Ngày hôm đó, sau khi Đoàn Thính Lăng chơi xong bài ‘Beggin’ thì liền bị chủ nợ mới toanh của mình tóm đi đàn liền tù tì mấy bài. Vì vừa sở hữu được ‘cục cưng’ mình ngày nhớ đêm mong nên cậu ko hề ho he nửa lời mà còn gảy rất hăng, đến tận lúc tay mỏi nhừ muốn trật cả khớp mới chặn lại được sự điên cuồng này.
Lúc ấy, cậu thấy đôi mắt xanh của Javier lập lòe ánh sáng trông rất… hưng phấn. Ông anh chẳng nói chẳng rằng mà móc điện thoại ra kết bạn với cậu, xong xuôi liền xoa xoa cái đầu xoăn, bỏ lại một câu ‘Gặp lại sau’ rồi lẫn vào đám người đông nghịt biến mất tăm. Chị Rose thấy vậy cũng vội vàng tạm biệt họ rồi bám theo, bỏ lại Đoàn Thính Lăng ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Nhưng sau khi xác định sẽ không gặp được họ nữa, cậu cũng đành từ bỏ việc thỉnh giáo vài ‘chiêu’ từ dân chuyên, tiếc nuối mà ôm em guitar trở về.
Rồi bỗng vào bữa nọ, khi đang chán chường nằm dài trên bàn nghe ông thầy giảng bài, điện thoại trong hộc bàn rung lên một cái. Đoàn Thính Lăng học dở ẹt nhưng được cái khá ngoan, tất cả các quy định trong lớp trừ việc hay nghỉ học và đi trễ đều nghiêm chỉnh thực hiện. Tiếc là tuần đi học đầu tiên sau tết luôn còn dư âm của mấy ngày ăn chơi sa đọa, làm học sinh đứa nào cũng thấy quải cả người.
Bên tai Đoàn Thính Lăng nghe ông thầy nói tiếng bản địa lại ngỡ như đang nói tiếng sao hỏa, đầu nhức nhối kinh khủng khiếp, đã thế không biết đứa hư thúi nào cứ nhắn liên tục làm tay cậu rục rịch ngứa ngáy khó chịu. Cuối cùng vì không nhịn nổi nữa, cậu lặng lẽ lôi em nó ra mở lên xem, sau đó liền bất ngờ nhìn mấy dòng tiếng anh.
“Chiều nay rảnh không, đến quán bar Dream đi.”
“Anh và nhóc thử phối hợp với nhau xem.”
“Ê”
“Rep nhanh.”
Là ông chủ nợ ‘hư thúi’ Javier của cậu.
Phản ứng đầu tiên của cậu khi đọc xong là hơi sửng sốt, sau đó thì bắt đầu thích thú muốn thử.
Javier định chơi nhạc cụ gì nhở?
Dù không biết tại sao mỗi lần gặp ổng đều có mang theo guitar nhưng Đoàn Thính Lăng tin chắc anh sẽ chẳng chơi đàn với cậu đâu, thái độ đó trông rõ ghét mà…
“Bạch” đùi cậu bị vỗ một cái, kèm theo là tiếng nhắc nhở nhỏ nhẹ của thằng bạn thân: “Thầy nhìn.”
“Thằng Lăng lai Tây, em coi cái gì mà cười tươi rói vậy hả?” thầy nghiêm khắc dùng thước gỗ gõ bàn “Có người yêu rồi phải không?”
Đoàn Thính Lăng thản nhiên bấm tắt máy rồi đặt lại vào hộc tủ, dõng dạc trả lời mà chẳng đỏ mặt lấy một cái: “Dạ phải thầy, nhưng chưa chính thức.”
“Quao! Quân sư quạt mo lớp ta thôi ở giá rồi?!”
Kha Triệt khựng bút lại, từ từ nhíu mày quay qua nhìn cậu, trầm giọng: “Thật sự là thằng Tân đó?”
Sẽ không ai biết được khi y nghe thằng bạn tâm sự chuyện tình cảm xong thì vẻ mặt đặc sắc thế nào đâu, như đèn chớp treo cây mai ấy. Nếu mấy bữa trước y còn không tin mà tự an ủi rằng thằng quỷ này giỡn chơi thì ngay lúc này đây lại nhận được cái gật đầu xác định thì tâm hồn hoàn toàn tan vỡ.
Tại sao?! Mới không gặp nhau cỡ một tuần thôi mà! Sao biến chuyển nghiêng trời lệch đất thế?
Còn nữa, dù bê đê cũng được, nhưng sao cứ nhất thiết là thằng ôn kia chứ?
Bây giờ tỷ lệ đàn ông cao hơn đàn bà rất nhiều, ra ngoài vơ đại một thằng coi còn ưng hơn thằng Tân có nghi vấn mắc bệnh tâm thần đó!
Kha Triệt bực bội xoa xoa thái dương, lo đến phát sầu. Như ông ba đang đau khổ vì con cái lầm đường lạc lối, không biết theo ánh ban mai chói lòa mà nằng nặc bám đít cái bóng đêm đen thùi.
Đoàn Thính Lăng ngả đầu lên cánh tay, trông vẻ mặt cau có cứ cách một lúc lại thở dài ngao ngán, thử thuyết phục: “Thôi mà, tui thấy người ta tốt muốn chết ấy, vừa học giỏi vừa biết chuyện bếp núc, đã thế cục vàng trong lòng tui còn vô cùng săn sóc nữa.” cậu lười nhác cầm bút chì viết viết lên cuốn tập của y “Đây không phải chính là mẫu người yêu lí tưởng sao? Ông còn không hài lòng gì nữa?”
Kha Triệt thâm trầm: “Đó là sói đội lốt cừu, tui có thể nhìn thấu được tâm lý bất bình thường của nó đấy.” Nói rồi liền nhanh như chớp bẻ ngón cái đang quậy tập mình, ‘rắc’ một tiếng giòn rụm.
“Đờ cờ mờ!!!”
…
Quán bar Dream.
Là tụ điểm ăn chơi trụy lạc của con người thì theo lẽ thường nó sẽ được bày biện vô cùng hoa lệ và sặc mùi tục tằn, thế nên quán bar này được xem như dị biệt trong đám.
Với tông chủ đạo là tím xanh pastel hết sức trong sáng, trên tường không vẽ ngôi sao lấp lánh thì sẽ là ông trăng nho nhỏ, hoàn toàn theo phong cách trường mầm non vui tươi đáng yêu. Nếu không phải ngoài kia đề chữ ‘Bar’ chà bá lửa thì khó mà không khiến người ta liên tưởng đến nhà giữ trẻ. Chắc vì thế nên dù trời đã chập tối rồi mà quán vẫn chỉ lác đác vài người tới, càng đau lòng hơn là những vị này chỉ đơn thuần đến cái chỗ đáng ra phải rất ‘loạn lạc’ này chỉ để đọc sách và học bài.
Trong bầu không khí thuần khiết đầy sự tri thức, vẫn còn hai người được xem như hành xử ăn khớp với chữ ‘bar’ đang ngồi ở quầy pha chế. Và sẽ phù hợp hơn nữa nếu trên bàn không phải là hai ly sâm bổ lượng hết sức lành mạnh.
Tay Javier gõ bàn như chim gõ kiến, lâu lâu lại mở điện thoại lên nhìn thời gian, lâu lâu lại ngoái đầu ngó ra cửa. Tuy mặt mày dửng dưng cả ra nhưng trông điệu bộ lại hồi hộp y như sắp ra mắt nhà gái vậy.
Chị gái ngồi sau quầy bar chống cằm, hết sức hứng thú mà quan sát thằng em họ này của mình, mở miệng trêu đùa: “Jay, em có cần phải gấp gáp thế không? Chú thím mà thấy thì còn tưởng em sắp thực sự đem người yêu về đó?”
Javier không đáp, múc một trái táo tàu vào mồm. Những người quen anh lâu đều biết, tên này trong mắt chỉ có chơi nhạc là hạnh phúc thôi. Dù cho bây giờ trước mặt có xuất hiện một mỹ nhân đẹp nghiêng nước đổ thành đi chăng nữa, người này có lẽ cũng chỉ quan tâm đến chất giọng người ta phù hợp để hát thể loại gì thôi.
Cái mặt thì bảnh trai khỏi phải nói, tiếc là trong tim chỉ chứa được mỗi âm nhạc.
Thượng đế đúng là khiến người ta phải tiếc hận.
Ngầm than thở vài câu, cô học theo thằng em cầm lấy cái muỗng vớt một trái táo bỏ miệng nhai, khi tầm mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính thì khựng lại, ậm ờ khen ngợi: “Thằng bé tóc xoăn ngoài kia soái nhở, ái dà, còn biết chơi đàn nữa à?”
“Nhóc ấy nhìn quanh kiếm ai thế nhở?”
“Ồ, nhóc đó định vào đây hả?”
“Cạch.” tiếng mở cửa vang lên trên nền nhạc jazz cổ điển, Javier theo bản năng quay lại nhìn một cái.
Đoàn Thính Lăng vẫn còn mặc nguyên bộ đồng phục áo sơ mi trắng quần tây đen đi học, bước vào quán ngước mắt dòm bốn phía.
“Đây!” Javier hô một tiếng, đứng lên ngoắt tay. Đợi người ta đến gần thì gấp gáp kéo thẳng đi luôn, làm cậu chưa kịp định hình đã bị dắt đến trước căn phòng ở cuối hành lang.
Nơi này chẳng có lấy một miếng ánh sáng nào mà ông anh cũng không chịu bật cái đèn lên, tối thui không thấy năm ngón cứ ngỡ đang canh ba. Đoàn Thính Lăng không quen địa hình nên đành mặc anh lôi đi.
“Javier, anh định chơi thứ gì thế?” cậu mong ngóng.
Cậu hỏi xong cũng chẳng nghe được câu trả lời mà ngược lại nghe tiếng ‘lạch cạch’ của chìa khóa, rồi bên trong ‘vụt’ một cái, sáng trưng. Đoàn Thính Lăng nãy giờ đã thích ứng với bóng tối nên bị nguồn sáng không báo trước này làm cho phải nhắm mắt lại.
“Trống.” Javier lúc này mới trả lời câu vừa nãy, cùng lúc đó cũng bước nhanh đến cầm lấy dùi trống gõ nhẹ lên chũm chọe, làm nó phát ra âm thanh lanh lảnh.
Mở phắt ra, đập vào mắt là dàn trống màu xanh cực kì hoành tráng. Cái đĩa hợp kim màu bạc phản chiếu ánh sáng làm cậu sững sờ một lúc, khi hồi hồn lại lập tức háo hức sáp đến, hai tay rớ chỗ này mò chỗ kia như mấy cô bác đi lựa trái cây.
“Bảo sao anh lại tàn nhẫn với guitar bé bỏng như vậy.” cậu than thở “Thì ra đây mới là bà cả quyền lực nhất trong nhà.”
Nhìn độ sáng loáng soi được cả khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của cậu trên cái chũm chọe, Đoàn Thính Lăng không khỏi suýt xoa.
Tình yêu đích thực đúng là khác bọt.
“Được rồi.” ‘keeng’ một tiếng, vẻ mặt Javier trở nên sắt bén, anh xoay cái dùi trong tay, trầm trọng “Chúng ta chơi một bản, anh cần xác nhận lại một chút.”
Nhận thấy sự nghiêm túc bất thình lình này, tuy không hiểu chuyện gì nhưng cậu cũng thôi không cà rỡn nữa, nhanh chóng lấy guitar ra, gảy vài cái để khởi động: “Đã sẵn sàng.”
Hai người nhìn nhau một lúc, không hẹn mà cùng bắt đầu biểu diễn.
Căn phòng này cách âm rất tốt, nếu đã đóng cửa lại thì chắc chắn chẳng có nổi một thanh âm lọt ra. Vì thế khi bà chị họ của Javier cùng với một cô gái tò mò mở cửa, lập tức bị chấn động bởi sự đối lập giữa bên trong và bên ngoài.
Tiếng guitar và tiếng trống phối hợp rất nhịp nhàng, tạo nên bản hòa tấu phải gọi là bừng bừng khí thế và… khá nhức tai.
Không phải hai người chơi dở, mà chủ yếu là do cách chơi này khá kén người nghe, ví dụ điển hình nhất chính là hai người đang thưởng thức ở đây.
Bà chị họ thì cảm thấy dây thần kinh của mình còn rung hơn cả dây đàn guitar kia, nhưng vẫn không vô duyên mà xen ngang. Cô gái bên cạnh – Rose, thì lại thấy cực kỳ thích thú, tim đập ‘bụp bụp’, máu như sôi trào, da gà nổi đầy người, rất muốn hú hét nhưng sợ làm phiền bộ đôi đang chơi hăng say bên trong. Nhưng có vẻ cô đã lo thừa rồi, người ta căn bản chẳng quan tâm họ mà hoàn toàn đặt tất cả sự chú ý vào bản nhạc. Đến tận khi kết thúc hình như vẫn chưa biết có người đã vào.
Javier thả cái dùi xuống, nhìn bàn tay đã lâu không chịu cường độ cao đang run run như bị Parkinson của mình, bỗng nở nụ cười đầy vui sướng.
Cuối cùng cũng tìm được, cuối cùng cũng tìm được thêm một người có thể kết hợp ăn ý với mình rồi.
Anh không dám nhận mình là thần đồng nhưng chắc chắn cũng là một người tài năng trong lĩnh vực này, vậy nên từ bé đến lớn đều không thiếu người muốn hợp tác, chỉ là anh không chịu. Gia đình thì cũng khá giàu có, thành ra không cần cố gắng kiếm nhiều tiền, bản thân thấy hài lòng là được. Và vì lối chơi có phần điên loạn, đến nay chẳng có mấy ai hợp ý.
Lúc trước anh cũng đã từng gặp được một người khá hợp rơ, nhưng đáng buồn là thứ tên đó theo đuổi không phải niềm yêu thích âm nhạc mà là sự nổi tiếng, là vinh hoa, là phú quý. Cậu ta suốt ngày bị anh bắt tập đi tập lại để cả hai có thể chơi đồng điệu hơn, dần dần chán nản đâm ra từ bỏ luôn. Javier đề cao sự hoàn mỹ trong lối chơi nên mới yêu cầu nghiêm khắc như thế, anh cứ nghĩ điều này đều tốt cho cả hai nhưng nào biết người ta chả cần.
Cậu ta nói gì lúc đó ấy nhỉ?
À, cậu ta bảo ‘Xin lỗi Javier, tôi không muốn dành thời gian để tiếp tục chơi với cậu nữa’, hay nói trắng ra là ‘Tôi muốn đi diễn trên sân khấu đầy ánh đèn chứ không phải ru rú trong tập đi tập lại với cậu’.
Là người chú trọng sự tự do cá nhân, anh không thích phải ép buộc một ai, dù cho đó có là người đã từng hứa hẹn đủ điều về việc làm bộ đôi cùng tiến cùng lùi với anh. Thế nhưng một thiếu gia kiêu căng ngạo mạn luôn được chiều chuộng như Javier sẽ dễ dàng để yên cho người đã bất tín với mình sao? Dĩ nhiên là không.
Cho tên đó ánh hào quang như ý thích, rồi tàn nhẫn ném thẳng tên đó xuống dưới đáy.
Đó là cái giá phải trả khi không biết tốt xấu mà quay lưng với anh, Javier ác độc nghĩ.
Sau lần đứt gánh giữa đường ấy, anh vẫn chưa gặp thêm được người nào có phong cách ăn khớp với mình nữa, cho đến ngày hôm nay.
Vào cái lúc thằng nhóc này chơi bản rock đầu tiên, Javier đã lờ mờ cảm nhận được gì đó nên mới yêu cầu cậu làm liên tục mấy bài liền. Từ bữa đó, ngày nào đầu óc cũng lửng lơ trên mây, phân nửa thì kích động phân nửa thì nghi ngờ. Anh sợ mình hi vọng quá lớn mà đâm ra thất vọng, trằn trọc vài bữa thì quyết định ăn cả ngã về không, hẹn ra gặp mặt. Sau đó, anh thắng đậm.
Gu hợp nhau, lối chơi cứ như sinh ra đã bù trừ cho nhau vậy, giống hệt hai mảnh ghép khít khìn khịt, hoàn hảo đến không thể hoàn hảo hơn.
Hai đứa từ lúc bắt đầu trình diễn đã lập tức nhận ra điều này. Người ta bảo ‘tri âm khó kiếm tri kỉ khó tìm’, mà một khi đã gặp thì không có chuyện gì ngăn nổi hai người ‘tâm sự’ với nhau. Nếu không có ai cắt ngang, buổi biểu diễn của riêng hai người có thể sẽ kéo dài thâu đêm suốt sáng, đến lúc sông cạn đá món hay tận lúc cùng trời cuối đất cũng chưa chắc đã kết thúc đâu.
Chẳng một ai có thể tình nguyện ‘chơi tới bến’ với anh như thế này, cậu nhóc đầu xoăn này chính là trường hợp đầu tiên. Chỉ cần nhìn gương mặt vẫn tươi roi rói chưa đã thèm ấy cũng xác minh rằng không phải vì bất đắc dĩ xuôi theo anh, mà toàn tâm toàn ý muốn ‘điên’.
Bởi người hoạt động nghệ thuật như hai thằng đều điên cuồng vậy đấy.
‘Bộp bộp bộp!’ Rose vỗ tay không dứt, khen lấy khen để: “Đỉnh! Quá đỉnh!”
“Đây gọi là gì ấy nhỉ… À, nhớ rồi!” trong đầu cô lướt qua vài cụm từ mình đã học rồi vỗ cái ‘đét’, hưng phấn chỉ “Là cặp bài trùng!”
“Chị nói phải không?”
Đoàn Thính Lăng nhoẻn miệng: “Đúng đúng, như một đôi bạn tâm giao luôn.” Nói rồi cậu liền đưa tay lên với Javier, cười đến mức không thấy cả mặt trời “Chúng ta chơi được ghê nơi luôn á!”
Javier cũng cười y chang, chồm người ra trước đạp tay cái ‘bốp’ với cậu: “Sảng khoái cực!”
“Chơi được à…” Bà chị họ ngoáy ngoáy lỗ tai, thì thào “Chắc chị đây mãi mãi sẽ không hiểu được tinh túy của rock’n roll của mấy đứa rồi.” Hay thì không nghe ra, mà cứ như tiếng gào thét hỗn loạn của nồi niêu xoong chảo ấy.
Từ nhỏ khi nghe thằng em chơi trống, chị đã không ngấm nổi rồi, khi lớn thì lại càng không. Cứ tưởng nó đi du lịch để thay đổi phong cách chơi giai điệu nhẹ nhàng với đàn guitar, ai ngờ nó đi kiếm người cùng chí hướng để thực hiện ước mơ lớn. Đối với người yêu violin và piano du dương thư thái như chị mà nói, đây chính là nhân đôi ác mộng.
Nhưng dù thế nào thì thằng em này cũng là người nhà của mình, chị có khó nuốt cỡ nào cũng phải ráng mà nuốt, không thể đả kích niềm đam mê của em út được.
Rose cười ‘ha hả’: “Em nghĩ tốt nhất là chị nên về nghe mấy bản piano thanh lọc tâm hồn đi, rock bình thường đã ầm ĩ sẵn rồi, qua tay hai thằng quỷ con này có khi còn ồn gấp trăm lần đó!” cô giơ ngón cái “Jay, cuối cùng cũng có một người cùng tần số rồi, chúc mừng.”
Đúng là cuộc sống khó đoán, mới mấy bữa trước còn quyết tâm bỏ nghề đi ở ẩn vì không có cộng sự hợp ý. Nay ‘đùng’ một phát, ngựa quen đường cũ trở lại với trống cưng như chẳng có chuyện gì. Biểu hiện này chắc mẩm là đã quẳng vụ kia ra sau đầu rồi.
“Ê.” Ánh mắt Javier lấp lánh “Nhóc muốn thành lập ban nhạc với anh không?”
Đề nghị này hơi đột ngột nhưng Đoàn Thính Lăng vẫn nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi, sau đó mới ngập ngừng: “Nghe cũng được đấy, nhưng phong cách của hai ta…” cậu quơ tay múa chân “Anh hiểu mà.”
Hai người xem như là ‘độc nhất vô nhị’ rồi, kiếm thêm vài người phù hợp để gia nhập thì rất khó.
Javier gật đầu, không xem là quá quan trọng: “Vậy thì chỉ hai đứa thôi, trống với guitar, thêm giọng hát nữa là hoàn hảo rồi.”
Này cũng quá tự kiêu rồi, Rose ‘chậc chậc’ trong lòng. Bài trình diễn chỉ có hai nhạc cụ làm nền, kiểu này thì giọng hát phải nói là gánh còng cả lưng. Cô góp ý: “Diễn để thỏa đam mê và giải trí thì được, chứ diễn để kiếm lời thì không khả thi đâu.”
Thằng nhóc chơi guitar trông không phải loại giàu nứt đố đổ vách như Javier, không thể nào lãng phí cả tá thời gian để suốt ngày hùa theo anh làm mấy chuyện vô bổ không nhận lại bất cứ ích lợi nào.
Javier với suy nghĩ của một rich kid, nhàn nhạt đáp lại: “Lời lỗ gì chứ, chơi cho vui thôi, phải không nhóc?”
Đoàn Thính Lăng nhướng mày, bình tĩnh cười cười: “Chuyện này để sau đi.” cậu cất guitar vào bao đàn, nhìn đồng hồ một cái rồi đeo túi lên vai, nói “Trễ rồi, em về trước đây.”
“Bữa nào rảnh lại đến chơi với anh.” cậu tạm biệt rồi bước ra ngoài.
“Jay ơi Jay à!” Rose thở dài thườn thượt “Cậu muốn người ta dành toàn thời gian ra làm khùng làm điên với mình thì ít nhất cũng phải đưa ra đãi ngộ hậu hĩnh một chút chứ! Không phải ai cũng không quan tâm tiền của như cậu đâu!”
Đúng là tên lắm tiền ngây thơ ngốc nghếch ngờ nghệch mà!
Đoàn Thính Lăng cũng nghĩ vậy, muốn theo đuổi đam mê thì cũng phải xem coi nó có nuôi sống được bản thân không đã, chứ cứ lao đầu lao cổ vào ngõ cụt như này thì có nước cạp đất mà ăn. Là người nghèo chân chính chưa từng cảm nhận được sự dư dả, cậu muốn làm cái gì cũng phải đặt chữ ‘tiền’ làm đầu. Vậy nên Đoàn Thính Lăng cũng không quá tin vào vụ biểu diễn âm nhạc để kiếm sống.
Muốn làm giàu thì vẫn nên nghĩ tới mấy thứ thiết thực một chút
“Cục vàng ơi~” Đoàn Thính Lăng một thân đầy gió ngoài bờ sông sáp đến ôm vai người đang ngồi trên ghế dụi dụi, bất ngờ hỏi một câu “Ông có chê tui nghèo không?”
Vu Dục Tân không nghĩ ngợi liền trả lời: “Không.” hắn đặt bút xuống, vuốt vuốt tóc cậu, dịu dàng “Nghèo hay giàu thì tôi cũng chẳng quan tâm lắm đâu, miễn sao đó là cậu là được.”
Trong lòng Đoàn Thính Lăng ấm áp, cậu siết chặt tay, chớp chớp mắt rồi cười ngu: “Mật ngọt chết ruồi mà…”
“Vậy tại sao cậu vẫn chưa chết, hửm?” hắn nhếch miệng, sờ khóe mắt người nọ.
Mặc dù trong lòng cả hai đều biết rõ, nhưng hắn cảm thấy vẫn còn rất nhiều nguy cơ. Người thương đã gần ngay trước mắt mà vẫn chưa danh chính ngôn thuận được ở bên nhau, bảo hắn nhịn thêm nữa là không có khả năng.
Đoàn Thính Lăng định há miệng nói chuyện, nhưng chưa kịp làm gì đã được một thứ ấm áp phủ lên môi, đôi mắt lập tức kinh ngạc mà mở lớn hết cỡ. Thân thể cứng ngắc như mất kết nối mạng.
Vu Dục Tân vốn chỉ muốn môi chạm môi một cách trong sáng đơn thuần cho thỏa lòng thôi, nhưng khi cảm nhận được sự mềm mại ấy liền bắt đầu nghiện. Hắn cắn mạnh xuống môi dưới làm người ta không đề phòng mà hé miệng, rồi nhân cơ hội đó làm luôn một nụ hôn kiểu Pháp thực thụ.
Càn quấy một vòng bên trong, sự ướt át thân mật làm người mê mẩn.
Hồi trước hắn thấy hôn nhau trông rất gớm, giờ thì chính hắn tự muốn làm điều này, thậm chí còn cảm thấy chưa đã ghiền.
Đoàn Thính Lăng bừng tỉnh, theo bản năng định đẩy ra nhưng kịp thời kiềm lại. Cậu nghĩ, nếu mà từ chối lúc này thì cục cưng nhà cậu chắc chắn lại nghĩ nhiều cho coi, mà trong chuyện này thì cậu đúng là người sai. Đã rõ nỗi lòng mà còn dùng dằng không chịu xác nhận chỉ vì bản thân tự ti, đúng là để hắn tủi thân rồi.
Thôi được rồi, cậu chịu.
Đến đâu thì đến vậy, cậu sẽ cố gắng làm mọi thứ tốt nhất bé cưng của cậu.
Không tiền bạc không tài cán thì chỉ đành dành trọn tình yêu cho bảo bối nhỏ vậy.
Lúc bị ôm chặt, Vu Dục Tân liền muộn màng lấy lại lí trí. Hắn dừng lại một giây rồi quyến luyến hôn ‘chụt chụt’ vài cái nữa, rầu rĩ đáp lại cái ôm của cậu: “Xin lỗi…”
“Sao phải xin lỗi chứ?” cậu cười rạng rỡ “Bồ bịch với nhau mà, mấy chuyện này bình thường chán.”
“Cậu…” hắn phản ứng lại, cảm xúc sung sướng tràn ngập khắp cõi lòng.
“Thính Lăng.” Vẻ mặt Vu Dục Tân nhu hòa cực kỳ, hắn gục đầu xuống vai cậu, nỉ non “Anh thích em nhiều lắm.”
“Ừm, tui đã biết.” cậu nhắm mắt lại “Vậy thì tui phải thích ông nhiều hơn nữa mới được.”
“Người yêu bé nhỏ của tui.”