Trước kia nghe nói anh lạnh lùng vô tình, cô chỉ cảm thấy anh là kẻ máu lạnh, giống như động vật máu lạnh vậy, khiến cô càng thêm chán ghét.
Nhưng bây giờ mỗi khi nhớ tới anh trước đây, luôn cô độc một mình, trong lòng Thời Duy Hạ chợt dấy lên mấy phần đau lòng.
Cô muốn ở bên cạnh anh, muốn cho anh biết, đời này, cô sẽ không để anh lẻ loi một mình, cũng sẽ không làm bất cứ chuyện gì thương tổn đến anh.
Cô đột nhiên quan tâm, khiến biểu tình trên mặt Long Đình Dạ nhiều hơn mấy phần mất tự nhiên.
"Ừm." Anh xoay người qua, không nói thêm gì, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu liền ngồi trên ghế sô pha trong phòng, cầm lấy văn kiện trước đó không lâu trợ lý đưa tới trên bàn trà, bắt đầu lật xem.
Tập đoàn bề bộn nhiều việc, cho dù đang trong kỳ tân hôn, anh cũng không thể lơ là nửa phần.
Thấy thế, Thời Duy Hạ nhún vai, liền trực tiếp hướng giường lớn trong phòng.
Đi đến bên giường, Thời Duy Hạ liền bò lên, có chút mỏi mệt đầu tựa trên gối đầu.
Trên gối đầu mang theo nhàn nhạt vị bạc hà, là mùi thơm dầu gội đầu nam Long Đình Dạ thường dùng.
Trước kia cô rất ghét mùi vị này, nhưng bây giờ, lại cảm thấy loại mùi này.. vô cùng dễ ngửi.
Long Đình Dạ đang thẩm duyệt văn kiện trên ghế sô pha, nghe thấy tiếng vang trên giường lớn sau lưng, ngón tay trên văn kiện dừng lại.
Trên khuôn mặt tuấn tú không biểu tình, hiện lên một tia không rõ cảm xúc.
Thấy người đàn ông còn thờ ơ ngồi ở trên ghế sô pha, Thời Duy Hạ một tay chống đỡ đầu, tựa ở đầu giường nhìn bóng dáng bận rộn của anh, không khỏi có chút ảo não.
Người đàn ông này, ngược lại một chút ý nghĩ với cô cũng không có?
Đời trước nếu như không phải trước khi chết, cô còn thật không biết, thì ra người đàn ông này có tình cảm với cô sâu như vậy.
Nhưng bây giờ cô trở lại sáu năm trước, hết thảy tất cả đều bắt đầu lại từ đầu, trong lòng còn thật có chút không chắc chắn.
Dù sao cô cũng không biết, đời trước người đàn ông này đến cùng là từ khi nào thì bắt đầu yêu cô. Có lẽ lúc cô sống lại này, trong lòng Long Đình Dạ còn chưa có cô cũng không chừng.
Nghĩ như vậy, Thời Duy Hạ không khỏi đau đầu.
"Khục.." Cô hắng giọng một cái, ý đồ gây sự chú ý với người đàn ông đang chăm chỉ làm việc.
Thế nhưng Long Đình Dạ vẫn ngồi trên ghế sô pha như cũ, không nhúc nhích xem văn kiện, không có chút ý tứ muốn quay đầu nhìn cô.
"Long Đình Dạ." Cô bất đắc dĩ, cắn môi, lên tiếng kêu tên anh.
Nghe thấy thanh âm của cô, rốt cục người đàn ông đặt văn kiện trên tay xuống.
"Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta sớm nghỉ ngơi một chút đi!" Thời Duy Hạ tiếp tục nói.
Tiếng nói của cô rơi xuống, rốt cục Long Đình Dạ cũng quay đầu qua, nhìn về phía Thời Duy Hạ mặc váy ngủ đã sớm nằm nghiêng trên giường. Biểu cảm lạnh lùng trên mặt anh hơi khựng lại, vô thức dời ánh mắt khỏi váy ngủ có đai đeo trên người cô.
"Em phải ngủ ở đây?" Anh nhăn lại lông mày, hỏi cô.
"Đương nhiên, chúng ta thế nhưng là vợ chồng!" Thời Duy Hạ vẻ mặt đương nhiên gật đầu nói.
Trên mặt anh biểu lộ phức tạp, híp con ngươi một mặt cảnh giác nghiêm túc quan sát cô ở trên giường.
Ánh mắt anh sắc bén, giống như là muốn nhìn thấu cô.
Cô biết, anh đang cảnh giác cô, hoài nghi cô lại giở trò quỷ.
"Tôi không quen có người bên cạnh." Sau một lát, anh mới mím môi nói.
Bởi vì sợ anh cự tuyệt, Thời Duy Hạ cố ý hạ thấp âm thanh, dùng giọng khẩn cầu nói với anh: "Anh yên tâm, em cam đoan sẽ ngoan ngoãn, nhất định sẽ không làm ồn đến anh, có được không?"