Tô Mộc cũng cười một tiếng, nói: “Ngày này rốt cuộc đã tới.”
Nói xong anh ấy không nói gì thêm nữa, đôi mắt lẳng lặng nhìn tôi, chờ đợi tôi gọi cá âm nhỏ ra để khống chế yêu khí.
Chẳng qua là không biết tại sao, Tô Mộc rõ ràng đang cười đối với tôi nhưng tôi lại cảm thấy dường như anh ấy không vui, hơn nữa còn có sự khổ sở đặc biệt nào đó.
Mắt anh ấy sâu không thấy đáy nhìn tôi tràn đầy nhu tình.
Tôi nhất thời chần chờ một chút.
Là do tôi suy nghĩ nhiều hay là chuyện gì, Tô Mộc rõ ràng đang cười, hơn nữa anh ấy luôn chờ đợi đến ngày này, sao có thể sắp thành công lại đổi ý?
Cho dù như vậy tôi vẫn lắm mồm hỏi anh ấy một câu: “Thật sự phải lấy cá âm nhỏ ra sao?”
“Dĩ nhiên, người khác chờ mong mấy đời cũng không có được phúc phận này, em dễ dàng liền có thể thành thần còn chần chờ cái gì. Hành động đi, chỉ cần thành thần anh cũng yên lòng.” Tô Mộc cười càng tươi hơn, giơ tay xoa loạn tóc tôi.
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra vừa rồi tôi thật đã suy nghĩ nhiều, mấy ngày nay ưu tư luôn biến đổi khiến thần kinh tôi có chút nhạy cảm.
Tôi gật đầu một cái rồi cười với Tô Mộc một tiếng, lúc này mới lần nữa trở lại trong thượng đan điền, hướng về phía cá âm nhỏ vẫy vẫy tay.
Cá âm nhỏ cảm ứng được lời gọi của tôi liền quẫy mạnh một cái, từ trong đống yêu khí chui ra bơi về phía tôi.
Có hồn phách tôi trấn giữ, yêu khí bốn phía cũng sẽ không làm khó cá âm nhỏ, tự động tránh cho nó một con đường.
Tôi nhẹ nhàng nâng tay, cá âm nhỏ liền xuất hiện trong lòng bàn tay tôi, nhẹ nhàng vẫy vẫy đuôi với tôi.
“Đã lâu không gặp.” Tôi cười một tiếng với cá âm nhỏ, sau đó rất tự nhiên ném cá âm nhỏ lên không trung.
Động tác này tôi quả thực quá quen thuộc, ban đầu khi tôi học khống chế yêu khí chính là dùng phương pháp này, bây giờ làm lại đã thuần thục như nghiên cứu sinh tham gia vườn trẻ vậy.
Mọi thứ đều từng bước tuần tự xảy ra, cá âm nhỏ ở trong không trung bơi mấy vòng, yêu khí đi theo phía sau càng ngày càng nhiều. Sau khi rất nhiều yêu khí đuổi theo phía sau cá âm nhỏ tôi liền cảm thấy thân thể khỏe khoắn giống như được lột xác vậy, một cổ lực lượng liền xuyên thấu từ đỉnh đầu thông suốt đến khắp cơ thể.
Khi tôi mở mắt ra, trong hai mắt tôi thoáng qua ánh sáng màu xanh lục, thân thể giống như không còn trọng lượng nữa, có thể tùy ý bay lên trong không trung.
“Dường như em thành công rồi!” Tôi lơ lửng giữa không trung, trong lòng kích động hô lớn với Tô Mộc.
Tô Mộc nhìn về phía tôi cười, có chút không biết làm sao: “Phải, mọi người đều biết em đã thành công thành thần. Mau xuống đi, em nói thêm vài câu thì đám dã quỷ này sẽ bị em ép điên mất.”
Nói xong anh ấy quay lại phía sau nhìn một cái.