"Em không muốn tiêm!"
Cô có thể uống thuốc đắng nhất kinh dị nhất trên thế giới này, nhưng.. Tuyệt đối không muốn tiêm!
"Long thái thái, mũi này cần phải tiêm, bằng không một khi cảm nhiễm sẽ nguy hiểm cho tánh mạng!" Bác sĩ nghiêm túc nói.
"Chính là không nhất định sẽ cảm nhiễm, miệng vết thương của tôi không sâu, hẳn là Không sao đâu." Thời Duy Hạ cắn cắn môi, phản bác.
"Long Đình Dạ, em không muốn tiêm.." Cô theo bản năng rụt rụt thân mình, sau đó quay đầu vẻ mặt khẩn cầu nhìn Long Đình Dạ.
Nhìn vẻ mặt đáng thương hề hề của cô, ánh mắt Long Đình Dạ lóe lóe.
"Tại sao?" Anh cau mày, hỏi cô..
"Rất đau!" Thời Duy Hạ cắn môi nói, bởi vì một lần nọ bị tiêm dẫn đến bóng ma tâm lý, cô sẽ không bao giờ dám tiêm nữa.
"Biết đau còn dám đi cứu người?" Vẻ mặt Long Đình Dạ nghiêm túc chất vấn cô.
Anh nói làm Thời Duy Hạ một trận nghẹn lời, chột dạ không thôi, đành phải cười gượng một tiếng, sau đó nói với anh.
"Lần sau không dám nữa, lần này buông tha cho em đi, không tiêm có được không?"
Long Đình Dạ lại không lập tức trả lời, mà bỗng nhiên quay đầu, nhìn lướt qua Mạc Tuỳ bên cạnh.
Mạc Tùy tựa hồ hiểu ý anh, khẽ gật đầu.
"Được!" Long Đình Dạ giật giật môi mỏng, bỗng nhiên đáp ứng.
Thời Duy Hạ vui sướng không thôi, cũng không nhận thấy vừa rồi ánh mắt anh không đúng, mà vui vẻ duỗi tay kéo bàn tay anh lại: "Thật tốt quá, em.."
Vào lúc cô muốn biểu đạt cảm ơn anh, người đàn ông bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên môi cô.
Cô sửng sốt, không kịp phản ứng đây lại là chuyện gì.
Mà đúng lúc này, cánh tay đang mặc quần áo bệnh nhân của cô bỗng bị y tá bắt lấy, sau đó, trên cánh tay cô truyền đến một trận đau làm da đầu cô tê dại.
Thời Duy Hạ cả kinh, muốn giãy giụa lại bị bàn tay kia chế trụ cái ót, người đàn ông quấn lấy môi cô dùng sức gia tăng nụ hôn này!
Anh hôn quá mức với cường thế, nhiệt liệt hôn sâu làm Thời Duy Hạ sắp không thở nổi. Đôi tay cô chống ngực anh, muốn đẩy anh ra, nhưng thân thể lại không có sức lực..
"Được rồi." Bên tai truyền đến tiếng bác sĩ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nghe vậy, Long Đình Dạ mị mị con ngươi, sau đó buông lỏng Thời Duy Hạ ra, lộ ra thần sắc vừa lòng.
Thời Duy Hạ há miệng hít thở từng ngụm từng ngụm, sau đó nâng tay lên nhìn cánh tay vừa mới bị kim đâm của mình, trong lòng tức khắc ủy khuất một trận.
Thật quá đáng! Thật sự rất quá đáng!
Vì để cô tiêm, anh vậy mà thế dùng loại này phương pháp này.
Mà càng làm cho cô tức giận là, bởi vì cái hôn vừa rồi, cô vốn sợ bị kim tiêm nhất sợ vậy mà lại không có cảm giác gì cả!
Trên cánh tay một trận đau nhức, cô cứ như vậy bị hơi thở của anh cuốn vào, hôn như lọt vào trong sương mù.. Ngay cả nước thuốc tiêm xong khi nào cô đều không cảm giác được!
Quá mất mặt!
"Anh thật quá đáng!" Thời Duy Hạ rốt cuộc nhịn không được, thở phì phì nói.
Cô đột nhiên tức giận, làm y tá một bên đang ấn bông cầm máu chỗ kim tiêm hoảng sợ, tay y tá run lên..
Cánh tay Thời Duy Hạ đau nhức, y tá xốc bông cầm máu lên, mới phát hiện vừa rồi đã ngừng nay lại tiếp tục chảy máu.
Thời Duy Hạ đau đến hít lên một tiếng!
"Tránh ra!" Một giọng nói có chút khó chịu vang lên, Long Đình Dạ không vui liếc mắt nhìn y tá một cái.
Y tá bị ánh mắt anh làm cho hoảng sợ, vội buông lỏng tay ra..