Không biết từ khi nào mấy chiếc xe màu đen đã lái vào biệt thự lưng chừng núi, dừng lại trước mặt cô, chặn đường đi của cô.
Thấy thế Thời Duy Hạ hơi sửng sốt.
Cửa chiếc xe hơi cầm đầu bị đẩy ra, đôi chân dài của người đàn ông từ trên xe vọt xuống.
Khuôn mặt tuấn mỹ vốn đã lạnh lẽo khi nhìn thấy hành lý trên tay cô thì càng trở nên lãnh lệ!
"Tiên sinh, cậu đã trở lại, thái thái cô ấy.." Thấy Long Đình Dạ trở về, quản gia lúc này như nhìn thấy cứu tinh vậy.
Nhìn gương mặt âm trầm lãnh lệ của người đàn ông, trong lòng Thời Duy Hạ càng bất mãn, theo bản năng tránh đi ánh mắt không thèm nhìn anh.
"Đi đâu?" Sắc mặt anh trầm xuống, ánh mắt tràn đầy hàn ý nhìn chằm chằm cô, sau đó bỗng mở miệng hỏi.
"Không liên quan đến anh!" Thời Duy Hạ cắn răng, khinh thường nói một câu.
Nói rồi liền lôi kéo valy xoay người, vòng qua chiếc xe trước mặt tiếp tục đi tới phía trước.
Chỉ là, còn chưa đi được hai bước đã bị Mạc Tùy duỗi tay ngăn cản đường đi.
"Đừng ngăn cản tôi, để tôi đi!" Cô cắn răng, bất mãn nhìn thoáng qua những bảo tiêu khác đang lục tục xuống xe.
Anh mang nhiều người trở về như vậy, là vì phòng ngừa cô chạy trốn sao?
Anh có phải có tật xấu không, hoài nghi cô gây rối hãm hại anh, rồi lại muốn đem cô cường ngạnh lưu lại bên người!
Đây không phải là tự tìm khổ sao?
Nghĩ như thế trong lòng cô càng thêm tức giận, dứt khoát không màng đến Mạc Tùy, kéo theo hành lý xông thẳng ra phía trước.
Thấy cô tới gần Mạc Tùy hơi kinh ngạc, theo bản năng thu lại tay sắp đụng tới tay cô.
Thấy thế Thời Duy Hạ lộ ra biểu tình vừa lòng, đang muốn xoay người rời đi.. Một bàn tay bỗng bắt lấy cổ tay cô.
Cô cả kinh muốn thoát khỏi tay anh, người đàn ông đã xoay người không nói hai lời trực tiếp chặn ngang cô ôm lên.
"Anh muốn làm gì, mau buông tôi ra!" Thời Duy Hạ kinh hãi vội đưa tay đẩy anh nhưng sức lực anh quá lớn, cô căn bản đẩy không được nửa phần, chỉ có thể tùy ý Long Đình Dạ không nói một lời ôm cô không an phận đi nhanh vào biệt thự, hướng phòng ngủ ở lầu hai đi đến!
"Long Đình Dạ, anh hỗn đản, mau buông tôi ra!" Thời Duy Hạ cắn môi, không ngừng giãy giụa.
Nhưng Long Đình Dạ căn bản không chịu chút ảnh hưởng, một đường ôm cô tới phòng ngủ.
"Anh có phải có tật xấu không, nếu đã hoài nghi tôi hạ độc tại sao không cho tôi đi!" Thời Duy Hạ ở trong lòng ngực anh giãy giụa, một bên phẫn nộ nói.
Trước kia cô thật ngốc, bị Hứa Mặc Trần lừa xoay quanh, nghe lời hắn hạ độc hại anh.
Nhưng một đời này, cô căn bản không muốn thương tổn anh!
* * *
- -Rầm!
Cửa phòng ngủ bị người dùng sức đóng lại.
Long Đình Dạ bỗng nhiên cong lưng, đem người trong lòng ngực thả xuống.
Thời Duy Hạ hai chân vừa mới chạm đất, còn chưa kịp đứng vững đã tức giận muốn mở miệng mắng anh.
Bên hông.. đột nhiên không kịp phòng bị bị vòng lấy, theo sau đó cô bị ôm vào một lồng ngực ấm áp. Thân thể người đàn ông mạnh mẽ đè ép xuống, đem hàm dưới đặt ở trên vai cô, hô hấp thô nặng..
"Thời Duy Hạ, không được đi!" Tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.
Thanh âm lúc này của anh, không có cổ lạnh lẽo cuồng vọng như ngày thường, mà là một loại ngữ khí cô vô cùng xa lạ.
Cho dù trước sau như môt vẫn bá đạo như vậy.
Thời Duy Hạ sửng sốt, còn có kinh ngạc..
Cô còn tưởng rằng, anh bắt cô trở về là muốn như trước kia, cho người trói cô lại.
Lại không nghĩ đến..