Dịch: Lishui Thủy
Edit &Beta: Vietwriter
Bây giờ dù có nói như thế nào thì mọi chuyện cũng đã là quá muộn rồi, con người kia vốn đã biến mất không tăm tích, thậm chí anh ta còn có quan hệ thân thiết với Tô Mộc, vậy mà hiện giờ tôi tìm như thế nào cũng không thấy được anh ta.
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi chợt dâng lên cỗ buồn rầu chán nản. Thật ra trong lòng tôi vẫn còn rất quan tâm Đường Dũng, anh ta nhất định muốn tốt cho tôi. Mặc dù trong tâm trí không được tốt cho lắm nhưng cuối cùng tôi cũng không nói bất cứ lời nào cả, chỉ yên lặn cúi đầu, núp sau bóng lưng Đường Dũng.
Mà hắn chỉ cần nhìn thấy tôi cũng đã thấy không vui nổi, và cũng không hề muốn nói nhiều lời, chỉ tới kéo cánh tay của tôi, ở làng quỷ, năm lần bảy lượt quay lại kéo tôi bỏ chạy.
Rõ ràng anh ta đã sớm biết ở đây có một ngôi làng quỷ, mà điều làm tôi cảm thấy kỳ quái là anh ta đối với nơi này rất quen thuộc.
Lẽ nào trước đây anh ta đã từng tới nơi này???
Trong lòng tôi thoáng chốc sợ hãi, rất muốn hỏi anh ta, nhưng bây giờ tôi vẫn còn rất giận anh ta, thế nên đành ôm một bụng câu hỏi, lời chưa kịp ra khỏi miệng đã nuốt ngược trở vào trong.
Thôn quỷ này trông cũng thật lớn, các tòa nhà bên trong có trăm ngàn chỗ kì quái, có kiểu tiểu lâu thiết kế theo kiểu phương tây và lối sân cổ điển, tất cả các phòng ở đây đều được ghép bởi các khối gỗ lại với nhau, nhìn có vẻ kì lạ.
Hơn nữa, càng quỷ dị hơn là, mỗi phòng ốc này đều treo một tấm ảnh đen trắng chụp chung của các thành viên trong gia đình, từ người già tới trẻ nhỏ, nam tới nữ, tất thảy đều mỉm cười rạng rỡ, nhìn lên những gương mặt xa lạ này có vẻ như rất trang trọng, giống như đây là ảnh chụp các chủ nhân của ngôi nhà này vậy.
Tôi vội vàng đánh giá một vòng, liền cũng thu hồi ánh mắt, bởi vì những người trong tấm ảnh treo trên xà nhà ấy hình như đồng loạt nhìn tôi, mặc dù là ảnh chụp thôi, nhưng tôi cảm giác được như thế, --Vietwriter-- bởi đây là thôn quỷ..hơn nữa đều là ảnh đen trắng, bị mọi người trong tấm ảnh ấy nhìn chằm chằm như thế, tôi thấy có một loại khí lực nào đó đè nén lấy thân mình, khó có thể giải thích nổi.
Tôi thành thật đi đằng sau Đường Dũng, mặc dù thân thể tôi vẫn đang tìm bà nội Vương Văn. Nhưng đầu óc không tự chủ thất thần. Tâm trí tôi hoàn toàn bị chiếm bởii hình ảnh người mặc áo đen kia, một mực suy nghĩ kĩ xem rốt cuộc anh ta là ai, và liệu là anh ta có quan hệ gì với Tô Mộc hay không???
Tôi cứ vừa đi vừa nghĩ, mà đầu tôi đột nhiên va vào trên người Đường Dũng. Anh ta cũng bất chợt đứng khựng lại, nghiêm túc nhìn tôi chăm chú.
"Có đầu mố của bà nội Vương Văn à?" Ta vuốt vuốt đầu, lập tức hỏi hắn.
“ Không có, em cứ như vậy mà muốn biết người kia là ai??” Đường Dũng lắc đầu, mặt khó chịu hỏi ta.
Tại sao vừa nhìn, anh ta đã biết trong lòng tôi đang nghĩ gì. Chẳng lẽ, tất cả nhưng gì tôi đang nghĩ trong đầu đều biểu hiện hết lên mặt hay sao???
Đường Dũng vẫn đang đợi tôi trả lời câu hỏi của anh ấy, tôi không thể làm gì khác hơn là nói:” Em cũng không biết nữa, nhìn từ đằng sau, bóng lưng của anh ta có vẻ không giống Tô Minh. Nhưng tôi cũng không hiểu tại sao, tôi cứ có cảm giác anh ấy chính là Tô Minh.”
“ Lão quỷ kia cũng đâu có gì tốt đâu, vừa mới xảy ra chút chuyện liền quay đầu bỏ chạy thoát thân rồi, hắn bỏ mặc em không màng quan tâm, em có cần thiết phải mù quáng như thế không hả? anh ta như vậy mà e vẫn coi trọng ư???” --Vietwriter-- Đường Dũng thở dài, giận lên mắng tôi đôi ba câu, nhưng rồi sau đó, anh vẫn kéo lấy tay tôi cố hỏi:” Em thực sự rất nhớ người đó sao? Tôi có thể đưa em đi tìm người đó, nhưng tốt nhất, em cần phải chuẩn bị tâm lí trước đi. Đừng có gặp kích thích lại không chịu nổi, rồi tìm ta khóc nhè."
Thần kinh tôi chấn động, hỏi lại anh ta: “ Thật chứ? Anh sẽ đưa tôi đi tìm anh ấy sao? Tốt quá rồi, chỉ cần có thể tìm thấy anh ấy, anh bảo tôi làm gì cũng được hết.”
“ Gả cho ta cũng được sao?” Đường Dũng nhếch miệng cười một tiếng nói.
Khuôn mặt tôi lập tức cứng ngắc ngây dại, lời tôi định nói tiếp sau đó vừa đến đầu môi liền vội vã bị tôi nuốt ngược trở lại, tôi không thể thốt lên được lời nào hết.
Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, Đường Dũng bỗng nhiên gạt tay tôi ra, bĩu môi nói: “ Đã không thể làm được, em đừng có nói lời nói khoe khoang khoác lác như thế chứ. Miễn cho ngày nào ta tưởng thật, vậy những gì em nói ra hôm nay có hối cũng không kịp nữa rồi.”
Nói xong, anh ta đưa tay lên mặt tôi hung hăng xoa xoa, nói: “ Đây cứ coi như anh đưa em đi tìm một người, là làm một việc tốt vậy, hãy nắm chặt lấy tay anh, ngộ nhỡ đâu một lúc nữa rớt ra, anh cũng sẽ không em nữa đâu”
“ Em mới không rơi ra đâu”. Tôi thấy Đường Dũng chịu đưa tôi đi tìm người ấy, tâm tình tôi phấn chấn hẳn lên, liền đáp trả lại.
Đường Dũng cũng không nhiều lời nữa, kéo tôi đi lên phía trước mà không quay đầu Đồng thời, anh cũng đưa cho tôi một chiếc chày cán bột, bảo tôi cầm chặt lấy nó để tránh việc ngoại ý muốn xảy ra.
Tôi gật đầu thành thực. Lúc này trông tôi thật giống một con cừu non, mặc cho Đường Dũng kéo đi, mặc kệ anh ấy có nói gì, tôi cũng không thắc mắc cãi lại lại.
Ra là thế này, anh ta vẫn còn giận tôi, mặc dù anh ấy không có mắng tôi, nhưng tôi cầm tay hắn lại thấy ấm áp trong lòng bàn tay, tôi có thể cảm giác được anh ấy hiện tại cảm xúc rất không tốt.
Đi một đoạn không xa, tôi thấy có một ngôi nhà thật lớn. Tòa nhà rất cổ kính, chiếm diện tích khá lớn, so với các nhà xung quanh thì hiển nhiên ngôi nhà này là một hộ giàu có.
Cái này cũng chưa tính, tôi nhìn tòa nhà này lại có một loại cảm giáci không thể nói ra được bởi vì nhìn rất quen mắt, giống như đã gặp ở đâu đó một ngôi nhà tương tự như vậy..
Một mực đi về phía trước, tôi mới phát hiện ra tòa nhà này giống như biệt thự Tô gia vậy. --Vietwriter-- Chỉ là ngôi nhà có nét quyến rũ và phong cách hơn so với thiết kế Tô gia. Cũng không cần hỏi nhiều, đây chính là biệt thự Tô gia, không đúng, mà phải nói là ngôi mộ Tô gia.
Chẳng lẽ đây chính là mộ của Tô Mộc? Tòa nhà này cũng chính là Tô Mộc âm trạch?
Tôi chưa kịp nhìn thấy gì hết,. Đường Dũng đưa bàn tay to lớn của anh ra và che mắt tôi, nói: “ Em có chắc chắn muốn nhìn vào bên trong không? Liệu em có bị bệnh tim không đấy?”
Ta vội vàng đẩy hắn ra, vội la lên: “ Đương nhiên không có, em còn trẻ tuổi làm gì mắc bệnh tim, anhi đừng có thừa nước đục thả câu, để em xem một chút đi."
"Vậy đi đi." Đường Dũng nhún nhún vai nói.
Nói xong anh thần bí nhìn vào bên trong một chút, tránh người sang một bên.
Tôi phát hiện ra rằng trong sân nhà vậy mà lại giăng đầy lụa đỏ và đèn lồng đỏ, và toàn bộ dường như đang được chuẩn bị cho một hôn lễ vậy.
Đây là một ngôi nhà ma. Ngay cả khi có trang trí, hầu hết chúng chủ yếu là màu đen và trắng. Từ khi nào lại được trang trí bằng màu đỏ?
Trong lòng tôi lập tức có một loại dự cảm bất tường, liền hỏi Đường Dũng: "Đây là ý gì? Bên trong có người kết hôn?? ”
"Ừm…. hừ." Đường Dũng gật gật đầu, sau đó nhìn ta nói: "Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, chúng ta nếu không đừng đi vào nhìn nữa, vẫn là đi tìm bà nội Vương Văn đi,bà ấy bây giờ bị têm già cổ sư kia bắt đi, tình cảnh mười phần nguy hiểm..."
"Em muốn đi vào." Không đợi Đường Dũng nói xong, tôi liền đánh gãy lời nói của hắn.
Anh ta càng cố gắng thuyết phục tôi không đi, tôi càng muốn đi, tôi luôn cảm thấy có điều bí mật gì đó không thể cho ai biết.
Nói xong tôi cũng không có kiên nhẫn chờ Đường Dũng trả lời, buông tay của hắn ra, trực tiếp nhấc chân đi vào trong nhà.
Vừa đi đến cửa ngôi nhà, tôi phát hiện ra rằng cánh cửa của ngôi nhà này cũng lạ. Nó gần bằng một nửa cánh cửa đá khi chúng tôi đến làng ma, đang nửa đóng nửa mở
Tôi nhẹ nhàng đẩy một nửa cánh cửa đang đóng ra, nhưng tay tôi vừa chỉ chạm vào cánh cửa. --Vietwriter-- Đằng sau liền truyền đến tiếng la dồn dập của Đường Dũng: "Dương Dương! Cánh cửa đó không thể chạm vào được.”
Nhưng tất cả có nói gì cũng đã muộn rồi, và ngay khi giọng nói của anh ấy rơi xuống, tay tôi đã ở trên cửa.
Trong nháy mắt, toàn bộ âm khí trong tòa nhà phóng ra, khiến phòng ở đồng loại gây ra tiếng động.
Bên cạnh tôi cũng bất chợt xuất hiện những cái bóng đen tiến đến ngày một đông, những bóng đén đó đều tỏa đầy âm khí, chúng nhanh chóng hướng lại gần tôi.
Mà bên tai tôi cũng xuất hiệnnhững tiếng ông ông mãnh liệt, thanh âm kia mặc dù không lớn, nhưng vẫn đủ mãnh liệt để kích thích đầu óc của tôi.
Đây rõ ràng là thứ ngôn ngữ của quỷ. bọn họ hiển nhiên đều có chút đạo hạnh. Mặc dù họ không có tu luyện nói tiếng người, nhưng cái thứ ngôn ngữcủa ma này mạnh đến mức có thể kích thích sóng não của tôi.
Trong thoáng chốc, ta nhìn thấy trong cuồng phong ở giữa xuất hiện một cái thân ảnh yểu điệu, cô thân mặc cả người trắng sắc váy dài, trên váy dài thêu lên kiều, diễm ướt át màu đỏ hoa sen, một bộ nụ hoa chớm nở lại dị thường thẹn thùng bộ dáng.
Trong thoáng chốc, tôi thấy trong cuồng phong đó có một dáng người xinh đẹp mảnh khảnh yểu điệu.Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu trắng, thêu một bông hoa sen đỏ, một nụ hoa đang chớm nở lại có bộ dáng thẹn thùng đến kỳ lạ.
Rừng mời trăng, cô ta tại sao lại ở chỗ này?
trong đầu tôi chợt lóe lên một nghi vấn, nhưng chẳng mấy chốc, tôi đã chẳng còn có tâm nào để nghĩ về nó nữa.
Bởi vì cô ấy đã đi đến gần tôi,khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, thanh tú, nhìn tôi với một nụ cười.
Chỉ là sự ớn lạnh và giết chóc trong mắt cô ta không hề che đậy.
Trong nháy mắt, cô ấy đã đến trước mặt tôi, khẽ nhếch miệng cười khẩy và hỏi tôi: "Là Lộc Dương phải không? Cô đến tham dự đám cưới của tôi hả?"