh.

Đang chạy nhong nhong trên đường thì bất ngờ trông thấy thân ảnh khá quen mắt. Con trai mới lớn mà, gặp ai cũng chơi được cả, giây trước đang giận giây sau đã ‘hi hi ha ha' rồi. Đã vậy Đoàn Thính Lăng còn là đứa rất dễ tính và rất tăng động nên không ai là không nói chuyện được.

Cậu vòng tay ra sau lục lọi gì đó trong balo, khi gần đến chỗ Vu Dục Tân thì cất tiếng chào hỏi.



“Hello–Dục–Tân—”

Vừa nói vừa rút tay ra đập vào nón áo khoác rũ sau lưng hắn rồi cười ‘hì hì' chạy đi không quay đầu. Hoàn toàn bỏ qua vài ánh mắt kì lạ đang nhìn cậu xung quanh. Vu Dục Tân khựng lại một chút rồi thò tay vào nón, nghe được tiếng ‘sột soạt' thì nhặt ra... một viên kẹo.

Mặt hắn không hiện lên cảm xúc gì, chả vứt đi cũng chả ăn mà tùy tiện nhét vào túi áo rồi bước vào trường. Sân trường rộng thênh thang, ai ai cũng có bè có bạn, riêng hắn thì lẻ loi trơ trọi một mình thậm chí còn bị người khác né tránh một khoảng lớn.

Vu Dục Tân vẫn dửng dưng như đã quen, bình tĩnh vào lớp ngồi ngay bàn cuối. Vào học thì lấy sách vở ra, giải lao thì lôi tập tranh vẽ vời, bầu không khí trầm tĩnh tách biệt với sự nhộn nhịp xung quanh. Một buổi học cứ thế kết thúc, người vô hình chả ai nhớ thong thả ra về cuối cùng.

Vu Dục Tân kéo áo khoác kín lại, đón gió mà đi. Giữa âm thanh ồn ào của xe cộ, từ trong mớ hỗn loạn đó hắn bỗng để ý đến một tiếng động nhẹ nhàng sát bên tai. Chân không dừng lại nhưng đầu thì chậm rãi nghiêng sang một bên, lập tức bắt gặp ánh mắt đen tuyền trong veo của người nào đó.

Đoàn Thính Lăng nở nụ cười tươi rói, mời gọi: “Cưng ơi! Muốn đi chung không? Anh chở cho, free luôn!”

Tiếc là khách mời khá ‘bẽn lẽn', chỉ liếc cậu một cái rồi quay đi ngay.

Người khác dù thân thiện năng nổ đến mấy nhưng vẫn luôn nhận lại sự lạnh lùng thì chắc đã mặc kệ từ lâu rồi. Đoàn Thính Lăng cũng chẳng thích mặt nóng dán mông lạnh, tuy nhiên khi thấy bóng lưng lẻ loi trơ trọi trong dòng người ấy thì lại không đành lòng. Cậu cũng không đắn đo quá lâu, muốn gì sẽ làm ngay..

Đoàn Thính Lăng xiêu xiêu vẹo vẹo đạp song song với Vu Dục Tân: “Ăn gì chưa? Muốn đi ăn không?”

Im lặng.

“Hẻ? Hẻ? Hẻ? Hẻ?”

“Ầm!”

Xe bị đạp một phát, cậu hết hồn quay lại: “Thằng chó Triệt! Ông làm cái vẹo gì thế?!”

Kha Triệt chạy sau đuôi cậu, nhìn Vu Dục Tân rồi nhíu mày một cách khó phát hiện: “Đi nhanh đi, tôi đói rồi.”

“Được.” cậu thử hỏi lần cuối cùng “Nhóc Tân nè, đi không?”

Tên này có lẽ cũng thấy phiền phức nên hào phóng đáp chữ ‘không’ đủ cậu nghe. Đoàn Thính Lăng không quá ngoài ý muốn, cậu không ép hắn nữa mà lục trong túi một viên kẹo rồi bỏ vào nón hắn, nói “Vậy thôi, bye.” Xong thì tăng tốc đạp đi.

Thế giới quanh người Vu Dục Tân lại trở về vẻ vốn có, hắn bình tĩnh lấy viên kẹo mới bị cho vào túi áo khoác, bước đi trong vô định.

...

Kha Triệt hút một miếng nước mía, nhìn người đối diện lại vẽ vẽ viết viết say sưa, dò hỏi: “Sao ông quen tên kia được vậy?”

Đoàn Thính Lăng lơ đãng đáp: “Do có duyên đó.”

Y nhăn mày, đứng dậy dời đến kế bên cậu rồi nhỏ giọng: “Thằng đó là Vu Dục Tân phải không?” thấy cậu gật gật đầu thì tiếp tục “Tôi nghe nói...” chưa kịp hết câu đã bị cắt ngang.



“Nào nào, chưa rõ ràng thì đừng tọc mạch chuyện của bạn chứ.” mắt Đoàn Thính Lăng không rời giấy “Phá vỡ hình tượng 'gentleman' của ông bây giờ.”

Cái gì mà bắt đầu từ ‘tôi nghe nói' thì chắc chắn tiếp theo là chuyên mục nói xấu sau lưng.

Là con nhà gia giáo hàng real, Kha Triệt tất nhiên cũng biết hành động này không được đẹp lắm. Nhưng vì đây là chuyện có thể sẽ liên quan đến thằng bạn thích quản việc bao đồng của y nên nên nhất định phải nói.

Kha Triệt mặc kệ lời cậu: “Gia đình tên đó phức tạp lắm." y không đi sâu vào mà chỉ sơ lược một số chuyện "Mẹ hắn giết chồng rồi bị tống cổ vào tù đấy."

"Ừa."

"Ba hắn vừa hít vừa buông hàng trắng."

"Ò."

Kha Triệt: "..."

Đoàn Thính Lăng tuy là hảo hán 100%, nhưng ngặt nỗi chỉ đồng cảm với những thứ xảy ra ngay trước mặt thôi. Lời nói hay câu chữ dù cảm động đến đâu cũng chưa thể đánh động đến tâm tình của cậu. Đối với cậu mà nói thì nhìn bằng mắt đáng tin hơn nghe bằng tai nhiều.

À mà có khi nhìn cũng chưa chắc đã là thật nữa, xã hội bây giờ toàn những cú lừa.

Thế nên dù vừa nghe xong một khúc tuồng hào môn về hoàn cảnh lâm ly bi đát thì cảm xúc vẫn còn ổn định chán. Thậm chí còn quay sang thắc mắc một vấn đề xa trăm dặm với chuyện chính: “Hắn? Bằng tuổi hả? Trông nhỏ con quá.”

“Đó là tại ông bự...” y kịp thời phanh gấp, không bị kéo theo “Không phải chỉ kể chơi đâu, tôi đây là nhắc nhở ông đó!”

Cậu ngước mắt lên, phì cười: “Nhắc cái gì chứ? Nói nghe nè, ông đừng có vơ đũa cả nắm chứ, Vu Dục Tân tên đó cũng chưa chắc là người xấu đâu.”

“Mặc kệ tốt hay xấu.” Kha Triệt nhấn mạnh “Sống trong môi trường với toàn thành phần bất hảo như thế thì tâm lý không đen cũng xám.”

Cả gia tộc đó chẳng có ai là tốt lành cả, nhưng ngặt nỗi lại sở hữu khối tài sản cao ngất ngưởng nên ai gặp cũng phải ngoài mặt cười giả lả, bên trong thì kiêng kị đề phòng. Nói chung là làm ăn thì được, làm bạn thì kiếu.

Y thấy Đoàn Thính Lăng gật gù như tiếp thu nhưng mắt thì phiêu phiêu như rơi vào bồng lai tiên cảnh, Kha Triệt muốn thổ huyết.

Đúng là nước đổ lá môn mà!

Lỡ thằng kia bị thằng đần này chọc tức rồi điên lên nối nghiệp gia đình thì ông cố nội này chết là cái chắc!

Nhưng y biết thằng chó này chắc không nghe lọt tai nên dù tức tối trong lòng cũng chẳng thèm nói nữa. Chỉ vung tay vả lưng làm Đoàn Thính Lăng kêu ‘áu áu'.

“Không quản nổi! Không quản nữa!”

Đoàn Thính Lăng chả hiểu suy nghĩ sâu xa của y nhưng vẫn rất ngoan ngoãn mà nghe theo: “Dạ dạ, cha bớt giận, con nghe mà.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv