Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 47: Rơi tóc giả rồi



Mẹ nó! Sao nó lại còn đánh nhau với Lục Nhĩ nữa...

Trong lòng tôi chợt sầu, nhưng rắn đen căn bản không nghe lời tôi, thoáng chốc đã quấn lấy Lục Nhĩ.

Cũng may sau khi rắn đen bật khỏi cổ tay tôi, hồn vía Thẩm Mai Chi lại không dây dưa với tôi nữa, trực tiếp buông tay tôi ra, mặt lạnh tanh đứng một bên, quan sát trận đấu giữa rắn đen và Lục Nhĩ.

Tôi vội vàng lùi lại, rời xa Thẩm Mai Chi.

Sau đó tim chợt thót lên.

Lục Nhĩ tuy cũng đã tu luyện gần hai trăm năm, nhưng so với rắn đen thì khác nào chênh lệch giữa ông già với con nít.

Chỉ vẻn vẹn mấy hiệp, trên người Lục Nhĩ đã tái đi.

“Rít!” Hét thảm một tiếng, Lục Nhĩ nhăn nhó mặt mày, lại bị rắn đen cắn cho bộc phát hung tính, trực tiếp nhào tới người rắn đen, liều mạng cắn xé.

Nhưng toàn thân rắn đen phủ đầy vảy lân, vô cùng kiên cố, dù Lục Nhĩ cắn cào ra sao, cũng không mảy may ảnh hưởng tới rắn đen.

Tôi gấp không chịu được, Lục Nhĩ đáng yêu như vậy, hơn nữa vừa rồi nó còn vì cứu tôi mới cắn Thẩm Mai Chi, giờ nó bị rắn đen cắn cho thảm như vậy, làm sao tôi có thể ngồi yên không để ý được chứ?

Nhưng tôi chẳng biết làm gì cả, giờ xông lên, chưa biết chừng ngay cả mạng mình cũng hi sinh luôn.

Ngay lúc tôi đang do dự, rắn đen đã mất đi tính nhẫn nại, há răng nanh sắc bén với Lục Nhĩ.

“Ngậm miệng lại!”

Trong tình huống nguy cấp, tôi nổi giận gầm lên một tiếng, cũng không kịp nghĩ tới an nguy của mình, trực tiếp nhào qua giữ chặt lấy Lục Nhĩ, ôm nó vào lòng.

“Rít rít.” Lục Nhĩ kêu yếu ớt một tiếng, đôi mắt tròn vo ngạc nhiên nhìn tôi, sâu trong đáy mắt dường như còn có vẻ lo lắng.

“Đùng!” một tiếng, sau lưng tôi bị đuôi rắn quật tới, đau rát, cả người cũng bị quật cho bay lên, ngã dúi dụi dưới đất.

Rắn đen quật cho tôi một cái xong, đã giận sôi lên, trực tiếp khè lưỡi ra mắng: “Khốn kiếp, cô thân là người trợ tiên của ông đây, sao có thể che chở cho con súc sinh này! Vừa rồi nếu không phải ông đây phản ứng nhanh, thứ đập trúng cô sẽ không chỉ là đuôi rắn nữa đâu, mặc dù tư chất cô rất tốt, đã được ông đây gặm một cái, nhưng cũng chắc chắn phải chết đó!”

Nói rồi rắn đen còn trừng mắt với tôi vẻ sát khí bừng bừng, con ngươi đen như mực chất đầy phẫn nộ.

Tôi sợ đến đổ mồ hôi lạnh cả người, nhưng vẫn ôm chặt Lục Nhĩ vào lòng.

Giống như dự đoán của tôi, tôi là người trợ tiên của rắn đen, tuy nó quật cho tôi một đuôi, nhưng trận chiến vẫn bị ép phải ngừng, nó không ra tay tiếp với tôi nữa.

“Đừng đánh nữa, nó không phải muốn cướp hồn vía của Thẩm Mai Chi, vừa rồi nó chỉ đang bảo vệ tôi mà thôi.” Tôi run rẩy nói.

Nhưng rắn đen cũng không cảm kích, nói thẳng: “Có ông ở đây, cô cần gì nó bảo vệ chứ? Rõ ràng là không coi ông đây ra gì, huống chi Thẩm Mai Chi chỉ là đến thực hiện lời hứa, để ta nuốt chửng hồn vía bà ta mà thôi, cũng không định làm hại cô.”

Tuy nói như vậy, có điều sát khí trong mắt rắn đen vẫn bớt đi nhiều, nhìn chằm chằm tôi nói: “Hôm nay súc sinh này mạo phạm ông nội thuồng luồng tiên của cô, cô còn dám vì nó mà chống đối với ông đây, cô đã biết lỗi chưa?”

Cũng không biết con thuồng luồng tiên này hiểu như thế nào về vai vế của loài người, nó lúc thì tự xưng là ông nội thuồng luồng tiên, lúc thì tự xưng là ông đây, xưng hô rất hỗn loạn, nhưng đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo của nó, tôi căn bản không dám soi mói, chỉ có thể gật đầu thật mạnh theo ý của nó: “Biết lỗi rồi, về sau không dám nữa.”

“Ha ha, cô nhóc như cô cũng thức thời ra phết.” Rắn đen có lẽ là thấy tôi khá thuận theo, nên vẻ ngang tàng trên người lại càng giảm thêm, há cái miệng máu tanh ra cười, nói: “Nể tình cô là người trợ tiên của ông đây, lần này ông đây bỏ qua cho cô, có điều cô phải đồng ý với ta một điều kiện.”

“Được.” Tôi liên tục gật đầu, cũng không để ý nó muốn yêu cầu gì, dù sao giờ cứ làm nó bình tĩnh lại đã, mọi chuyện chờ Tô Mộc trở lại rồi hẵng nói.

“Ông đây giờ đang tu luyện mà lại không nâng lên một bậc được, cô thân là người trợ tiên của ông đây, có nghĩa vụ tìm một lượng lớn hồn vía tới cho ông đây nuốt chửng, chỉ cần cô có thể cung cấp đầy đủ hồn vía, ông đây sẽ bỏ qua cho con súc sinh này, chuyện hôm nay cũng sẽ bỏ qua!”

Ớ...

Tôi chợt sửng sốt, có thế nào cũng không ngờ nó lại đưa ra yêu cầu này với tôi.

Nó tu luyện dựa vào việc nuốt chửng vật quỷ?

Bảo sao nó lại chọn tôi làm người trợ tiên, bởi vì bên người tôi có một con lệ quỷ!

Nghĩ vậy, tôi lập tức dùng vẻ mặt đề phòng trừng mắt với nó, nếu như nó theo tôi là để nuốt chửng Tô Mộc, tôi kiên quyết không thể đồng ý với yêu cầu của nó!

“Ha ha, không nhìn ra nha, tình cảm giữa nhóc con nhà cô với tên lệ quỷ cũng sâu sắc ghê, cô vì anh ta mà không đồng ý với yêu cầu của ta, không sợ giờ ta nuốt luôn cả cô và con súc sinh này sao?” Rắn đen cảm nhận được suy nghĩ trong lòng tôi, khóe miệng một lần nữa cong lên cười lạnh lùng, há cái miệng to như chậu máu hỏi tôi.

Toàn thân tôi run lên, đột nhiên có xúc động muốn tè ra quần.

Tôi bẩm sinh đã sợ rắn, huống chi còn là một con rắn lớn tu luyện nghìn năm, xét về thực lực, có thế nào nó cũng phải ngang cơ với Bạch Xà luôn nhỉ?

Nói không sợ là giả, nhưng nghĩ đến Tô Mộc, không biết tôi bỗng lấy can đảm từ đâu, ưỡn thẳng người lên nói: “Vậy giờ ông nuốt tôi luôn đi, nếu như ông theo tôi là vì muốn nuốt chửng Tô Mộc, thì ông nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!”

“Ha ha, tâm huyết phết nhỉ!” Rắn đen nghe xong câu trả lời của tôi lại không hề tức giận, cười ha ha, quẫy quẫy cái đuôi đập thùng thùng xuống đất.

“Cô yên tâm, với thực lực bây giờ của ông nội thuồng luồng tiên của cô, không cần phải nuốt chửng lệ quỷ, chỉ cần mỗi tháng cung cấp một con ma mới cho ông nội nuốt chửng là được.” Rắn đen nói.

Ma mới cũng không dễ tìm mà, hơn nữa tôi có biết làm gì đâu, đi đâu để bắt ma mới cho nó mỗi tháng chứ.

Tôi hơi do dự, định từ chối, ai dè đằng sau lại vang lên một tiếng nói quen thuộc: “Được!”

Trong lòng tôi lập tức vui vẻ, là Tô Mộc!

Quay đầu nhìn, chỉ thấy khóe miệng Tô Mộc hàm chứa ý cười, đứng ở cửa, hai mắt đang nhìn tôi.

Tôi lập tức vọt tới bên người Tô Mộc, mang cả Lục Nhĩ qua ôm chặt anh ta, vui vẻ nói: “Cuối cùng cũng về rồi, anh đi đâu vậy?”

“Đi xử lý hậu sự nhà họ Châu, không ngờ anh vừa đi không lâu em đã nhớ anh như vậy rồi.” Tô Mộc cười càng tươi hơn, nhìn tôi với vẻ mặt cưng chiều.

Mặt tôi đỏ lên, dù sao giờ Tô Mộc cũng về rồi, tôi cũng không sợ rắn đen nữa, bèn hỏi Tô Mộc vừa rồi sao lại đồng ý với yêu cầu của nó, mỗi tháng một con ma mới, hình như không dễ tìm vậy đâu.

“Anh tự biết sắp xếp.” Tô Mộc cười cười, không định nói rõ cho tôi biết.

Mà rắn đen được Tô Mộc nhận lời thì đương nhiên cũng cười rất tươi, không biết có phải vì tôi là người trợ tiên cho nó hay không mà tôi lại có thể cảm nhận được tâm trạng thăng hay trầm của rắn đen, thậm chí có thể đọc hiểu hành động của nó có ý gì.

Nó trực tiếp quẫy đuôi một cái, mở cái miệng to như chậu máu nhào qua chỗ Thẩm Mai Chi.

Thẩm Mai Chi đã chuẩn bị xong chuyện bị nuốt chửng, nhắm mắt lại bình tĩnh đứng tại chỗ.

Thoáng cái, Thẩm Mai Chi đã bị rắn đen ăn tươi nuốt sống vào bụng.

Sau khi nuốt chửng Thẩm Mai Chi xong, thân rắn thon dài phình to hơn nhiều, nó thoải mái ợ ra rồi xoẹt một cái, trở lại trên cổ tay tôi, lại hóa thành hình xăm con rắn, chỉ là hình xăm lúc này, rõ ràng đã to hơn ban đầu nhiều.

Rắn đen đi rồi, cả người tôi đều thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt Lục Nhĩ trong ngực, khẽ vuốt lông nó, kể cho Tô Mộc biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào.

Tô Mộc vẫn luôn lắng nghe, khi biết tôi quên mình mà đi cứu Lục Nhĩ thì hàng lông mày đẹp mắt cũng xoắn chặt lại.

“Về sau đừng ngốc nghếch nữa, tính mạng của em chỉ có một lần, đứng trước nguy hiểm, điều đầu tiên phải làm là bỏ chạy, bất kể là vì cứu Lục Nhĩ, hay là cứu anh.”

Nụ cười trên mặt Tô Mộc biến mất, nghiêm túc nói.

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Tô Mộc, trong lòng tôi thấy ngọt ngào, hỏi anh ta: “Vừa rồi anh nghe thấy em nói chuyện với rắn đen hả?”

“Ừ.” Tô Mộc lên tiếng.

“Có phải cảm thấy vô cùng cảm động không? Không ngờ em lại có nghĩa khí như vậy? Lúc nãy khi nói câu kia, trông em có ngầu không, hình tượng có vĩ đại không?” Tôi kiêu ngạo nói, vốn tưởng dáng vẻ vì nghĩa quên mình kia của mình không ai chú ý tới, không ngờ Tô Mộc đều nhìn thấy.

Thảo nào vừa rồi ánh mắt anh ta nhìn tôi lại hiền dịu như vậy.

“Em ngốc thật đó.” Tô Mộc bất đắc dĩ cười cười, ánh mắt nhìn tôi dịu dàng hơn nhiều, sau đó hỏi tôi đã ngủ một ngày rồi, có đói bụng không?

Lúc này tôi mới phát hiện, trong tay anh ta vẫn cầm một cái túi, bên trong có đồ ăn gọi mang về, mùi cơm thoang thoảng bay tới.

“Đói rồi, Tô Mộc, anh thật tốt.” Tôi lập tức đón lấy hộp cơm, vui vẻ ngồi ăn.

Mà Tô Mộc thì đi tới bên người Đường Dũng, ánh mắt nặng nề nhìn thiếu niên đang được tu luyện.

Cả một tuần, trừ ăn cơm, đi ngủ với đi vệ sinh ra, Đường Dũng đều chỉ chuyên chú tu luyện cho thiếu niên kia.

Diệu Diệu cũng vẫn dốc hết sức ở bên cạnh hộ pháp, mà trải qua trận chiến giữa rắn và khỉ xong, tình cảm giữa tôi và Lục Nhĩ rõ ràng đã sâu đậm hơn nhiều.

Trong tay tôi đang cầm khoản tiền ba tỷ rưỡi, cả người đều lâng lâng vui vẻ, có cảm giác như giàu xổi chỉ qua một đêm, bèn hỏi Tô Mộc tôi có thể tiêu tiền của anh ta không?

Muốn đi dạo phố... Cảm giác cầm tiền mà không được tiêu, cũng dày vò lắm.

Tô Mộc rất sảng khoái gật đầu, nói bây giờ anh ta là ma, tiền của trần gian không có ý nghĩa gì với anh ta, nên chỗ tiền kia đều cho tôi.

Hạnh phúc tới quá bất ngờ...

Mặc dù tôi đã cố gắng kiềm nén nhưng miệng vẫn sắp ngoác đến tận mang tai luôn, làm Tô Mộc tỏ vẻ chê bai mà nói: “Đừng cười nữa, em cười đến mức sắp rơi cả tóc giả rồi kìa.”

...

Tôi hoảng hốt, lúc này mới nhớ tới tôi đã cạo trọc đầu rồi, trên đầu chỉ là tóc giả.

Chỉnh lại tóc giả, tôi ngừng cười, nghiêm mặt nói: “Thừa dịp bọn họ luyện tiểu quỷ, anh với em đi mua sắm đi? Mua thêm bộ tóc giả nữa, bộ tóc giả này cắt từ trên đầu người khác, đội vào cứ thấy là lạ.”

“Tóc giả mua ở trung tâm thương mại thì không phải là cắt từ trên đầu người khác sao?” Tô Mộc không hiểu nói.

Anh ta hiển nhiên không hiểu ý của tôi, ghét bỏ hơi thở của người khác là một chuyện, cái chính là kiểu tóc này khó coi quá, đội vào trông chẳng ăn nhập gì cả.

Hơn nữa bộ tóc giả này lúc Tô Đoàn làm ra còn đang đọc câu thần chú, khóa cả hơi thở của người khác vào luôn, từ trước đến nay ma đều dựa vào hơi thở để phân biệt mọi người, mặc dù Tô Mộc rất lợi hại, có thể dùng mắt để nhận ra tôi, nhưng trong lòng anh ta, tôi vẫn mang hơi thở của người khác.

Ở chung với tôi, liệu anh ta có cảm giác như đồng thời ở cùng hai người phụ nữ không?

Ngẫm lại là thấy khó chịu rồi.

Tôi khoác lên tay anh ta, vừa làm nũng vừa mặt dày đòi anh ta dẫn tôi đến trung tâm thương mại, dù sao anh ta nói giờ tôi còn chưa an toàn, để phòng ngừa quả phụ họ Vương về chọc phá, tôi không thể rời khỏi công ty một mình được.

Cầu xin anh ta rất lâu, rốt cuộc anh ta cũng bị tôi nói đến phiền, đồng ý đến trung tâm thương mại với tôi.

Tôi sướng như điên, trực tiếp dắt anh ta tới ngân hàng, gửi chỗ tiền trên chi phiếu vào tài khoản ngân hàng, sau đó quay đầu đi đến trung tâm thương mại.

Chỉ là vừa đi vào trung tâm thương mại, tôi liền phát hiện ra tôi và Tô Mộc đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh dị nhìn chúng tôi, đa số trong đó đều là ánh mắt của phụ nữ.

Quả thực, họ không phải đang nhìn tôi, mà là Tô Mộc.

“Mẹ ơi, nhìn anh đẹp trai kia xem, con mẹ nó đẹp trai quá đi! Đây là ngôi sao à? Dáng dấp đẹp trai như vậy không nổi danh sao được, cậu biết anh ta là ai không?”

“Không biết, liệu có phải là một anh giai Hàn Quốc không?”

“Có thể lắm, cơ mà bên cạnh anh ta sao lại có con bé thế kia chứ, vừa gầy còn lép, ăn mặc thì quê mùa.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv